Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 126: Sản kỳ



A Dung từ trong ngực Yến Chi ngẩng đầu lên, nàng hỏi:"Yến Chi ca ca, cha và mẫu thân có khỏe không? Muội nhớ bọn họ."
"Cha với mẫu thân vẫn khỏe, hai người họ cũng nhớ muội, sau khi đọc thư của muội vẫn thường xuyên nhắc đến muội." Yến Chi xoa xoa cái đầu mới chỉ cao đến cằm hắn, dịu dàng nói:"A Dung, Yến Chi ca ca sẽ không để người khác khi dễ muội, nếu ở chỗ này không vui thì ca ca sẽ đưa muội về nhà."
Ở Đông Cung chịu nhiều ủy khuất như vậy nhưng vẫn luôn không được người thân an ủi, hiện tại cuối cùng cũng có người đau lòng cho nàng, cưng chiều nàng, A Dung thực vui vẻ, cảm động khiến hai mắt ươn ướt. Nàng nghẹn ngào nói:"Ca ca đối với A Dung thật tốt, chờ sinh hài tử xong muội sẽ về nhà với ca ca."
Nói đến hài tử, ánh mắt Yến Chi hơi trầm xuống, hắn rũ mắt nhìn bụng tròn trịa của A Dung, biểu cảm khẽ thay đổi, vốn định nói gì đó rồi lại nuốt xuống cổ họng. Nhìn A Dung hai mắt đỏ ửng, hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt nàng, đau lòng nói:"Nha đầu ngốc, khóc cái gì chứ? Ca ca sẽ luôn ở đây."
"Yến Chi ca ca, muội đây là khóc vì vui mừng đó." A Dung buông eo Yến Chi ra, rồi lại lôi kéo tay hắn đi về hướng thôn trang:"Yến Chi ca ca, huynh đi cả một ngày trời cũng mệt rồi, A Dung đã chuẩn bị đồ ăn cùng phòng cho khách, tối nay ca ca có thể nghỉ tạm ở đó."
"Được." Yến Chi nhẹ giọng đáp lời, hắn theo A Dung vào thôn trang.
Thái Cửu đứng lặng ở bên xe thần, sắc mặt u tối nhìn cử chỉ thân mật của A Dung và Yến Chi, bàn tay lấp trong tay áo nắm lại thành nắm to run run, tay khác lấy thoại bản ra dùng sức vò nát, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, thoại bản bị hắn vò trong tay nhăn nhúm thành một mảnh.
A, thật sự có Yến Chi ca ca tồn tại, hai người còn thân mật ôm ấp nhau như thế, đây hẳn là tình lang của nàng. Hắn thật sự quá ngốc, thế mà còn cho rằng đó là lời nói tưởng tượng của nàng, còn thầm may mắn là nàng cũng thích hắn. Hiện giờ xem ra, nàng sao có thể thích hắn đây. Nếu nàng thích thì có thể nào lại như vậy, sinh hài tử xong liền lập tức quay về Đồ Sơn, một tia lưu luyến cũng không có.
Cọt kẹt một tiếng, A Dung và Yến Chi cùng nhau đi vào thôn trang, cửa lớn bị đóng lại, hết thảy cảnh tượng bên trong đều bị ngăn cách với bên ngoài. Nhìn cánh cửa đóng chặt, Thái Cửu cong môi cười cười tự giễu, thiếu chút nữa hắn đã phô bày tình cảm sâu đậm của mình trước mặt nàng, còn may không có đưa bức thư tình yêu kia. Nếu đưa ra, chắc hiện tại nàng đã cùng tình lang hung hăng cười nhạo hắn, cười nhạo hắn tự mình đa tình.
Thái Cửu mở ra thoại bản bị vò nhăn nhúm trong tay, lấy ra cả thư tình dài mấy chục trang hắn viết cả đêm, thư này hiện giờ cũng không dùng được, chẳng qua là một mình hắn tình nguyện thôi, đồ vô dụng này thì hủy đi. Từ tay hắn bùng lên ngọn lửa thiêu rụi thoại bản cùng bức thư, trong không khí tràn ngập mùi giấy đốt, không lâu sau trong bàn tay to rộng chỉ còn lại một nhúm tro tàn. Thái Cửu nâng tay lên, những chứng cứ biểu đạt tình yêu liền tiêu tan theo gió.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, một mình hắn lẻ loi cô độc trong đêm, thân hình thẳng tắp lặng im nhìn thôn trang trước mắt hồi lâu. Trong phòng mơ hồ truyền ra chút âm thanh cười nói vui vẻ, gió đêm phất qua lay động quần áo Thái Cửu, hắn nhíu mày kiếm, cuối cùng quả quyết xoay người rời đi. Hắn không muốn tiếp tục lưu lại nơi này, cũng không dám đi chất vấn A Dung buổi sáng hôm đó khóc đến thương tâm như thế có phải vì thích hắn không. Sự thật chói lọi vừa bày ra trước mắt, vừa rồi khi nàng nhìn thấy Yến Chi ca ca, khuôn mặt thanh lệ dạt dào vui sướng mà hắn chưa từng được thấy qua. Mỗi lần hắn nhìn nàng cũng không thấy nàng cười vui vẻ đến vậy. Thậm chí nàng còn chưa bao giờ cười với hắn. Hắn còn muốn tự rước lấy nhục mà đi hỏi nàng có yêu hắn hay không sao? Không cần làm điều thừa thãi như vậy.
