Vệ Hoàn nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt trên màn hình, không nói lời nào, tỉnh bơ liếc mắt ra hiệu với Thanh Hòa. Là một người cực kỳ thông minh, chỉ cần thấy biểu cảm trên mặt Vệ Hoàn thôi Thanh Hòa cũng đoán được đại khái. Ngón tay anh rời đi, vốn dĩ đã dùng AI để mô phỏng hình ảnh gương mặt của đứa trẻ này khi trưởng thành, nhưng anh không bấm mở mà trực tiếp nói chuyện, "Tôi tìm được một vài thông tin liên quan đến con của ông ta."
Dứt lời, trên màn hình lớn xuất hiện mấy thông tin vừa tra được.
Trong lòng Vệ Hoàn thấp thỏm không yên, may mà đứa trẻ này tuy có hơi giống cậu nhưng chẳng đến mức liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sửa được đồng hồ đồng nghĩa với việc thân phận của thân xác này sẽ bị bại lộ, bằng không thì cậu chắc chắn không đưa Vân Vĩnh Trú đến.
"Thông tin trên mạng cũng không có bao nhiêu, nhưng mấy thứ như tin tức đều là dạng lưới mà thôi, bắt đầu từ một điểm mà tra xét thì nhất định sẽ tra ra được điều mình muốn." Ngón tay anh thao tác, trên màn hình xuất hiện một tấm lưới, "Đây là bức ảnh hồi trước được người ta chụp rồi đăng lên mạng xã hội."
Trên màn hình xuất hiện bộ dạng của Dương Sơ mặc thường phục, đeo khẩu trang, chú thích đi kèm lại là— Đây chẳng phải là tiến sĩ Dương Sơ vừa đoạt giải nhờ mã hóa gen sao? Ông ấy bị nhiễm bệnh à?
"Bệnh viện này của ông ta nổi tiếng trong việc trị liệu khối u ác tính và bệnh bạch cầu. Tuy rằng bài viết trên trang mạng xã hội này không khiến quá nhiều người chú ý, nhưng tôi tiếp tục điều tra thì phát hiện ra trong một năm này tài khoản của ông ta đã chi trả rất nhiều chi phí điều trị cho bệnh viện, là một con số khổng lồ." Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn Vệ Hoàn, "Và cũng chính vào năm này, ông ta bị sa thải khỏi Viện nghiên cứu khoa học Phàm Châu vì thí nghiệm vô nhân tính lên cơ thể người."
Vệ Hoàn không nghĩ đến còn có nguyên nhân này.
"Vì thế mà ông ta mới chuyển đến Khu Tối?"
Thanh Hòa lắc đầu, "Không chỉ đơn giản như thế. Sau khi ông ta từ chức đã được rất nhiều nhà tài phiệt ở Phàm Châu săn đón, nhưng ông ta không chịu, tự mình xây dựng viện nghiên cứu, chính là tiền thân của 137 bây giờ. Tuy nhiên viện nghiên cứu này đã vỡ nợ vào bảy năm trước."
Bảy năm trước.
Đối với Vệ Hoàn mà nói, con số này rất nhạy cảm.
Cậu nghe thấy có tiếng động sau lưng, Vân Vĩnh Trú kéo ra một cái ghế, ngồi xuống. Thấy Vệ Hoàn quay đầu lại, hắn nâng mắt, "Ngồi đi."
Vệ Hoàn lắc đầu, "Bảy năm trước, có liên quan gì đến trận tập kích bất ngờ của nhân loại không?"
Hai tay Thanh Hòa đan vào nhau, dùng sức ấn mấy cái lên khớp xương ngón tay mình, "Nói sao ta, chắc là có liên quan đó. Công ty của ông ta phá sản vào đầu năm, cùng năm đó bùng nổ trận tập kích bất ngờ của nhân loại." Ánh mắt anh liếc qua Vệ Hoàn, "Hiện tại trên mạng có một suy đoán phổ biến rằng sở dĩ trận tập kích bất ngờ năm xưa có thể gây thiệt hại nghiêm trọng cho quân đội Yêu tộc, nguyên nhân lớn nhất là nhờ vào công nghệ sinh học phát triển mạnh. Thuốc ức chế tự chữa lành được sử dụng rộng rãi ở Phàm Châu ngày nay là do kế thừa được từ chiến dịch khi ấy. Trừ cái này ra..."
Vệ Hoàn bỗng nhiên nhớ đến gì đó.
Quân đội nhân loại mà cậu chạm trán trên chiến trường năm xưa quả thật khó đối phó hơn trước đó rất nhiều. Chẳng riêng gì bộ xương ngoài trên người bọn họ, mà còn cả thể lực gần như cũng mạnh hơn gấp đôi.
"Những chiến sĩ nhân loại cũng từng được cải tạo?"
Thanh Hòa gật đầu, nhìn thoáng qua Vân Vĩnh Trú, cười nói, "Hai đứa nhân loại tụi mình cứ thế nói mấy chuyện như này trước mặt huấn luyện viên của quân Chuẩn bị chiến đấu Yêu tộc có vẻ hơi kỳ lạ." Vốn chỉ định đùa một chút để làm dịu bầu không khí, nào ngờ Vân Vĩnh Trú lại thật sự tiếp lời, "Tôi đã trải qua trận chiến tranh đó rồi. Lúc trước tôi là bên chi viện." Hắn hơi cúi đầu xuống, "Nhưng tôi đã đến muộn."
