Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 140: Yến Chi và A Dung sắp có chuyện tốt sao?



Sáng hôm sau, khi hài tử đã ăn no, A Dung ôm hài tử đến cho Thái Cửu, rồi nàng về phòng trang điểm chải chuốt trước khi đi.
Hôm nay gió ấm thổi vào phòng mang theo không khí ấm áp, thoải mái. Thái Cửu ở trong phòng trêu đùa nhi tử hồi lâu bèn muốn ôm hài tử ra ngoài tản bộ. Hậu hoa viên ở Đồ Sơn thoáng đãng có nhiều hoa cỏ lạ, không khí tươi mát, là một nơi tốt để đi dạo.
Thái Cửu ôm nhi tử chậm rãi tản bộ, ánh nắng ấm áp chiếu lên hai người. Hắn híp mắt hưởng thụ ánh nắng, bỗng nhiên bị âm thanh ồn ào từ đình viện cách đó ba dặm truyền đến quấy nhiễu. Trong đám người vang lên tiếng cảm thán hết đợt này đến đợt khác, Thái Cửu xuyên qua đám người nhìn đến đài cao phía sau. Trên đài là một nam tử bạch y thân trường ngọc lập đang vẽ tranh, bên phải có một nữ tử đang đánh đàn. Bút pháp nam tử thành thạo tinh vi, vẩy mực tạo ra đường cong tinh tế, chỉ trong chốc lát đã phác ra bức tranh mỹ nhân đánh đàn. Tiếng nhạc dừng lại cũng là lúc chiếc bút ngừng vẽ.
Trong đám người ồ ạt vang lên tiếng kinh ngạc cảm thán. Vẽ tranh tại chỗ là khảo nghiệm tố chất cùng tâm lý của người cầm bút, huống hồ hôm nay, hoàn thành bức họa trong thời gian một khúc nhạc đã vô hình tăng lên vô vàn khó khăn. Trên thực tế số người có thể hoàn thành trong thời gian quy định đếm được trên đầu ngón tay, luận về chất lượng chỉ cần nhìn sơ qua cũng thấy rõ.
Sau khi trải qua sàng lọc, cuối cùng cũng chọn ra được quán quân. Không hề nghi ngờ, Yến Chi đứng hạng nhất.
Yến Chi lên đài lãnh thưởng, đọc phát biểu, khí phách hăng hái, nói lời khách sáo với mọi người dưới đài:"Hôm nay mọi người tụ tập lại đây chủ yếu là giải trí tiêu khiến, tỷ thí gì đó chỉ là thêm phần kịch tính, không cần phân cao thấp làm gì. Cuộc vui cũng sắp tàn, vãn bối và A Dung muốn đàn cho các vị đại gia đây một khúc, mong các vị vui vẻ."
Dứt lời, Yến Chi lấy ra một cây sáo ngọc đặt lên môi, tiếng sáo du dương vang lên, A Dung hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Yến Chi. Đây là "Phượng cầu hoàng", sao Yến Chi ca ca lại thổi bài này, hôm qua rõ ràng không luyện tập bài này. Nhưng hiện tại cũng không thể đi hỏi, trước mặt mọi người không thể để ca ca mất mặt mũi.
A Dung rũ mắt, ngón tay trắng nõn gảy dây, phối hợp theo tiết tấu của Yến Chi bắt đầu chơi đàn. A Dung với Yến Chi lúc trước đã từng phối hợp nên hiện giờ tự nhiên có chút ăn ý, tiếng đàn tiếng sáo hòa quyện, nhịp điệu hài hòa, du dương uyển chuyển khiến tất cả mọi người dưới đài si mê.
Chỉ có Thái Cửu đứng sau đám người, ánh mắt lạnh băng, chau mày nhìn chằm chằm hai người trên đài. Nam chưa cưới, nữ chưa gả, ở trước mặt mọi người cùng nhau đàn tấu khúc nhạc tình yêu "Phượng cầu hoàng" lưu truyền thiên cổ, có thể biết được thâm ý sâu xa trong đó.
Hắn tưởng A Dung để hắn chăm sóc Thập Nhi vì có việc bận gì đó, chưa từng nghĩ nàng lại muốn đi gặp gã tình ca ca kia của nàng.
Tiếng đàn chậm rãi, tiếng sáo lanh lảnh, Yến Chi thâm tình chăm chú nhìn A Dung, ánh mắt của hắn tràn nhiệt tình, A Dung dường như phát hiện ra, ngước mắt nhìn lại hắn, Yến Chi liền cong môi mỉm cười với nàng. A Dung ngẩn ra, cứng ngắc cười đáp trả. Sau khi cười thì lập tức cúi đầu, trong lòng nàng thở dài, tiếp tục chuyên tâm đánh đàn.
Hôm nay Yến Chi ca ca thật kỳ quái, là ảo giác của nàng sao? Tại sao nàng lại thấy ánh mắt của ca ca khác trước như vậy?
