Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 21: Đạo trưởng, ngươi c*ng quá



Hơn nữa A Lê còn không ngừng vặn vẹo trên người hắn, muốn gỡ tay hắn ra, theo động tác vặn vẹo của nàng, dương căn sưng to cách quần lót mỏng cọ xát chân tâm kiều nộn của nàng. Thậm chí mũ quy đầu cách lớp quần áo hơi tách hai mảnh hoa môi ra, chạm vào khe thịt.
"Đừng nhúc nhích." Lục Trường Uyên đột nhiên quát.
Tiếng hắn thô nghẹn lại, mang chút đê mê gợi cảm. A Lê nghe vậy ngừng động tác, cúi đầu nhìn hắn, phát hiện hô hấp hắn có chút dồn dập, hơn nữa dưới thân có cây lửa nóng thô cứng chọc ở nơi riêng tư của nàng, tức khắc nàng liền hiểu rõ. Hóa ra là đạo trưởng có phản ứng.
A Lê vươn tay sờ xuống nơi riêng tư đang dính lấy nhau của hai người, cách lớp quần lót nàng cầm lấy dương căn của Lục Trường Uyên nhéo nhéo, cười duyên nói:"Đạo trưởng, ngươi cứng rồi."
Lục Trường Uyên hiển nhiên không muốn cùng nàng thảo luận vấn đề này, hắn trầm mặt bắt lấy tay A Lê, lạnh giọng thúc giục:"Lên" (Ý LTU là bảo AL đứng dậy nhưng từ này nó liên quan đến câu sau nên mình để 1 từ này thôi chứ không edit lại thành"Đứng dậy")
"Được sao, ta lên ngay đây." A Lê dựng thẳng nửa người ngồi trên người Lục Trường Uyên, chỉ là hai đùi nàng vẫn quấn chặt chẽ trên eo hắn.
Theo tư thế ngồi dậy của nàng, trọng tâm liền chuyển dời lên cái mông, cái mông chịu trọng lực áp xuống càng thêm kề sát với dương v*t Lục Trường Uyên, dương v*t nóng như lửa kia lại hướng thân thể nàng đi vào một chút.
"Ư..."A Lê rên rỉ một tiếng kiều mị, trêu chọc nói:"Đạo trưởng, dương v*t ngươi cứng quá, chọc cho phía dưới của ta đều ướt."
"Không được kêu." A Lê kêu một tiếng làm Lục Trường Uyên cảm thấy trong thân thể như có lửa thiêu đốt, thiêu đến nỗi khiến trán hắn hiện ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn áp xuống xao động trong thân thể, kéo hai đùi A Lê đang quấn ở hông hắn ra, A Lê lại chơi xấu, cố ý kẹp chặt eo hắn. Lục Trường Uyên nắm hông trắng nõn của nàng, kéo vài lần đều không được, mà lại cảm giác được làn da nhẵn mịn tinh tế, mềm như bông. Hắn nắm không được, không nắm cũng không được, nắm lại thì lại kéo không ra, ngược lại lại giống như đem cặp đùi trắng nõn của nàng nắm trong tay dâm loạn.
Xem xét một lát, Lục Trường Uyên rốt cuộc cũng phát hiện ra A Lê cố ý chơi xấu, không chỉ càng kẹp càng chặt, lại còn vặn vặn vẹo vẹo trên người hắn, cọ cọ khiến cự vật giữa háng càng thêm cứng rắn, bành trướng.
"Buông ra, không được kẹp." Hắn có chút tức giận phát một cái trên mông A Lê.
"Ô..." A Lê đau đến nức nở ra tiếng, làn da tinh tế trắng nõn của nàng bị một chưởng phát lên liền hiện ra dấu ấn đỏ hồng.
Đạo sĩ thúi này thật không biết thương hoa tiếc ngọc, xuống tay nặng như vậy đau muốn chết. A Lê cắn môi, căm giận nhìn dung mạo tuấn mĩ của Lục Trường Uyên, nàng cũng muốn lưu dấu vết trên người hắn. Đưa tay đè lấy bả vai Lục Trường Uyên, nàng đột nhiên nhào qua nhắm ngay cằm hắn, há miệng cắn một phát.
"Hự..." Hàm răng cứng rắn cắm xuống ba phân thịt, Lục Trường Uyên đau kêu lên một tiếng, hắn đột nhiên xoay người, đè A Lê dưới thân, ánh mắt hung ác, có chút nghiến răng nghiến lợi nói:" Ngươi thật là càng ngày càng làm càn, cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
A Lê buông cằm hắn ra, nhìn hắn không chút sợ hãi, rất có ý tứ bất chấp tất cả, nàng cứng rắn đáp:"Ngươi giết đi, dù sao ngươi cũng đã giết ta một lần, thêm lần thứ hai cũng chẳng sao."
Nàng vươn tay ôm cổ Lục Trường Uyên, hai chân dùng sức kẹp chặt eo hắn, đem hắn ôm thật chặt, hậm hực nói:"Ta cứ không buông ngươi ra đấy, ngươi hiện tại giết ta đi, dù sao ngươi cũng là cái đồ nói không giữ lời, nói muốn cứu ta, còn chưa có cứu sống được đã muốn giết ta. Hôm qua ta đúng là không nên đi ra cứu ngươi, móng vuốt phệ hồn thú sắc bén như vậy khiến ta đau muốn chết."
A Lê nói nói thanh âm phảng phất xen lẫn tiếng khóc nức nở, nàng chôn mặt trước ngực Lục Trường Uyên, khóc lóc nói:"Ta tốt xấu gì cũng cứu ngươi một mạng, ngươi đã không lấy ân báo đáp còn muốn giết ta...Huhu... Thật là cái đồ vong ân bội nghĩa khốn nạn."
"Ngươi..."Lục Trường Uyên nhìn nữ nhân khóc thút thít trong ngực hắn, đột nhiên có chút không biết phải làm sao.
Bả vai trắng nõn mượt mà của nàng hơi run run, âm thanh nức nở nhỏ bé vang trong phòng, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được mảng áo trước ngực hơi hơi thấm ướt. Lục Trường Uyên nhẹ nhàng nâng cằm A Lê lên, khuôn mặt non nớt chảy hai dòng lệ, hốc mắt ướt át đỏ rực, trên hàng mi đen dài vương vài giọt nước mắt, chóp mũi cũng hơi hơi đỏ lên, từng chút từng chút hợp lại khiến bộ dáng kia nhìn thật đáng thương.
Ngực Lục Trường Uyên như bị đâm một cái, hắn cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, thậm chí muốn vươn tay thay nàng lau đi nước mắt trên khóe mi. A Lê hít hít cái mũi, duỗi tay vỗ một phát trên bàn tay Lục Trường Uyên, một lần nữa đem đầu vùi vào ngực hắn. Nàng cọ cọ trên ngực hắn, đem nước mắt nước mũi lau hết lên áo hắn.