Đối với Vệ Hoàn, những lời này như là một cú đấm cực mạnh.
Cậu không biết hóa ra Vân Vĩnh Trú cũng tham gia vào trận chiến phản kích, có lẽ đó là chuyện sau khi bản thân đã chết. Năm ấy, tất cả mọi người đều cho rằng nó chỉ lần trận xung đột nhỏ ở biên giới. Vì thuật mở kết giới dịch chuyển chỉ có thể sử dụng ở những nơi không thiết lập rào cản kết giới, mà các khu vực thường xuyên xảy ra chiến tranh gần như đều có thiết lập gây nhiễu, nên bọn họ chỉ có thể điều động nơi gần đó.
Lúc Vệ Hoàn nhận được thông báo xin chi viện, gần như không nghĩ ngợi gì nhiều đã vội bay qua. Đến nơi phát hiện nhân số không đông, chỉ là cuộc xung đột nhỏ. Song, cậu không ngờ được đó là một cái bẫy, cũng không bao giờ nghĩ đến chỉ có mỗi mình nhận được thông báo xin chi viện.
Cậu nhớ rõ bản thân không cách nào dùng thuật phát tín hiệu, thiết bị liên lạc cũng bị hư hoàn toàn.
Vệ Hoàn cẩn thận nhớ lại, hồi đó sở dĩ huấn luyện viên Dương có thể chạy đến cứu cậu đầu tiên, hình như là vì khi cậu nhận được thông báo chi viện, vừa vặn đang báo cáo tình huống nhiệm vụ cho huấn luyện viên Dương. Thế nên ông mới trở thành người duy nhất biết được cậu bị bao vây.
Vậy Vân Vĩnh Trú thì sao.
Vì sao hắn cũng trở thành bên chi viện rồi? Chẳng lẽ huấn luyện viên Dương đã nói cho tiểu đội 7 biết? Nhưng dường như không có ai nói đến vấn đề đó hết, ngay cả Dương Thăng cũng là sau trận chiến mới chạy đến hẻm núi ở biên cảnh.
Những điểm đáng ngờ này khiến Vệ Hoàn không khỏi sinh lòng hoài nghi.
Thanh Hòa lại kéo tin tức đầu tiên đưa tin lên màn hình lớn, "Phóng viên này đã đưa tin và ghi hình lại một cuộc biểu tình vào thời điểm đó. Đa phần người biểu tình đều là các binh lính từng tham gia trận xung kích của nhân loại và người nhà của họ."
Vệ Hoàn nhìn đám đông trên màn hình, còn có lời nói của họ.
"Cái này là sau trận chiến à? Cơ thể bọn họ xuất hiện vấn đề?"
"Đúng thế." Thanh Hòa giải thích, "Những người sống sót sau chiến tranh dù nhiều hay ít gì cũng đều xuất hiện phản ứng thải trừ gen. Một số ít trường hợp tương đối nghiêm trọng còn khiến hệ thống miễn dịch bị rối loạn, dẫn đến cái chết. Mấy người bọn họ đều là thanh niên đang độ hai mươi, đa phần còn đang trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự đã bị đuổi khỏi quân đội. Nhưng thật ra trước trận chiến, họ đã ký kết thỏa thuận bảo mật và một số thỏa thuận liên quan khác, nên khi có tiếng nói phản đối xuất hiện, Thủ tướng Phàm Châu không hề đưa ra bất kỳ một lời giải thích nào. Tiện thể nhắc luôn, Thủ tướng lúc đó vẫn là Tống Thành Khang."
Phương Trình ở bên cạnh yếu ớt giơ tay lên, "Thật ra chuyện này tôi cũng biết, năm đó tôi và bạn đồng môn từng theo dõi nó. Vì chúng tôi đều là bán yêu nên chắc mọi người cũng biết, phần lớn bán yêu đều sở hữu năng lực chưa khai phá, hay nói cách khác là không có dị năng, nhưng cho dù là vậy thì thể lực, năng lực phản ứng và sức bật của các bán yêu cũng bỏ xa nhân loại bình thường. Tôi cảm thấy hình mẫu và tiêu chuẩn để cải tạo binh lính trong trận đột kích vào bảy năm trước chính là bán yêu không có dị năng."
Song, dã tâm của bọn chúng bây giờ đã không chỉ ngừng ở đó nữa.
Vân Vĩnh Trú tiếp lời, "Có khả năng hạng mục cải tạo gen này vốn dĩ chỉ là bán thành phẩm."
Thanh Hòa búng tay một cái, "Tôi cũng nghĩ giống huấn luyện viên Vân. Dù sao hồi ấy chuyện này gây ra náo động lớn lắm luôn. Có phóng viên đã phỏng vấn và điều tra chuyên sâu, vạch trần bí mật cải tạo gen của các chiến sĩ trong trận đột kích năm ấy, tất nhiên dự án này cũng vì vậy mà bị hủy bỏ. Viện nghiên cứu đầu tiên của Dương Sơ cũng đóng cửa theo."
Anh nhún vai, "Chẳng qua sau đó, mọi người cũng biết đấy, nền kinh tế hiện tại ở Phàm Châu căn bản đã bị tài phiệt độc quyền. Nghe đâu có một số nhà tài phiệt lớn mạnh đứng sau hỗ trợ Dương Sơ, cấp vốn khởi nghiệp và vốn lưu động cho viện nghiên cứu mới của ông ta. Hơn nữa, để tránh sự quản lý của Chính phủ mà chọn Khu Tối."
