Trục Lãng

Chương 44



Tuỳ Ý chặn một chiếc xe bên đường. Xe chạy dọc con phố đèn đuốc sáng rực, trái tim mới thấy hơi hối hận.

Cậu gọi điện cho Ninh Lan, mãi không có người nhận. Lúc định bảo tài xế quay đầu thì bên kia gửi đến một tin nhắn: Tôi không sao.

Ngay sau đó là một tin nữa: Thuốc giả thôi.

Tuỳ Ý cảm thấy nhẹ nhõm, đến một khách sạn gần nơi quay quảng cáo, Tuỳ Ý xông vào tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Cậu có dự định rời đi trong hôm nay. Ngày mai bắt đầu quay quảng cáo, kéo dài hai ngày. Quay xong, cậu phải đến trường đại học quay bổ sung vài cảnh cho bộ phim thần tượng trước đó.

Cậu nằm trên giường thở dài thườn thượt, sự bí bách trong lồng ngực không chút tiêu tan. Một buổi tối xảy ra quá nhiều chuyện, những chuyện đó toàn là những chuyện cậu không nghĩ tới. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến Ninh Lan sa đoạ hết lần này tới lần khác, càng không nghĩ đến bản thân sẽ mất kiểm soát đến mức đó.

Nhắm mắt lại, trước mắt không ngừng hiện lên nụ cười kèm khoé mắt ướt đẫm của Ninh Lan. Trái tim Tuỳ Ý đập nhanh một hồi rồi lại đập chậm một đoạn, phiền phức đến không ngủ nổi nên ngồi dậy rửa mặt. Quay về giường nằm tiếp, qua một lúc lâu, sự mệt mỏi mới chiến thắng tinh thần. Cậu nằm nghiêng bên phải, ôm chăn vào lòng như đang ôm một người, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Quay bù xong các cảnh đã là chuyện của một tuần sau. Trước khi Tuỳ Ý rời phim trường thì nhận được điện thoại của An Lâm, nói đã mua sẵn cho cậu vé máy bay vào tối mai. Ninh Lan bên kia đã quay xong rồi, bảo hai người họ cùng về.

Lúc này Tuỳ Ý hơi muốn từ chối chạm mặt Ninh Lan. Mấy ngày vừa rồi cậu không liên lạc với Ninh Lan. Vì thế bảo với An Lâm, hai người họ không ở cùng nơi, cậu muốn về trước hôm nay.

An Lâm ở đầu bên kia nhờ vả cậu, nói: "Vé máy bay hôm nay đắt gấp đôi vé ngày mai... Hơn nữa Ninh Lan ở đoàn phim bị thương rồi. Đội trưởng đại nhân giúp đỡ chăm sóc tí đi."

Trái tim Tuỳ Ý thắt lại: "Cậu ấy bị thương rồi ạ?"

"Là lần trước bị trẹo chân, vẫn chưa khỏi. Đoàn phim chạy tiến độ nên phần quay của cậu ấy kết thúc sớm. Cậu ta thì tốt rồi, vẫn ở lại học tập diễn xuất đến nghiện. Tôi không hỏi thì cậu ta còn không nhắc đến chuyện quay về."

Nghe đến đây, Tuỳ Ý thấy hơi lo lắng.

Cậu về khách sạn thu dọn đồ đạc, trả phòng, gọi xe đến phim trường Thông Giang.

Lúc đến nơi, tia sáng cuối cùng nơi chân trời đã bị bóng tối nuốt chửng. Tuỳ Ý gõ cửa mấy lần, người bên trong mới lề mề ra mở.

Sắc mặt Ninh Lan bình thường, không cảm thấy bất ngờ khi gặp cậu, như thể sớm biết cậu sẽ đến vào lúc này.

"Đoàn phim có tiệc tối, tôi không ăn cùng cậu được. Buổi tối muốn ăn gì?" Ninh Lan vừa quay người vào phòng, vừa đối lưng với cậu cài cúc áo.

Tuỳ Ý từng thấy anh mặc áo sơ mi caro xanh nhạt này, không biết do quần áo mất dáng hay Ninh Lan lại gầy đi, mặc lên rộng thùng thình, tay áo trống rỗng như thể nhét vừa hai cánh tay vậy.

"Tôi ăn rồi." Tuỳ Ý nói dối.

Cậu nhớ đến đồ ăn hôm trước Ninh Lan mua, nhưng cậu không nhận lấy, cũng không cho Ninh Lan đi tìm.

Hình như có dâu tây, xoài, còn cái gì đó đang ôm trong lòng?

