Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 9: 9




Cảnh Vân thoáng chốc ngẩn ngơ, từ thuở mới lọt lòng đến giờ, chưa có bất kỳ ai nói với nhóc những câu như thế.

Chẳng rõ vì sao, mỗi lần nhìn vào đôi mắt Vệ Hoàn nhóc luôn sinh ra ảo giác cậu là đồng loại của mình.
So với bản thân nhóc, thiếu niên loài người thẳng thắn, dũng cảm trước mắt này mới thật sự thuộc về bầu trời.
"Để tôi thử xem." Cảnh Vân cúi đầu, phần xương bả vai phía sau lưng nhô ra, một tiếng loạt xoạt vang lên, đôi cánh chim màu đỏ thẫm(*) bung ra, đám yêu quái xung quanh nháo nhào liếc mắt.

Vệ Hoàn cười rộ lên, giương cằm, "Bây giờ mới đúng chứ."
(*)Ở chương 4, Sở Sở có miêu tả cánh chim của Cảnh Vân là màu cam sáng, nhưng không hiểu sao qua đây là màu đỏ thẫm.

Việc này không có ảnh hưởng nhiều lắm nên tui để theo màu nguyên văn luôn nhé.
Nhìn Cảnh Vân bay lên cao, rất nhiều yêu quái có cánh cũng kéo nhau bay dọc theo bảng ánh sáng, cẩn thận tìm kiếm tên mình.

Trong lúc đó, Vệ Hoàn đứng ngẩn người.
Hóa ra đây là cảm giác đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên người khác.
Thật lạ lẫm.
Không được bao lâu Cảnh Vân đã kích động đáp xuống đất, "Địa điểm thi của hai tụi mình gần lắm luôn, đều ở tòa Bất Ngữ."
Tòa Bất Ngữ? Tay Vệ Hoàn chống lên rào chắn bên vườn hoa, động tác thành thạo lật người nhảy qua, "May mắn ghê, ở ngay gần đây."
Cảnh Vân do dự một lát rồi khom lưng nhỏ giọng nói lời xin lỗi, cuối cùng chột dạ mà băng qua rào chắn, còn chẳng kịp hỏi vì sao Vệ Hoàn lại quen thuộc với cảnh vật xung quanh trường học đến thế, đã vội chạy theo cậu rồi.
Vệ Hoàn băng xuyên qua từng bụi Ảnh Mộc ở bên phải tòa nhà chính, lá cây Ảnh Mộc phát ra tiếng rì rầm.

Tiểu hoa yêu bồ công anh thấy có người xâm nhập vườn hoa, từ một đóa hoa phân tán thành vô số bông nhỏ, lướt theo sau hai người Vệ Hoàn.

Tuy trong miệng không ngừng vang lên tiếng cảnh cáo nhưng thanh âm vừa cao vừa nhỏ, nghe qua chẳng những không có chút uy hiếp nào mà còn như đang làm nũng.
Cảnh Vân bám theo sau Vệ Hoàn đi xuyên qua bụi Ảnh Mộc, chạm phải một bức tường vây rất cao, "Chúng ta lại trèo qua hả?"
"Đây là kết giới." Vệ Hoàn đứng yên, "Nếu cứ cứng đầu nhảy qua mặt tường này thì nó chỉ càng cao thêm thôi, sẽ khiến cậu mệt chết."
Cảnh Vân ồ lên một tiếng, sau đó mới chậm chạp quay đầu nhìn về phía Vệ Hoàn, vừa hé miệng thở dốc thôi mà Vệ Hoàn đã vội giành lên tiếng, cắt đứt câu chuyện, "Tôi cũng chỉ nghe người khác nói, mà nói cũng mơ hồ lắm.


Nhưng lỡ nó là thật thì sao, giờ chúng ta còn mỗi mười lăm phút, vẫn không nên làm chuyện vô ích."
Nói đoạn cậu đẩy Cảnh Vân ra phía trước mình, đối diện với bức tường vây, "Cậu mau thầm đọc thuật mở kết giới dịch chuyển đi."
"Chỉ cần làm vậy là được hả?"
"Đúng thế~" Tay Vệ Hoàn dán lên sau lưng cậu, tự lẩm nhẩm trong lòng mật ngữ của tòa Bất Ngữ.
Tòa Bất Ngữ là một trong những tòa nhà giảng dạy chính của Sơn Hải, thông thường là nơi dành cho sinh viên Sơn Hải tự học.

Nhưng nó có một điểm khác biệt, đây là tòa nhà có thể di chuyển.

Nếu cứ dựa theo bản đồ chính thức mà Sơn Hải phát hành để tìm đường thì muốn tới nơi trong vòng mười lăm phút phải nhờ hết vào vận may.

Chỉ có sinh viên cũ của trường như Vệ Hoàn mới biết được có kết giới nối thẳng tới cửa chính của tòa Bất Ngữ.
Trên bức tường màu trắng trước mặt bỗng hiện lên một vòng sáng, Vệ Hoàn túm lấy cổ áo Cảnh Vân, kéo người vào.