Vệ Hoàn cười lạnh một tiếng, "Thay vì nói bọn họ chủ động trốn tránh, chi bằng nói rằng Phàm Châu chỉ đang mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi. Kế hoạch yêu khôi mới của bọn chúng thật ra là cải tạo gen của binh lính năm đó bản 2.0. Có điều binh lính năm đó còn biết phản kháng chứ yêu khôi bây giờ, nói thẳng ra thì chỉ đơn thuần là vũ khí hình người."
Vân Vĩnh Trú bỗng nhiên gõ nhẹ ngón tay lên đồng hồ điện tử, "Mấy cái kia thì liên quan gì đến đứa trẻ này."
Thanh Hòa và Vệ Hoàn liếc nhìn nhau, "Tôi đoán là như thế này, Dương Sơ gặp trở ngại trong sự nghiệp, con trai lại mắc bệnh nặng, dưới hai sự đả kích nặng nề, ông ta có khuynh hướng trả thù xã hội. Đương nhiên tôi không hề có ý hợp lý hóa kẻ ác nhưng quy trình tâm lý này là logic nhất."
Trong lòng Vệ Hoàn thầm hiểu rất rõ rằng Thanh Hòa không cách nào nói hết mọi chuyện trước mặt Vân Vĩnh Trú được, có điều kết hợp với những manh mối mà họ tìm được lúc trước rồi xâu chuỗi lại là sẽ hiểu. Cơ thể này chắc chắn là nhân bản gen của con trai Dương Sơ, mấy cơ thể nhân bản bị đông lạnh mà cậu tìm thấy ở kho hàng hồi trước chắc hẳn cũng giống như cậu. E rằng Dương Sơ muốn lợi dụng công nghệ sinh học để hồi sinh con trai của mình, chẳng qua tất cả thí nghiệm trước đó đều thất bại.
Chỉ có cậu là sản phẩm thí nghiệm thành công duy nhất.
Bảy năm trước, dưới sự điều khiển của Dương Sơ, cậu chết trong trận chiến đột kích. Bảy năm trôi qua, yêu hồn được thuật chiêu hồn triệu hồi của cậu thế mà lại sống lại bằng cơ thể nhân bản của con trai Dương Sơ.
Mỉa mai quá nhỉ.
Cậu hít sâu một hơi, "Cho nên bây giờ chắc chắn ông ta đang tìm cái đồng hồ này ha."
Thanh Hòa khoanh hai tay trước ngực, dựa vào bàn điều khiển, "Tìm thử đê, tay ông ta duỗi đến được yêu vực chắc?"
Nhất định sẽ có bước hành động tiếp theo.
Lúc trước, sau khi cậu trốn thoát rồi bị bọn chúng đuổi giết, đại khái chúng thật sự cho rằng cậu đã chết vì độc câu vẫn. Nhân loại muốn biết được tin tức về sinh viên của Đại học hàng đầu yêu vực không dễ dàng chút nào, có lẽ ngay cả Dương Sơ cũng không thể nghĩ tới sản phẩm thí nghiệm trốn chạy khỏi phòng thí nghiệm sẽ đến Sơn Hải. Đây quả là Thiên Phương dạ đàm(*).
(*) Thiên Phương dạ đàm:
– Thiên Phương là tên Các tiểu Vương quốc Ả Rập thời xưa.
– Dạ là buổi tối.
– Đàm là lời bàn luận, lời nói.
Nghĩa đen: tên bộ truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm.
Nghĩa bóng: Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ "thiên phương dạ đàm" chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.Tuỳ theo ngữ cảnh và sắc thái chỗ câu này được dùng, ta có thể thay bằng một số cụm từ tương đương trong tiếng Việt như sau phi lý, chuyện hoang đường, chuyện khó tin, chuyện không tưởng, v.v.
Nhờ đó cậu mới có thể tạm thời tránh được một kiếp. Hiện tại bọn họ cướp đồng hồ đi mất, dự án bí mật này cũng theo đó mà để lộ tin tức. Dương Sơ chắc chắn đoán được cậu còn sống, hơn nữa còn biết được thân phận của cơ thể này.
"Ôi chao, sao bầu không khí lại nặng nề thế này. Uống trà không? Hay là ăn miếng bánh gato nhé?" Phương Trình ấn nhẹ lên bàn điều khiển của mình. Một con robot nhỏ đang ngồi xổm ở góc tường đứng dậy, mở tủ lạnh ra.
Vệ Hoàn lắc đầu, "Cảm ơn, tôi không ăn." Cậu quay đầu nhìn lướt qua Vân Vĩnh Trú, hình như hắn nghĩ đến gì đó, đầu ngón tay bốc lên ngọn lửa. Vệ Hoàn bước qua, ngồi xổm trước mặt hắn, giơ tay chụp lấy ngón tay hắn, dập tắt ngọn lửa nhỏ của hắn.
"Nóng quá à." Vệ Hoàn cười với hắn.
Vân Vĩnh Trú nâng mắt nhìn cậu.
"Ù ôi, cái bánh gato này chua chết mất." Thanh Hòa nhét một miếng siêu bự vào miệng, mơ hồ quở trách Phương Trình, "Cậu nghĩ gì mà lại đi mua bánh gato có vị chanh thế hở."