Ninh Lan mặc xong áo sơ mi, khoác thêm áo, kéo khoá lên cao nhất, che đi vết răng còn chưa tan bên cổ. Tiếp đó, lấy mấy tờ giấy trông như danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Tuỳ Ý: "Đói thì có thể gọi mấy số điện thoại này, rẻ hơn gọi trên mạng." Đến cửa thay giày, ưỡn thẳng lưng, nói: "Gọi điện cho tôi cũng được."

Tuỳ Ý "ừ" một tiếng, muốn nói gì đó, thấy dáng vẻ tự nhiên như thường của Ninh Lan nên cũng không nhắc đến chuyện không vui mấy hôm trước. Nhìn anh ra ngoài, sau đó mở tivi, chuyển kênh một cách nhàm chán.

Có một kênh đang phát lại buổi biểu diễn đĩa đơn thứ hai của AOW. Tuỳ Ý đặt điều khiển xuống, ánh mắt không tự chủ tìm kiếm Ninh Lan trong đám đông.

Cảnh của Ninh Lan ít đến đáng thương, đa số đều đứng đằng sau, nhưng có thể nhìn ra được lúc đó anh rất vui vẻ. Mỗi động tác đều tràn đầy sức sống. Hát nhảy liền hai bài là một sự thử thách thể lực. Anh nhảy mà mồ hôi ướt đẫm cả đầu, vừa lau mồ hôi vừa không quên vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên trán, nhân tiện khoe khuyên tai bên trái, cười rất tươi với ống kính, nốt ruồi nhỏ bên khoé mắt trái cũng toả sáng rực rỡ vì nụ cười của anh.

Không giống tối hôm đó một chút nào.

Cũng không giống Tiểu Tinh.

Tuỳ Ý từng cho rằng mình bị Ninh Lan thu hút vì anh rất giống Kỷ Chi Nam. Cho đến tối hôm đó, mới ngỡ ngàng cảm thấy hai người họ hoàn toàn không giống nhau. Từ trước đến nay cậu toàn nhớ đến hình ảnh toả sáng, khiến người ta vừa thương vừa yêu của Tiểu Tinh hồi nhỏ. Nhưng con người sẽ thay đổi, nhất là những suy nghĩ viển vông hư ảo khi còn trẻ. Giờ thời thế đã khác, mọi người đều có thứ để theo đuổi, có người để quan tâm của riêng bản thân, được định sẵn sẽ càng đi càng xa nhau*.

*Câu gốc là "tiệm hành tiệm viễn" (渐行渐远) có ý nghĩa: bởi vì tính cách, bối cảnh, quan niệm, lập trường của con người không giống nhau dẫn đến vốn dĩ hai người đang có quan hệ rất tốt sẽ dần dần xa cách, đi con đường khác nhau (theo Baidu)

Đây chính là nguyên nhân cậu quyết định đứng từ xa quan sát không làm phiền, thấy anh sống tốt là đủ.

Nhiều năm không gặp, Kỷ Chi Nam được bảo vệ rất tốt, con người vẫn đơn thuần không bị nhiễm bụi bặm của giới giải trí. Còn Ninh Lan thì sao? Anh chỉ có khuôn mặt đơn thuần, tính cách thì ngược lại, ngang tàng phóng túng, toàn thân đều là gai nhọn. Trừ lúc trên giường, những lúc khác chạm phải sẽ nhảy dựng lên, nhìn trông có vẻ rất dữ nhưng thực chất chỉ là một con mèo hoang nhỏ nhe răng giả bộ hung ác.

Anh và anh ấy rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, lấy gì để so sánh đây?

Tuỳ Ý tắt tivi, trong căn phòng tĩnh lặng suy nghĩ, đợi chút nữa Ninh Lan trở về, sẽ xin lỗi anh trước. Cho dù thuốc là giả thì cũng cũng tại cậu tức giận, không nên thô bạo như thế.

Còn về vì sao Ninh Lan biết cậu thích Kỷ Chi Nam, Tuỳ Ý cảm thấy nên đoán từ những hành động khác thường của bản thân trước đó. Ninh Lan là một người nhạy cảm, bất kể là cơ thể hay trái tim.

Tuỳ Ý tắt tivi, nằm lên giường. Trên giường còn vương lại hương thơm sữa tắm Ninh Lan thường dùng, làm cậu cảm thấy thoải mái. Ngửi nữa ngửi mãi, đột nhiên nhớ đến mùi nước hoa Lục Khiếu Chu để lại trên người Ninh Lan, tâm trạng lại đi xuống một đường thẳng.

*Không nhầm đâu khi tác giả cho Tuỳ Ý tắt tivi hai lần =))))))

Cảm giác đó như món đồ chơi bản thân thích bị mang ra chia sẻ cùng người khác, hoặc là đồ chơi tự mình giơ tay đồng ý. Mặc dù phép so sánh này cực kỳ ấu trĩ nhưng Tuỳ Ý đã vắt óc suy nghĩ, đây là lời giải thích phù hợp với tâm trạng của mình.

