Phương Bắc khổ vì giá rét, chuyện làm ăn rất gian nan, đặc biệt là khi mùa đông dài đến, bước đi càng khó khăn, sống một ngày mà như bằng một năm.
Nhưng ở trong đại gia tộc đứng đầu Bắc Cảnh - dòng họ Hắc Vũ có một đôi tỷ muội như hoa sinh ra chính vào lúc... Mùa đông giá lạnh. Bầu trời mờ mịt đột nhiên bị ánh sáng chiếu rọi, mang đến cho nơi đây mấy ngày sáng sủa. Từ khi trời đông giá rét rút đi, ngày xuân tiến đến… Đôi tỷ muội này liền biến thành của quý trong gia tộc.
Mới chỉ chớp mắt mà đã hơn 10 năm trôi qua, hai tỷ muội lớn lên đều ôn nhu động lòng người, so với nữ tử ở Giang Nam thì chỉ có hơn chứ không hề kém. Một người thanh nhã như lan, một người kiều diễm như xuân đào.
Mùa thu năm nay, hai thiếu nữ còn chưa tròn 16 tuổi đều gặp một người đã được định sẵn trong số mệnh của mình.
Chỉ không biết đây là duyên phận hay là kiếp số. Tuy rằng diện mạo của hai tỷ muội rất giống nhau nhưng có điều tỷ tỷ Vũ Sí Nhi lại là đệ nhất mỹ nhân của Đại Mạc, chuyện này không có gì để tranh luận.
Sí Nhi đẹp không chỉ bởi vì có bề ngoài trời sinh đẹp mà còn ở cả phần tính cách không tranh không đoạt, chỉ đứng một chỗ không động cũng đầy người phong tư. Tuy nàng không hoạt bát linh động bằng muội muội và thích võ nghệ như muội ấy nhưng tâm tư của nàng lại rất tỉ mỉ. Nàng không chỉ thêu thùa tinh xảo, tuổi còn nhỏ mà đã chăm sóc cẩn thận từng người trong gia tộc —— Mẫu thân qua đời sớm, nàng chẳng những phải chăm sóc muội muội mà còn phải chăm lo đời sống cho sư huynh. Dần dà, hộ gia đình nào trong tộc thiếu củi gạo hay mắm muối, Sí Nhi tiểu thư đều có thể nhớ thương đến rõ ràng.
Mỗi người đều khen Sí Nhi tiểu thư là người có tâm tư tỉ mỉ, là một cô nương tốt, làm việc chu đáo, nếu ai cưới được nàng thì thật đúng là phúc phận đã tu ba kiếp!
Mà trước khi gặp được người kia, Sí Nhi cũng chưa bao giờ biết bản thân nàng kỳ thật là một người ích kỷ.
Nàng gặp được hắn là vào một ngày mùa thu sau giờ ngọ, gió xuân mơn mởn.
Mạc Đô cát nhiều cây thiếu, gần doanh trại Hắc Vũ tộc cũng chỉ có một rừng cây, ở giữa có một dòng suối nhỏ róc rách, thanh u an bình. Nơi này đối với những hộ dân sống ở Mạc Đô mà nói thì là chí bảo —— Vậy nên người bình thường không được phép bước vào trong khu rừng mỹ lệ này bởi vì e sợ nguồn nước bị làm bẩn, phá hủy thảm thực vật.
Sí Nhi cũng hoàn toàn không hay đi vào cánh rừng này nhưng ngày mùa thu phương Bắc rất đẹp, xa xa nhìn thấy một rừng cây vàng tươi cực đẹp nên nàng nhất thời nổi lên ý niệm ham chơi, cũng không rủ muội muội đi cùng mà tự mình vào trong rừng. Tầng tầng lá cây phô trên mặt đất, ngẫu nhiên nổi gió lại có vài chiếc lá vàng bay bay mà dừng ở trên vai nàng, Sí Nhi nhẹ giọng ngân nga một giai điệu. Nàng đi dọc theo đường đi men đến dòng suối nhỏ, nhìn suối nước thanh triệt phóng ra khuôn mặt điềm đạm của bản thân. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m ”Rầm ——” Một trận tiếng nước chợt vang lên, thiếu nữ cả kinh không hề phòng bị như nai con bị làm hoảng sợ, đồng thời có một viên tròn tròn từ dưới đáy nước bay lên.
”Ai?!” Sí Nhi chấn kinh không nhỏ. Nàng bắt đầu nghĩ ở dưới đáy nước ẩn dấu động vật gì đó. Khi tập trung nhìn vào thì thấy một người đứng lên từ trong nước —— nửa người trên trần trụi trắng nõn tinh tráng làm người xem liền nhịn không được đỏ mặt… Lại nhìn lên trên mặt người, đôi mắt hẹp dài, mi cong rõ ràng mà không nùng liệt, mũi cao thẳng, đôi môi đạm sắc còn dính mấy phần bọt nước, hai lỗ tai cũng xinh đẹp tinh xảo —— Ngũ quan của người này đều cực tinh xảo, thậm chí nếu so với thiếu niên anh tuấn giỏi võ nhất Mạc Đô kia thì còn được trời ưu ái nhiều hơn vài phần tuấn tú và thần vận.
Điểm duy nhất làm người ta kinh ngạc là đường cong duyên dáng trên đầu hân rỗng tuếch… Một cọng tóc cũng không có!
”Tăng... tăng nhân?” Ngốc lăng dưới tàng cây một hồi lâu, Sí Nhi mới hồi phục tinh thần lại. Nàng nhớ ra trên thế gian này còn có một loại người tồn tại kiểu này.
Nàng từng nghe nói rằng tăng nhân cắt tóc xuất gia nhưng lại chưa từng được gặp. Mạc Đô có rất ít người tin giáo phái đó, nàng chỉ là một nữ nhi trong tộc nên cành thiếu kiến thức. Còn về phần Diễm Nhi thường thường đi theo sư huynh du ngoạn khắp nơi, hiểu biết của muội ấy so với tỷ tỷ còn hơn rất nhiều.
Người nọ lại tựa như không nhìn thấy Sí Nhi. Hắn đứng thẳng từ suối nước lên đi về hướng bờ —— Cứ việc Vũ Sí Nhi đã che kín hai tròng mắt của bản thân nhưng vẫn có một vài hình ảnh” kỳ quái” gì đó thình lình nhảy vào trong mắt nàng!
Hắn, hắn… Sao hắn có thể…
Sí Nhi hoàn toàn không dám nhớ lại cảnh tượng mình mới vừa nhìn thấy. Nàng mặt đỏ tai hồng, hai má nóng lên đứng yên nửa ngày, nàng lặng lẽ thả lỏng khe hở ngón tay để nhìn hướng người nọ —— nhưng đã không còn thấy bóng người!