Vẻ mặt Phương Trình ngu ngơ, "Ơ... Tôi thấy cũng ngon mà."
"Vậy thì chắc chắn là vấn đề của tôi rồi. Tôi thấy chua quá(*)." Thanh Hòa chậc chậc mấy tiếng, ngồi phịch xuống ghế dựa, "Sao tôi lại thấy chua thế chứ, chắc kiếp trước tôi là quả chanh tinh xinh đẹp."
(*) Chua trong tiếng Trung còn để chỉ sự ghen tị.
Vệ Hoàn tỏ vẻ chán ghét, "Ở không nổi nữa, tôi phải đi đây. Phương Trình, cậu bảo trọng nha, con hàng này có thể khiến người ta tức chết tại chỗ đó. Nếu mà trong lòng cậu nghĩ quẩn thì nhớ tới tìm tôi, tôi cho lời khuyên miễn phí."
Cậu vừa dứt lời, Phương Trình vội vàng thả chiếc bánh gato nhỏ trong tay xuống, "Đợi, đợi đã. Tôi có cái này muốn cho cậu." Cậu ta chạy lon ton đến đầu bên kia của phòng thí nghiệm, đứng yên trước một tủ sắt nhỏ, sau đó ghé sát vào như đang mở khóa bằng đồng tử. Răng rắc một tiến, tủ nhỏ mở ra, cậu ta xoa tay, lấy một cái hộp từ trong đó.
Phương Trình cẩn thận bê cái hộp lại đây, Vệ Hoàn đi qua, "Đây là gì thế?"
Phương Trình mở hộp, bên trong chứa một khối kim loại hình lập phương màu đen, thoạt trông cực kỳ ngay ngắn. Cậu ta lấy khối hình lập phương kia ra, đóng hộp lại, "Cái này ấy à, lần trước..."
Tự dưng Vân Vĩnh Trú ho khan một tiếng.
Ba người kia đồng loạt nhìn hắn, ánh mắt khác nhau. Hắn đặt nắm tay trước miệng, "Xin lỗi."
Vệ Hoàn cảm thấy là lạ, quay đầu về tiếp tục nhìn khối lập phương nhỏ. Thanh Hòa cầm bánh gato trong tay xem kịch, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Phương Trình và Vân Vĩnh Trú. Vệ Hoàn vừa xoay đi, ánh mắt Vân Vĩnh Trú lập tức thay đổi. Sau đó, sự hung tàn mà hắn chưa bao giờ bộc lộ cho cậu xem kể từ khi Vệ Hoàn sống lại đến giờ bỗng chốc tràn đầy, vẻ đe dọa hiện rõ trên mặt.
Phương Trình nuốt nước bọt, nhanh chóng sửa lời, "À thì... cái này là do tôi nghiên cứu và phát minh riêng cho cậu. Tôi đã đến quan sát tất cả các trận thực chiến của cậu ở trường. Tôi đặc biệt tiến hành phân tích dữ liệu về thói quen chiến đấu của cậu, sau đó chế tạo bộ xương ngoài có trọng lượng nhẹ này."
"Bộ xương ngoài?" Vệ Hoàn có hơi nghi ngờ, thứ này nhìn qua chẳng giống cho lắm.
"Đúng thế, cậu qua nhập dấu vân tay của cậu đi." Phương Trình không nghĩ nhiều, trực tiếp túm lấy ngón trỏ của Vệ Hoàn, chuẩn bị ấn lên khối lập phương. Nhưng lúc cậu ta vừa mới kéo lấy thì thấy được biểu cảm của Vân Vĩnh Trú ở đằng sau, lòng bàn tay phải của hắn xoạt một tiếng, bốc lên ngọn lửa màu đỏ đậm. Phương Trình bị dọa đờ người, phản xạ có điều kiện buông tay Vệ Hoàn, "Tự cậu nhập đi, tự cậu nhập đi."
Sao cậu nhóc này lạ lùng thế nhỉ. Mặt Vệ Hoàn gần như nhăn lại. Thanh Hòa ở bên cạnh đột nhiên bắt đầu cười haha, cười đến độ đầu ngã ngửa ra sau, "Ha ha ha ha ha, cậu bị giật điện hả Phương Trình?"
Đồ thần kinh.
Vệ Hoàn duỗi ngón trỏ, chạm vào mặt trên của khối lập phương mà Phương Trình chỉ vào. Trong giây tiếp theo, khối lập phương màu đen này ở giữa đột ngột phân tách ra, kéo dài, mở rộng, vặn xoắn, xoay tròn, rồi biến thành kết cấu dị hình, giống như một đóa hoa phát nổ. Bộ phận tiếp xúc với ngón trỏ của cậu trực tiếp dán lên tay Vệ Hoàn, men theo cánh tay cậu, tự động bám vào người cậu, hai tay, cổ, lưng, chân sau, hợp nhất với khớp ngoài, hoàn mỹ vô khuyết.
"Wow." Thanh Hòa ăn nốt miếng cuối cùng, đứng dậy khỏi ghế, "Cái này ngầu quá đi mất."
"Cái này đối với đa phần sinh viên Yêu tộc mà nói thì sẽ không mang lại hiệu quả tăng cường gì mấy, nhưng nếu là cơ thể nhân loại thì chắc hẳn rất có ích." Phương Trình quay đầu nhìn về phía Thanh Hòa, "Nếu cậu muốn tôi cũng có thể làm cho cậu một cái."