Trong nháy mắt, hai người đã đặt chân đến bên trong tòa nhà lớn.

Phóng tầm mắt ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ kính sát đất, khung cảnh xung quanh biến đổi liên tục chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Xem ra thân xác nhân loại này tuy không thể tự mình mở kết giới dịch chuyển nhưng vẫn có thể sử dụng mật ngữ, miễn là có được một yêu quái có đủ tư chất làm chất dẫn trung gian.

Bỗng dưng vào được bên trong, Cảnh Vân vẫn còn thấy hơi sợ, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bị Vệ Hoàn nhanh chóng bịt kín miệng.

Cậu khẽ lắc đầu ý bảo nhóc đừng nói chuyện, sau đó lại chỉ vào tấm bảng được treo giữa đại sảnh, trên đó được viết một câu với nét chữ rồng bay phượng múa – Người đến học không nói chuyện thần tiên ma quái.
Đương lúc Cảnh Vân vẫn chưa hiểu rõ ý của cậu thì có mấy yêu quái may mắn khác xông vào được.

Cửa lớn vừa được mở ra, một tên trong số đó vui vẻ vỗ đùi, "Chính là nơi này rồi! Chúng ta cũng..."
Lời còn chưa nói dứt, bức bích họa đột nhiên xảy ra dị biến, dường như có thứ gì đó đang muốn phá tường thoát ra.


Chẳng qua được bao lâu, yêu quái bên trong bức tranh thoát khỏi mặt tường, biến thành ba con yêu quái khổng lồ không có mắt.

Một bên chân của chúng nện xuống mặt đất gây ra cơn chấn động, khiến Cảnh Vân suýt thì đứng không vững, được Vệ Hoàn nhanh nhẹn túm lấy cánh tay.
Mấy nhóc yêu quái vừa tiến vào nhìn thấy yêu quái khổng lồ đi về phía mình thì hoảng sợ, không ngừng la hét, bị cánh tay thô to, cường tráng của yêu quái khổng lồ xách lên, trực tiếp ném ra khỏi tòa Bất Ngữ.
Sau khi giải quyết xong bọn họ, yêu quái khổng lồ xoay người, gương mặt dữ tợn đảo quanh đại sảnh.
Cảnh Vân sợ tới mức dùng tay che kín miệng mình, đôi mắt to bên dưới thấu kính hoảng loạn nhìn về phía Vệ Hoàn.

Vệ Hoàn nhún vai, đặt ngón trỏ lên môi.

Qua một hồi lâu, ba con yêu quái khổng lồ này mới lẳng lặng trở về trong bức bích họa, mỗi một bước chân của chúng đều làm mặt đất rung chuyển theo.
Nơi này vẫn luôn quái dị như vậy đấy.

Vệ Hoàn vốn là một tên lắm mồm chính hiệu thế nên trước kia cậu ghét ở đây nhất, nhịn nói đến độ cả người đều khó chịu.

Mỗi lần học xong một tiết tự học, cậu đều trực tiếp thăng chức thành nghệ sĩ biểu diễn kịch câm số một Sơn Hải.
Cũng chỉ có cái tên trời sinh không thích nói chuyện như Vân Vĩnh Trú mới ưa ngồi trong này.
Ủa không đúng, hình như lúc trước Vân Vĩnh Trú đều bị mình ép cho vi phạm quy định rồi bị đuổi ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Vệ Hoàn không nhịn được cười rộ lên.

Cảnh Vân nhìn cậu ngẩn người cười ngây ngô, duỗi tay ra trước mặt cậu vẫy vẫy.

Bấy giờ Vệ Hoàn mới hoàn hồn, dùng ký hiệu ngôn ngữ của người câm điếc và khẩu hình với Cảnh Vân để dò hỏi địa điểm cụ thể.


Hai người vật vã giao tiếp một hồi lâu mới tìm được đến phòng thi.
Lúc cậu đặt chân được đến phòng thi, bên trong đã có không ít người ngồi.

Vệ Hoàn vừa bước đến trước cửa, tất cả các ánh mắt đều tụ tập lên người cậu, ngay cả thầy giám thị trên bục giảng cũng nhìn qua.
Ngắm thì cứ ngắm đi, dù sao ai cũng không được phép nói chuyện.
Vệ Hoàn đi vào, kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, vắt chéo chân, lướt nhìn một lượt khung cảnh xung quanh.

Một tiếng "keng" vang lên, thời gian mười lăm phút đã kết thúc.

Từ lòng bàn chân của thầy giám thị bắn ra rất nhiều dây leo xanh mơn mởn, trườn đến trước bàn của mỗi thí sinh.

Phía trên đỉnh của dây leo, một đóa hoa Lăng Tiêu nở rộ, bên trong đóa hoa là bài thi được cuộn lại.