Một màn này trong mắt Thái Cửu lại thành Yến Chi với A Dung liếc mắt đưa tình với nhau. Khi A Dung cúi đầu, hắn thậm chí còn thấy được nét ngượng ngùng trên mặt nàng. Trong lòng đau nhói vô cớ, Thái Cửu xoa xoa ngực, bi thương nhìn màn phối hợp hoàn hảo của hai người trên đài. Có lẽ hắn vĩnh viễn không bao giờ được trở thành người bên cạnh A Dung, hắn không biết nhạc cụ, cũng không biết vẽ tranh, không làm được những thứ đòi hỏi văn vẻ học nghệ như vậy. Khi Thái Cửu đang chìm trong đau khổ, hai nữ tử trước hắn nói chuyện phiếm rôm rả.
"Yến Chi công tử với Lục tiểu thư sắp có tin vui sao? Hai người họ cũng không có quan hệ huyết thống, trai tài gái sắc, nhìn rất đẹp đôi nha."
"Ta nghĩ Hồ Vương sinh bảy nữ, nhận nuôi nghĩa tử này còn không phải để bồi dưỡng thành tài rồi cho Yến Chi ở rể Đồ Sơn bọn họ, kéo dài hương khói sao?"
Đối thoại của hai người như một lưỡi đao vô hình cắm thêm vào nỗi đau trong tim Thái Cửu, hắn bước lảo đảo, không ổn định lùi lại hai bước.
Sắp đến chuyện tốt của A Dung với Yến Chi sao?
Thái Cửu mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch ngơ ngẩn nhìn hai người trên đài, trong đôi mắt đen trầm tràn ra nỗi đau nồng đậm.
A Dung dường như cảm thấy có đôi mắt luôn nhìn chằm chằm mình, nàng quét mắt nhìn xuống đám người, đột nhiên bắt được một ánh mắt bi thương. Giật mình sửng sốt, Đông Hoàng Thái Cửu? Sao hắn lại ở đây?
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thái Cửu cúi đầu, vội vàng thu lại cảm xúc trong mắt, khi ngẩng đầu lên đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng cao ngạo.
Trên đài, Yến Chi kéo tay A Dung, muốn tặng bức họa cùng phần thưởng hôm nay lại cho nàng, A Dung vừa nói chuyện với Yến Chi vừa nhìn lại trong đám người thì đã không còn thấy bóng dáng Thái Cửu.
Nhớ tới đôi mắt đen nhánh, sáng ngời kia vừa rồi toát ra bi thương dày đặc, A Dung có chút kinh ngạc, vừa rồi Đông Hoàng Thái Cửu rất buồn sao?
Dường như bộ dáng hắn thực thương tâm.
Tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng A Dung cũng không suy nghĩ sâu xa, Yến Chi vẫn luôn nói chuyện với nàng, nàng không có thời gian nghĩ vì sao Thái Cửu đau khổ.
Sau khi cuộc thi kết thúc, A Dung ôm lễ vật Yến Chi tặng trở về. Khi vào nhà đụng phải Thái Cửu đang ôm hài tử, hai người đều sửng sốt. Thái Cửu thân sĩ lui sang một bên để A Dung đi vào, hắn bình tĩnh hỏi:"Nàng đã trở lại?"
"Ừ." A Dung gật đầu, bỏ hết đồ vật trong ngực lên bàn.
Thái Cửu quét mắt nhìn đống đồ, ánh mắt trầm xuống không nói gì. Hắn đặt hài tử vào lòng A Dung:"Nàng trông hài tử đi, ta phải đi rồi."
Nói xong không dừng lại, xoay người rời đi. A Dung nhìn bóng dáng cao dài của hắn, có chút buồn bực, ngày thường không phải hắn luôn thích ăn vạ chỗ nàng sao? Hôm nay lại đi dứt khoát như vậy.
Từ hôm ấy trở đi, số lần Thái Cửu tới chỗ A Dung càng ngày càng ít, trước đây một ngày tới ít nhất năm lần nhưng giờ đây đến một lần cũng là điều xa xỉ, có đôi khi thậm chí ba hôm mới tới một lần.
Hôm nay đến tận tối Thái Cửu mới xuất hiện, hắn ôm Thái Thập một lát, còn chưa đến nửa khắc đã rời đi. Thái Cửu vừa mới bước ra ngoài cửa, A Dung nhìn bóng dáng hắn, đột nhiên hỏi:"Mấy ngày nay ngươi đều bận sao?"
Thái Cửu dừng bước, quay đầu nhìn về phía A Dung, gật đầu:"Ừ."
Do dự một lúc, A Dung hỏi Thái Cửu:"Ngươi chuẩn bị hồi cung sao?"
Thái Cửu bình tĩnh nhìn A Dung, kinh ngạc khi nàng lại có hứng thú với hành tung của hắn, hắn chậm rãi mở miệng:"Nàng luyến tiếc ta sao?"
A Dung nhịn không được trợn mắt, ai luyến tiếc hắn, nàng cúi đầu nhìn Thái Cửu trong lòng, nàng luyến tiếc nhi tử.
Thái Cửu theo tầm mắt nàng nhìn khuôn mặt mũm mĩm của nhi tử, đột nhiên rõ ràng. Vừa rồi hắn còn mong đợi, xem ra là nghĩ nhiều rồi, sao nàng có thể quan tâm hắn được. Nàng đã sớm không còn thích hắn.