"Hai đứa mình hợp tác đi, hệ thống bên trong tôi tự mình làm, cậu giúp tôi xây dựng phần cứng." Thanh Hòa bước vòng quanh đánh giá bộ xương ngoài trên người Vệ Hoàn, "Nguyên vật liệu chắc là khó tìm lắm nhỉ."
"Đúng vậy, kim loại lạ này là do lần trước..." Phương Trình giống như bị nghẹn họng, cứng nhắc ngập ngừng một chút, "Tôi cái gì mà không có chứ, vẫn còn nhiều lắm á."
Thanh Hòa cười thành tiếng, "Hao tổn tâm huyết." Anh vỗ vai Vệ Hoàn, "Cậu không thử kiểm tra tính năng à?"
Vệ Hoàn vung tay mình lên xuống. Quả thật có bộ xương ngoài này, tốc độ của cậu tăng vọt, hẳn là sức bật cũng rất mạnh.
"Thật ra tôi đã xây dựng một bài thí nghiệm tương đối hoàn chỉnh. Nếu cậu có thời gian thì hai ngày tới chúng ta mượn phòng luyện tập."
"Vậy thì trực tiếp tìm huấn luyện viên Vân mượn thôi." Vệ Hoàn quay đầu, mặt mày mang theo ý cười, "Được không thầy?"
Ánh mắt Vân Vĩnh Trú lập tức trở nên dịu dàng, gật đầu ngầm đồng ý.
"Hạng mục thí nghiệm của cậu có bao gồm đối chiến với người thật không?" Vệ Hoàn dựa theo phương pháp cởi bỏ mà Phương Trình dạy cậu, ấn vào công tắc ngầm. Bộ xương ngoài giải phóng rồi khôi phục, cuối cùng biến trở về khối lập phương nhỏ như lúc đầu. Phương Trình lắc đầu, cúi người ghi chú màn vừa rồi, "Cậu nói cũng có lý, đáng ra phải nên tăng thêm một mục đó. Nhưng ở phương diện trình độ kỹ năng cận chiến, sinh viên có thể giúp cậu tiến hành thí nghiệm hình như..."
"Huấn luyện viên Vân kiểm tra giúp tôi." Vệ Hoàn bước một bước về phía hắn, nghiêng đầu.
Phương Trình hoảng hốt lo sợ, ngẩng đầu nhìn qua Vân Vĩnh Trú, đến lúc thấy hắn gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm.
Vị huấn luyện viên Vân này phân biệt đối xử ghê.
Thanh Hòa nhìn hai người, cụp mắt xuống. Anh ngồi phịch xuống ghế, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Khi hai người rời khỏi tòa Nghiên cứu khoa học, Vệ Hoàn lại nhìn thấy cây tình nhân trên quảng trường nhỏ thêm lần nữa. Cậu chợt nhớ đến mấy cọng cỏ vô tội bị cậu ngồi xổm xuống bứt dạo trước. Cũng giống như hôm ấy, quảng trường đầy ắp các cặp tình nhân, có đôi có cặp. Vệ Hoàn thấy thế, trực tiếp muốn đi đường vòng nhưng bị Vân Vĩnh Trú túm lấy cổ áo, "Trốn cái gì?"
Vệ Hoàn quay đầu lại, đè thấp vành nón của mình, "Không có mà, không trốn, ai thèm trốn chứ." Cậu nhìn quanh quẩn khắp nơi, "Em chỉ cảm thấy nơi này quá đông người, cực kỳ ồn ào, muốn đổi đường khác."
Vân Vĩnh Trú thả tay ra, nâng mắt nhìn về phía cây tình nhân chọc trời màu đỏ nọ.
"Em biết đây là gì không?"
Vệ Hoàn chẳng đoán trước được hắn sẽ hỏi điều này, bỗng dưng hơi hoảng hốt, "Dạ? Đấy, đấy chẳng phải là một cây yêu thụ sao? Chỉ là trông có vẻ khá kỳ quặc." Cậu cố ý nói đùa, "Thầy nhìn xem nó có giống vòng xoắn kép DNA quấn quýt lấy nhau không?"
Gió nổi lên, áo tay lỡ màu trắng của Vân Vĩnh Trú bị thổi phập phồng, mái tóc nhìn qua có vẻ mềm mại của hắn cũng bị thổi bay bay. Hắn đứng giữa quảng trường xanh biêng biếc, ngẩng đầu nhìn cây tình nhân, trông như một bức tranh sơn dầu vẽ trời trong nắng ấm. Vệ Hoàn thầm nghĩ, dáng vẻ này của Vân Vĩnh Trú chẳng giống Kim Ô ngày ngày liếm máu trên đao, sát phạt quyết đoán gì cả.
"Đây là Thông Thiên Thụ." Tầm mắt Vân Vĩnh Trú hạ xuống, hiếm khi nói nhiều lời, "Nhưng mọi người càng thích gọi nó là cây tình nhân hơn. Nơi này rất nổi tiếng ở Sơn Hải nên mới có nhiều người đến thế."
