Chẳng mấy chốc sau, ánh mắt của hai người rọi lên một thân hình to lớn phía trước mặt, nhờ bạch quang do đám âm linh phát ra, họ sau khi ngửi thấy một mùi hôi thối vô cùng nồng nặc, nhìn thấy một thân hình yêu thú.
Đó là một yêu thú to lớn cao bằng hai người, đầu lợn mình chó, răng năng dài và sắc nhọn, toàn thân đỏ sậm, lông dựng tua tủa như cương châm, đôi mắt to lớn trong bóng tối hiện ra sắc đỏ như mắu, đến có vài phần giống như xích ma nhãn của ma giáo yêu nhân Niên Lão Đại. (Chú 1)
Lúc này con yêu thú ấy nằm cách xa thở hộc lên từng hồi, bên dưới lớp lông da bẩn thỉu tối màu, nơi chân trước bên trái máu thịt toé ra, xem ra đã bị Lục Tuyết Kỳ đả thương. Nhưng nó cũng nhìn chòng chọc hai con người đã thương nó, trong mắt phát ra sự cừu hận ăn vào xương tuỷ, chỉ muốn nuốt sống họ mới hả!
Âm linh bay lượn trên không trung, cũng có bay qua bên mình con yêu thú ấy, thế nhưng vẫn không tấn công nó, hiển nhiên giữa chúng có mối quan hệ nước sông không phạm đến nước giếng.
Lục Tuyết Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn mệt mỏi, gần như chỉ muốn lăn ra ngủ, chẳng phải lo nghĩ chuyện gì cả, thế nhưng sau mấy trận giao tranh, vẫn cứng cỏi chống giữ, nàng khẽ nói với Trương Tiểu Phàm: “Nơi này yêu thú âm linh quá nhiều, vì thế không biết có thể xảy ra chuyện gì nữa, chúng ta truớc hết hãy thoái lui”
Trương Tiểu Phàm làm sao có thể có ý kiến, gật đầu đồng ý. Hai người lùi về phía sau, bước từng bước một, đám âm linh trên không trung cũng bám theo từng bước, con yêu thú đầu lợn tự hồ cũng không muốn buông tha, thình lình cũng đuổi theo. Đi rồi lại dừng, đám âm linh thấy e dè trước Thiêu Hoả Côn của Trương Tiểu Phàm, yêu thú đầu lợn hình như đối với hai người cũng có phần kiêng sợ, nhưng lại không hề dừng lại.
Trương, Lục hai người vốn thân thể đã bị thương, tại Tử Linh Uyên tối tăm ẩm ướt, lại trải qua liên tiếp mấy trận kịch đấu, sớm đã hoàn toàn kiệt sức, lúc nầy nếu không phải là âm linh và yêu thú cùng nhau truy bức gay gắt, chỉ sợ hai người họ đã buông lỏng tinh thần, rồi cùng nhau ngã lăn ra mê man rồi.
Thế nhưng lúc này hai người bọn họ đang đối điện với cửa ải sinh tử, trong thân thể cũng không biết ở đâu ra lại có dũng khí và khí lực, không ngờ vất vả chống giữ được đến tận lúc này.
Tử Linh Uyên mà nhân sĩ chính đạo chưa từng biết đến này, quả thật là một vực thẳm to lớn khiến người ta vô cùng kinh hãi, hai người họ rút lui khỏi chỗ đó đã nửa ngày trời, không ngờ vẫn chỉ đi trên vùng đất trống, vẫn không có chút ít bóng dáng của vách núi, cũng không biết đương thời khi lúc bị rơi xuống, tại sao lại lạc đến một nơi xa như vậy?
Chỉ là hai người họ hiện tại cũng không nhàn rỗi để nghĩ đến câu hỏi đó, phía trước xung quanh toàn là âm linh yêu thú đang đau đáu nhìn một cách hung tợn thèm thuồng, sinh tử quả thật chỉ trong giây lát. Trương Lục hai người đúng là thúc thủ không có kế sách gì, Trương Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy đau nhói sau lưng, đúng là đã va phải vật cứng gì đó.
Suốt từ lúc trước hai người họ đều không dám có một chút lơi lỏng nào đối với yêu thú ấy, sở dĩ tất cả là vì phái sau còn đường lui, đột nhiên va phải một cải, Trương Tiểu Phàm giật mình, vội vã quay đầu lại, ngạc nhiên không ngờ nhìn thấy một cây đại thụ, thân cây to lớn xù xì, xem ra cỡ ba người ôm mới hết.
Trương Tiểu Phàm lúc này đã bình tâm trở lại, bên kia Lục Tuyết Kỳ tự mình nhìn ra phía sau rồi nói: ”Không có gì, một cái cây mà thôi …”
Con yêu thú đầu lợn điên cuồng rống lên một tiếng tê tâm liệt phổi, thân hình to lớn đung đưa, như thôi sơn đảo trụ, nặng nề ngã vật ra đất, cát bụi bay mù mịt, sau đó, nó giãy giụa một lúc trên mặt đất, bên mép chảy ra huyết dịch mầu đỏ sậm, cuối cùng không cử động gì nữa.