Cậu không quan tâm tiêu tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần đồ chơi ngoan ngoãn ở bên, trong mắt chỉ có một mình cậu.

Tuy nhiên Tuỳ Ý không nghĩ đến, đồ chơi cũng sẽ phản nghịch.

Ninh Lan ra ngoài chưa đầy hai tiếng đã về. Lúc cửa bị gõ, Tuỳ Ý còn tưởng rằng đồ cậu đặt một phút trước đã đến. Cậu nhớ Ninh Lan thích ăn hoa quả, lật nửa ngày trời mới tìm được quán đồ ngọt, đặt một phần trà trái cây và bánh pudding xoài, không ghi rõ số phòng, chỗ ghi chú bảo gửi ở lễ tân.

Từ lúc làm nghệ sĩ, bất kể đang làm việc hay trong cuộc sống đều vô cùng cẩn trọng. Cậu không lên tiếng hỏi bên ngoài là ai, nhẹ chân nhẹ tay đi đến cửa, nhìn thấy khuôn mặt Ninh Lan qua mắt mèo mới mở cửa.

Lúc mở cửa, bỗng có một người được đẩy vào trong. Tuỳ Ý còn chưa kịp nhìn rõ, người đó nặng nề ngã xuống sàn.

Mép áo Ninh Lan rộng mở, áo sơ mi bên trong cũng mở mấy cúc, không coi ai ra gì bước vào, dùng chân đạp cửa, biểu cảm cũng được gọi là ung dung.

Anh cầm cốc nước trên bàn uống một nửa, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng, xem ra mang người ta đến đây tốn không ít sức.

Tuỳ Ý ngửi thấy mùi rượu trên người anh, não trì trệ trong vài giây, phản ứng lại thì vội vàng ngồi xổm xem người nằm trên sàn. Người đó cũng đang thở hổn hển, hai má ửng hồng, người mềm nhũn cọ quậy trên sàn, không phải Kỷ Chi Nam thì còn ai vào đây nữa?

Ninh Lan đặt cốc nước xuống, bình tĩnh nhìn Tuỳ Ý nói: "Anh ta uống chút thuốc. Cậu yên tâm, không chết được đâu."

Thuốc đó anh đã tự mình thử qua, ngoài việc khiến người ta cảm thấy thần trí mơ màng toàn thân nóng rực trong một thời gian thì không có phản ứng bất lợi nào khác. Hôm đó bị nôn gần hết là vì cả ngày anh chưa ăn gì, dạ dày bỗng bị kích thích nên mới thế. Kỷ Chi Nam có ăn một chút trong tiệc tối vì thế anh mới thêm một chút nước thuốc không rõ tên tuổi đó vào ly nước cam, còn không bằng 1/5 lượng anh uống lần trước, có vấn đề gì mới là lạ.

Thấy Kỷ Chi Nam choáng váng đến không đứng dậy được, Ninh Lan còn cảm thấy hơi nực cười. Cơ thể yếu ớt đến nhường này, làm sao để Tuỳ Ý dày vò được đây.

À, không đúng, sao Tuỳ Ý có thể nỡ lòng dày vò anh ta.

Ninh Lan thấy Tuỳ ý lo lắng sờ trán Kỷ Chi Nam, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Cậu đưa anh ấy đến đây làm gì?"

"Không phải cậu thích anh ta sao?" Ninh Lan nói.

Tuỳ Ý không thể tưởng tượng nổi: "Cậu điên rồi à?"

"Tôi không điên." Ninh Lan chống ghế ngồi xuống, không cười, cả người nghiêm túc: "Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi."

Tuỳ Ý cảm thấy Ninh Lan uống nhiều nên say, không nói nên lời với cái logic này.

Cậu đỡ người bị bắt cóc dựa tường ngồi dậy. Kỷ Chi Nam thậm chí không thể mở mắt, chỉ có vài tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra khỏi miệng. Hồi nhỏ, sức khoẻ anh ta không tốt, gan cũng nhỏ nhưng lại cực kỳ tin người, có lẽ đây là nguyên nhân Ninh Lan dễ dàng vác anh ta đến đây.

Nghĩ đến đây, mặt Tuỳ Ý không chỉ lộ ra một tia ác ý. Cậu cho rằng Ninh Lan ích kỷ nhưng sẽ không bao giờ làm ra những việc không có tính người, nhưng anh đang làm gì vậy? Anh cho người vô tội uống thuốc, để làm gì?

Hơi rượu từ từng lỗ chân lông trên cơ thể Ninh Lan tản ra không khí. Anh nâng cánh tay ngửi, rồi nghiêng đầu làm như không hiểu, anh nhớ mình có uống nhiều đâu.