Mấy chuyện này Vệ Hoàn hiểu rõ đến không thể rõ hơn được nữa. Lòng cậu bỗng nhiên dâng lên vài suy nghĩ, vì thế cố ý hỏi, "Huấn luyện viên Vân, hồi xưa lúc thầy còn đi học, có phải được rất nhiều người theo đuổi không ạ? Nếu nơi đây nổi tiếng như vậy thì chắc là thầy từng được nữ sinh hẹn đến đây tỏ tình nhỉ?"
Ánh mắt Vân Vĩnh Trú rơi xuống người Vệ Hoàn, chỉ nhìn cậu mà không nói lời nào. Bị nhìn như vậy làm Vệ Hoàn thấy hơi sợ hãi, thế là vội vàng bổ sung, "Em nghe đồn hồi ấy thầy được hoan nghênh lắm, là cấp bậc nam thần học đường. E rằng người theo đuổi thầy phải xếp hàng từ đây đến tận Viêm Toại."
Nói xong câu đó, Vệ Hoàn phát hiện xung quanh có rất nhiều người nhìn sang bên này. Đâu còn cách nào khác, Vân Vĩnh Trú thật sự quá chói mắt. Chẳng đợi Vân Vĩnh Trú tiếp lời cậu, cậu đã cởi mũ trên đầu mình xuống, đặt lên đầu Vân Vĩnh Trú, đội cho hắn đàng hoàng.
Vân Vĩnh Trú có hơi khó hiểu, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, cứ thế để cậu tùy ý đội mũ cho bản thân, đè thấp vành nón.
"Có nhiều người nhìn thầy quá." Biểu cảm trên mặt Vệ Hoàn rất dễ hiểu, giống như một đứa trẻ không bằng lòng chia sẻ đồ chơi cho người khác, "Chúng ta nên khiêm tốn một chút."
"Em không ngại người khác nhìn em à?"
"Thì nhìn thôi." Vệ Hoàn kiêu ngạo nhướng mày, "Em đẹp, không sợ bị họ nhìn."
Dáng vẻ này của cậu giống y như đúc Tiểu Cửu Phượng không biết xấu hổ của bảy năm trước. Dòng cảm xúc ấm áp dâng lên trong lòng Vân Vĩnh Trú, bóng râm từ vành nón che khuất vẻ mặt biến đổi của hắn.
"Nghe bảo đứng dưới tán Thông Thiên Thụ tỏ tình sẽ thất bại." Tự dưng cậu nghe thấy Vân Vĩnh Trú lên tiếng, nói ra một câu như vậy. Vệ Hoàn thoáng chút ngạc nhiên, "Thật thế ạ? Thầy nghe ai nói vậy?"
Chẳng qua điều khiến cậu ngạc nhiên hơn hết là người như Vân Vĩnh Trú cũng sẽ hóng hớt tin vỉa hè.
"Rất nhiều người." Vân Vĩnh Trú trả lời cho có.
Tâm trí Vệ Hoàn vô cớ tưởng tượng hình ảnh Vân Vĩnh Trú đứng ở nơi đây và trước mặt là một người khác. Trái tim cậu như bị ai đó cầm cây kim nhỏ bé, tinh xảo đâm vào, chỉ đâm một chút.
"Thầy... từng thử chưa?"
Vệ Hoàn vừa hỏi cậu này thành lời xong liền thấy hối hận. Dưới tiền đề là cậu vẫn còn đang giấu giếm sự thật, hình như cậu vẫn luôn tìm kiếm một khoảng cách an toàn. Đứng trong phạm vi này, cậu có thể khéo léo cân bằng mối quan hệ giữa cậu và Vân Vĩnh Trú, độ thân mật, chủ đề đều rất an toàn. Nhưng cậu phát hiện, một khi cậu hiểu thấu trái tim này, cậu bắt đầu mất khống chế, muốn phá vỡ khoảng cách an toàn này.
Vân Vĩnh Trú trầm mặc trong chốc lát. Ước chừng cỡ mười giây, hoặc là lâu hơn một chút, lâu đến độ Vệ Hoàn tin chắc rằng cậu đã thật sự bước khỏi khoảng cách an toàn kia, giẫm lên ranh giới nguy hiểm.
"Chưa từng."
Vệ Hoàn nhẹ nhàng ồ một tiếng.
"Bay!" Sau lưng bỗng truyền đến giọng nói của trẻ con. Cậu xoay đầu lại thì thấy một người phụ nữ mặc đồng phục công nhân viên chức trường ngồi xổm xuống trước mặt một bé con, ngón trỏ đặt trước miệng, "Suỵt, bé con ngoan nha, đừng nói chuyện to tiếng quá."
Nhưng đứa bé vẫn duỗi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm chỉ vào Thông Thiên Thụ, "Bay! Cao ghê luôn!"
Vệ Hoàn chợt nhớ đến bản thân hồi còn thơ bé. Lúc chưa học được cách bay, ngày nào cậu cũng nghĩ nếu có thể bay được thì tốt biết bao. Dạo ấy, bố cậu còn cố ý đưa cậu đến biên giới Côn Luân Hư, đó là lần đầu tiên cậu biết được, hóa ra thành phố mà mình sinh sống là một tòa thành lơ lửng giữa tầng không. Đứng bên rìa thành phố, cậu nhút nhát nhìn xuống bên dưới, dường như chỉ cần duỗi tay ra là có thể bắt được đám mây.
Cậu ngẩng đầu, nhìn cây tình nhân quấn quýt lao về phía trước, kéo dài lên đến tận trời, không khỏi nhẹ giọng nói, "Nhìn từ trên xuống chắc là đẹp lắm."