Một sợi dây leo cuốn lấy bút viết cũng vươn qua theo.
Là giảng viên của Học viện Gia Hủy à.

Vệ Hoàn liếc mắt, nhận lấy bài thi.

Tờ bài thi kia thoạt nhìn khá nhỏ nhưng khi mở ra lại cực kỳ to.

Đề bài bên trong cũng không khác mấy so với kỳ thi tuyển sinh năm đó, bao gồm lịch sử của yêu quái, bí thuật và cả đề bài về khoa học.

Nhưng đại đa số yêu quái đều cậy vào yêu thuật mạnh mẽ nên luôn khinh thường việc học tập các kiến thức khoa học.

Trong mắt bọn họ đây là át chủ bài cuối cùng để tự cứu rỗi của nhân loại.
Vệ Hoàn nhìn tờ đề trong tay, thở dài.

Xem ra trận chiến năm ấy của mình đã khiến yêu quái biết dè chừng, biết kiêng kị khoa học kỹ thuật rồi.

Chẳng qua cũng khá may mắn, mấy cái đề này ngày trước lúc còn đi học cậu đã rất thành thạo nên giờ nó không phải là vấn đề lớn.


Muốn để một sinh viên tài giỏi, hằng năm luôn đứng vững trong top 3 bảng Chung Linh của Sơn Hải là cậu đây làm mấy cái đề này thì khác gì lấy dao mổ trâu để giết gà đâu.
Thời gian làm bài thi là hai giờ đồng hồ, lúc cậu làm xong chưa qua được một tiếng, còn cố ý làm sai mấy câu.
Cơ thể loài người này của cậu không có ưu thế trong cuộc thi thực chiến nên phải cố gắng hết sức kéo điểm bên lý thuyết.

Chỉ cần kết quả thi lý thuyết lọt vào top 10 thì tổng thành tích đã ổn định rồi.
Vì để không gây chú ý với người khác, Vệ Hoàn vẫn luôn ngồi nguyên tại chỗ, ngẩn người đối diện với bài thi, sắp xếp lại một loạt sự kiện diễn ra gần đây mãi cho tới khi cuộc thi kết thúc.
Ra khỏi phòng thi, Vệ Hoàn nhanh chóng đi xuống lối thang ngầm nhưng trong lòng cứ loáng thoáng cảm thấy mình đã quên cái gì đó.

Cảm giác kiểu này rất kỳ lạ, tựa như vết bút máy lau mãi chẳng khô.
Men theo loại cảm xúc này, Vệ Hoàn dịch bước chân, vòng đến phía sau cầu thang xoắn ốc.

Nơi này rất nhỏ, có không ít đồ vật linh tinh của tòa Bất Ngữ chất đống ở đây.

Trên trần treo một áng đèn mờ mịt, lẳng lặng chiếu sáng khoảng không gian chật hẹp.
Yên lặng đứng đó một hồi lâu, nhịp đập con tim lại xảy ra chút biến hóa kỳ diệu.
Bỗng Vệ Hoàn nhớ ra, đây là nơi mà ngày trước cậu và Vân Vĩnh Trú cùng nhau chịu phạt úp mặt vào tường.

Khi đó cậu đã chọc cho Vân Vĩnh Trú phải nói chuyện với cậu trong tòa Bất Ngữ, dù chỉ có một câu "Câm miệng."
Bước tới gần mặt tường kia, Vệ Hoàn ghé đầu sát qua, phát hiện trên đó còn có bút tích do chính mình để lại.
[Có phải hiện tại cậu đang vô cùng tức giận không?]
[Tụi mình chơi trò đoán số đi, nếu thua thì nhổ lông trên cánh đối phương nhé? Tuy rằng cánh của cậu nhìn thoáng qua rất giống cánh thiên nga nhỏ nhưng mà vẫn đẹp lắm nha ~]
[Cậu chơi với tôi một lát đi mà, không cho tôi nói chuyện khiến tôi chán muốn chết luôn.]
[Cậu chờ đó, lần sau tôi lại bắt cậu chịu phạt chung với tôi!]
[Năm Tinh Chẩn thứ 28, vào lúc 3 giờ chiều, 45 phút 17 giây, Vệ Hoàn, con trai độc nhất của gia tộc Cửu Phượng thuộc Bắc Cực Thiên Quỹ tử vong tại tòa Bất Ngữ, Sơn Hải.

Nguyên nhân chết: Vân Vĩnh Trú, con trai út của gia tộc Kim Ô thuộc Bồng Lai Hải không chịu nói chuyện với cậu ấy, khiến cậu ấy bị nghẹn tới chết.

Di nguyện: Phạt Vân Vĩnh Trú sống cô độc hết quãng đời còn lại, không ai nói chuyện với hắn, dùng vật quý giá nhất của hắn làm cống phẩm tế bái Tiểu Cửu Phượng, mỗi ngày đều sống trong sự áy náy.].