Hôm nay là ngày 18 tháng 3, sinh nhật của Kỷ Chi Nam. Bắt đầu từ sáng, Ninh Lan đã chờ đợi. Tuỳ Ý quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, rõ ràng hôm đó tránh mình không kịp, như muốn trốn thứ bẩn tưởi vậy. Nhưng vì sinh nhật của người trong tim, cậu vẫn đến.

Ninh Lan bỗng cười, ánh mắt thấy Tuỳ Ý càng lúc càng tiến lại gần, thấy một cánh tay cậu giơ ra, sau đó kéo cổ áo anh, từ trên ghế xách anh lên, sắc bén chất vấn: "Cậu làm sao vậy? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Ninh Lan khó khăn mở miệng, cổ họng phát ra vài âm thanh khàn khàn đứt quãng.

Không phải cậu thích anh ta sao? Thấy anh ta không vui ư?

Tuỳ Ý suýt chút nữa đã cắn nát răng. Thằng nhóc này đã làm chuyện mất trí như vậy, mà cậu còn bị dáng vẻ yếu ớt đau khổ của anh làm cho mê hoặc, hoặc cảm thấy đau lòng khi anh dùng đôi mắt đẫm nước đó nhìn mình.

Tuỳ Ý buông anh ta, Ninh Lan dựa vào tường ngồi phịch xuống đất, che miệng ho khan. Không biết tiệc tối dùng loại rượu gì, ngấm nhiều nhưng không say. Hiện tại năm giác quan của anh rất tỉnh táo, nhìn rõ Tuỳ Ý đỡ Kỷ Chi Nam, dịu dàng hỏi anh ta khó chịu chỗ nào.

Kỷ Chi Nam mơ màng nói nóng. Tuỳ Ý vội chạy vào phòng vệ sinh giặt khăn. Tiếng nước chảy róc rách. Từ vị trí của Ninh Lan, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tuỳ Ý đang động đậy sau khung cửa mờ.

Đột nhiên anh ý thức được mình làm sai rồi, sai đến khó tin.

Anh cuộn mình bên góc tường thành một đống, vùi mặt vào cánh tay, nức nở lẩm bẩm một mình: "Vì sao cậu đối xử với tôi... Vì sao không nỡ đối xử với anh ta như vậy?"

Cửa mở lúc nào, Kỷ Chi Nam rời đi thế nào, Ninh Lan không biết tí gì.

Dường như anh đã bật cơ chế tự bảo vệ mình, nhốt mình trong hộp kín, không truyền âm thanh ra bên ngoài, cũng không nhận bất kỳ thông tin nào.

Lúc hồi phục ý thức thì trời đã sáng trưng. Anh ngồi dậy trên giường, hoảng hốt nhìn xung quanh hồi lâu, tự hỏi sao mình không tỉnh dậy trên sàn gạch lạnh lẽo trong phòng tắm.

Mãi cho đến khi có tiếng động ở cửa, ánh mắt Ninh Lan mới có tiêu cự, nhìn chăm chăm người đang bước vào.

Anh nghĩ Tuỳ Ý sẽ đánh mình, hoặc là sẽ nốc thuốc, hoặc là sẽ kéo anh lên tra hỏi như hôm qua.

Anh cứng đầu lặng lẽ chờ đợi, kết quả Tuỳ Ý còn chẳng cởi khẩu trang, chỉ liếc anh một cái, nói: "Thu dọn đồ đạc, bảy giờ tối xuất phát."

Ồ, có thể ở bên ngoài không tiện, trở về mới xử lý anh.

Thực ra Ninh Lan cũng không có đồ gì để thu dọn. Vài bộ quần áo đã xếp trong vali, nhét hết đồ trên bàn vào rồi kéo khoá là xong.

Làm xong mấy việc này, anh vào phòng tắm, đứng trước gương, tháo hai ngôi sao trên tai xuống.

Lúc quay phim thì tháo xuống, xong lại đeo lên. Động tác của anh đã rất thuần thục, nhưng vẫn đau như cũ, có lẽ do tốc độ quá chậm, lại đang rỉ máu.

Anh dùng nước lạnh dội vào.

Đôi khuyên này không hợp đeo trên tai anh, đã lâu như vậy, vẫn thường xuyên sưng viêm, chưa từng thuyên giảm, bôi vài tuýp thuốc chống viêm cũng chẳng thấm vào đâu.

Trước đây anh chắc chắn cho rằng nguyên nhân là vì không đủ thời gian, thiếu sự kiên nhẫn. Hiện giờ mới hiểu ra, là vì chúng căn bản không thuộc về mình.

Giống như Tuỳ Ý không thuộc về anh vậy.

Hết chương 44.