Nếu có thể bay thì tốt biết bao.
Loạt xoạt.
Bên tai đột nhiên xuất hiện âm thanh sải cánh.
Cậu hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu, ánh dương tùy ý chảy xuôi trên đôi cánh trắng như tuyết khổng lồ. Hắn như thể đã quay về dáng vẻ trong lần đầu tiên gặp gỡ.
[Cái tên này chẳng giống yêu quái tí nào, trái lại giống như thần tiên thì đúng hơn.]
Khi đó, cậu đã nghĩ như vậy.
Đúng thế, giống như thiên thần vậy.
Vân Vĩnh Trú vươn tay ôm lấy eo cậu, đưa cậu bay thẳng lên trời cao. Ngọn gió rít gào lướt qua tai, ngỡ đâu là vô số đoàn tàu núp trong không khí, chạy vút qua tai, băng qua lồng ngực cậu. Đây là gió, là gió mà cậu quen thuộc nhất nhưng bây giờ lại xa lạ nhất. Cái thể xác nặng nề hiện tại của cậu lại lần nữa được ngọn gió bao bọc. Mỗi một khớp xương trong cơ thể, mỗi một sợi dây thần kinh bên trong tứ chi đều đang bay lơ lửng, luồng không khí lưu chuyển chảy xuyên qua khe hở.
Trong ngực có một nguồn sức mạnh đang phun trào.
Thông Thiên Thụ khổng lồ này trông như thể vươn đến tận thiên đường, hai thân cây màu đỏ thẫm xẻ đôi bầu trời mỏng manh, khăng khăng quấn quít. Song, chúng nó cũng có điểm cuối, mà điểm cuối kia đã bị Vân Vĩnh Trú đuổi kịp. Vệ Hoàn cảm thấy rất kỳ diệu, cậu của xưa kia đã từng là Cửu Phượng đi ngang qua đây không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng có lần nào bay đến nơi tận cùng nhìn xem.
Lần đầu tiên vậy mà lại đi cùng hắn.
Đôi cánh trắng như tuyết ngừng giữa trời cao vời vợi. Trên đỉnh Thông Thiên Thụ được dây leo màu đỏ quấn bện thành một cái bục nhỏ, trùng hợp hơn nữa là hình như chỉ có thể ngồi đúng hai người. Vân Vĩnh Trú cẩn thận đặt Vệ Hoàn ngồi xuống, dường như đang đặt một món đồ sứ cực kỳ dễ vỡ. Sau đó hắn cũng ngồi xuống, có điều không hề thu hồi đôi cánh, hắn sợ có chuyện ngoài ý muốn nào đó.
"Vịn vào tôi đi."
Vệ Hoàn dạ một tiếng, ôm lấy cánh tay hắn. Có lẽ là từ nhỏ đã bay trên trời nên cậu chẳng hề sợ cao chút nào cả, hai chân vui vẻ đong đưa, đôi mắt nhìn xuống bên dưới, "Thật sự rất đẹp."
Toàn cảnh của Sơn Hải, hoặc cũng có thể nói là toàn cảnh của Côn Luân Hư, sông núi phố thị, chim bay cá nhảy, và cả đủ loại yêu quái, đều được thu hết vào đáy mắt. Thậm chí bọn họ còn có thể nhìn thấy rất nhiều vầng sáng mơ hồ màu sắc sặc sỡ do kết giới tỏa ra, quá đỗi xinh đẹp. Nó được tầng mây bao phủ, nom như là cực quang tuyệt đẹp.
"Thầy phải bảo vệ em đó nha." Vệ Hoàn cố ý giả trang thành dáng vẻ sợ sệt, "Em không biết bay mà nơi này lại cao như vậy, nhỡ em ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết mất. Đến lúc ấy thầy có thể tìm một vật cưng khác để nuôi nhốt rồi."
Lời vừa mới dứt, cậu liền cảm nhận được Vân Vĩnh Trú duỗi một bên tay, vòng ra sau lưng mình, nắm lấy dây leo màu đỏ ở bên cạnh, vây cả người cậu vào giữa.
Vành nón đổ xuống mặt Vân Vĩnh Trú một lớp mây đen mờ ảo.
"Đẹp không?" Hắn thấp giọng hỏi.
"Đẹp lắm ạ." Vệ Hoàn chẳng buồn nghĩ ngợi đã trực tiếp trả lời.
Vân Vĩnh Trú trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn lên tiếng, "Trước đây tôi thường xuyên ngồi ở chỗ này."
Vệ Hoàn hơi kinh ngạc, mấy chuyện này cậu không hề biết, "Chi vậy ạ? Chỉ mình thầy thôi ư?"
"Mỗi khi đến đây thì sẽ không có bất kỳ ai tìm được tôi." Vân Vĩnh Trú hướng mắt ra xa, nhìn vào tòa kiến trúc cao nhất nằm ngay trung tâm Côn Luân Hư. Vệ Hoàn nhìn theo tầm mắt hắn mới phát hiện hoá ra nơi ấy là dinh thự Kim Ô. Bỗng nhiên cậu có cảm giác rằng người đang ngồi bên cạnh mình không còn là Vân Vĩnh Trú 28 tuổi nữa mà đã biến thành chàng thiếu niên 18 tuổi, một chú chim hoàng yến bị giam cầm. Vượt qua mười năm thời không, cậu cùng hắn ngồi ở nơi đây, ngắm nhìn phong cảnh hắn đã từng nhìn qua.