Thái Cửu đánh xe trở về cung, hắn chưa ăn tối nên bảo thị nữ bưng đồ ăn lên, mới vừa ăn một miếng đã không có tâm trạng ăn uống gì. Để người hầu bưng ra một vò rượu mạnh, Thái Cửu mở nắp uống từng ngụm từng ngụm rượu to, mày không nhăn một chút, như uống nước lã. Hắn chỉ muốn uống thật say, tốt nhất là say ngã vào giường bất tỉnh nhân sự, ngủ quên trời đất, như vậy mới không nhớ A Dung nữa, cũng không nhớ tới hình ảnh nàng thân thiết với nam nhân khác.
Tối nay, tên Yến Chi ca ca sẽ cùng nàng ở bên nhau sao? Hẳn là như vậy, A Dung thích Yến Chi ca ca đến thế, trong mộng cũng kêu tên hắn, có lẽ nàng đã sớm muốn cùng Yến Chi ca ca của nàng thân thiết rồi.
Ngực tê rần, Thái Cửu lại tiếp tục rót một mồm rượu to. Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu trong lòng, hắn nhíu chặt mày, một ngụm lại tiếp một ngụm, không đến vài cái, một vò rượu to đã bị hắn uống hết. Sai người bê thêm một vò rượu nữa lên, thoáng chốc đã xử lý xong hai vò rượu lớn, rốt cuộc Thái Cửu cũng gục vì say.
Quả thực ngủ đến quên trời đất, chạng vạng ngày thứ hai Thái Cửu mới tỉnh dậy, mơ màng hồ đồ trôi qua một ngày, Yêu đế nhìn không nổi bèn gọi Thái Cửu đến trước mặt, lạnh giọng răn dạy một hồi. Thái Cửu rũ mắt nhìn dưới chân, yên lặng nghe Yêu đế dạy dỗ, chờ Yêu đế giáo huấn xong, hắn cung kính trả lời:"Phụ hoàng dạy phải, hài nhi biết sai rồi, ngày mai chắc chắn sẽ tỉnh táo lại, cố gắng sau này làm quân chủ hiền lương."
Từ khi bị Yêu đế răn dạy, Thái Cửu ngày ngày siêng năng chính vụ, công việc của hai ngày làm mới xong mà hắn chỉ cần một ngày đã hoàn thành. Mới đầu Yêu đế còn hãnh diện vì Thái Cửu cần cù, nhưng sau đó hắn phát hiện Thái Cửu bị uốn thẳng thành cong. Thái Cửu ngày đêm làm việc không ngừng, hắn không chỉ làm xong việc của mình mà đến việc của Yêu đế cũng hỗ trợ xử lý xong. Thời gian nghỉ ngơi của hắn cực ít, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có hai canh giờ mà thôi.
Thấy Thái Cửu cả ngày vùi đầu vào văn kiện, cũng không ra khỏi cửa đi lại, Yêu đế sợ hắn nghẹn hỏng rồi. Không nghĩ tới Cửu Nhi nhà mình lại si tình như vậy, Yêu đế bất đắc dĩ thở dài, đóng cửa lại yên lặng rời đi.
Thái Cửu khiến bản thân bận rộn cả ngày, để sự bận rộn chính vụ làm tê liệt bản thân, bận đến mức cả thời gian nghỉ ngơi và ăn cơm cũng không có, có như vậy hắn mới không nhớ tới A Dung.
Thời gian cứ thế trôi đi, vào một hôm sáng sớm, Thái Cửu đến thỉnh an Yêu hậu, đến lúc gần đi, Yêu hậu đột nhiên gọi hắn.
"Cửu Nhi, sắp đến thời gian A Dung sinh rồi, hai ngày nữa đưa bà mụ với thần y đến, chúng ta cùng đến thôn trang đi."
"Bang" một tiếng, trong lòng có thứ gì bị chặt đứt, Thái Cửu dừng chân, thân thể cứng đờ trong chốc lát. Hắn rũ mắt, trầm mặc nhìn dưới chân, một lát sau mới chậm rãi đáp:"Vâng, mẫu phi yên tâm, hài nhi sẽ thu xếp tốt mọi việc."