Vệ Hoàn đặt tay mình lên tay Vân Vĩnh Trú.
"Thầy có nghe thấy không?"
Vân Vĩnh Trú quay mặt sang, nhìn về phía cậu.
"Thanh âm của gió." Vệ Hoàn nhắm mắt lại. Giữa bầu trời cao rộng, cơn gió trong lành thổi tung mái tóc cậu, thổi đến rối bời. Thoáng chốc ngẩn ngơ, dường như Vân Vĩnh Trú đã gặp lại Cửu Phượng của quá khứ. Là linh hồn phóng khoáng và tự do, đã từng khiến hắn vô cùng hâm mộ.
Nguồn sức mạnh cứ luôn rục rịch bên trong ngày trước ngày càng thêm rõ ràng. Vệ Hoàn cảm nhận được một loại va chạm, là sự va chạm giữa linh hồn và thể xác. Cậu khép mắt lại, là đỏ và xanh.
Là ánh sáng và gió chạm vào nhau.
Cậu nhớ đến lời Vân Vĩnh Trú nói ban nãy, nếu đứng bên dưới thổ lộ thì sẽ thất bại, vậy còn bên trên thì sao, có phải chắc chắn sẽ thành công không? Nơi đây đẹp đẽ đến nhường này, chỉ cần duỗi tay ra là có thể bắt được áng mây lười biếng, cũng không có ai quấy rầy, sẽ thành công thôi. Nếu muốn tỏ tình thì có phải vẫn còn thiếu gì đó đúng không nhỉ.
Giá như lúc này cậu vẫn còn thuật ngự phong hoá vật thì tốt biết bao, khẽ siết chặt tay, thì có thể biến ra một đoá hoa được rồi.
Tốt nhất là hoa Xin đừng quên tôi màu lam.
Vệ Hoàn mở to mắt, khẽ cau mày, đầu ngón tay cậu xuất hiện tia sáng xanh nhạt nhoà, rất nhạt, gần như không thể nhìn thấy. Cậu có nắm tay lại, là cảm giác được cầm lấy thực thể của gió, loại cảm giác này cực kỳ quen thuộc.
Lại mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá Xin đừng quên tôi màu lam.
Đáy lòng thoáng chút ngạc nhiên, cậu hoảng loạn khép tay mình lại, khóe mắt liếc trộm Vân Vĩnh Trú. Sau khi thấy hắn vẫn còn đang nhìn nơi xa mới lặng lẽ xoè bàn tay ra. Trái tim nhảy nhót như bọt khí bật ra khỏi bình, muốn đè nén cũng đè không được.
Sức mạnh của cậu thật sự đang khôi phục.
Giữa bầu trời trong xanh này, Vệ Hoàn cảm nhận được từng cơn nóng rẫy truyền đến từ xương bả vai, như thể sẽ có một đôi cánh lập tức bung ra để cậu có thể lao xuống dưới, rồi lại bay ngược về, đến trước mặt Vân Vĩnh Trú. Dẫu cho cậu biết rõ chuyện này không xảy ra nhanh như thế.
"Giá như em có thể bay được thì tốt biết bao." Vệ Hoàn nói, "Giống như thầy vậy."
Bóng dáng của Vân Vĩnh Trú được ánh sáng mạ lên một đường viền đẹp đẽ, tản ra trong gió.
"Em có thể."
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Vệ Hoàn.
"Em vốn thuộc về bầu trời."
Trái tim đập thình thịch, góc nhỏ quan trọng nhất của linh hồn cứ thế bị Vân Vĩnh Trú bắt lấy. Vệ Hoàn lặng lẽ di chuyển đóa hoa Xin đừng quên tôi trên đầu ngón tay.
"Thầy nhìn kìa, bên kia có máy bay."
Vân Vĩnh Trú nhìn theo hướng mà ngón tay cậu chỉ. Thừa dịp vài giây ngắn ngủi ấy, Vệ Hoàn luống ca luống cuống ném đóa hoa Xin đừng quên tôi trong tay vào trong túi áo nằm gần ngực của chiếc T-shirt trắng tinh của Vân Vĩnh Trú. Nhịp tim tăng tốc, khiến lòng người chấn động hơn tất cả những khi làm nhiệm vụ trước kia.
Thôi kệ, tuy rằng quy trình không đúng lắm, vẫn chưa nói cho hắn biết mình thật ra là ai, cũng chưa tỏ tình nhưng vất vả lắm cậu mới tạo ra được một đóa hoa, là đóa hoa đầu tiên, cậu muốn tặng cho hắn.
Cứ xem như là đang diễn tập.
"Ồ, em nhìn nhầm rồi." Tâm tình Vệ Hoàn vui vẻ, đong đưa hai chân. Vân Vĩnh Trú lo lắng nhìn cậu, muốn tự mình đè lại đôi chân ấy.
Vệ Hoàn ngẩng đầu, ánh mặt trời mềm mại phủ xuống, mềm mại y hệt dải lụa ánh sáng mà Vân Vĩnh Trú tạo ra trong khu vườn đom đóm, ôm lấy hai người.
"Hôm nay ánh sáng thật mềm mại." Bên khóe môi cậu treo lên ý cười chẳng cách nào rơi xuống.