Tháng 5 ở trên núi không có sự ồn ào, huyên náo của thành thị.
Dãy núi Trung Tây ở khu này chưa được khai thác thành địa điểm du lịch, lưu giữ hoàn toàn cảnh sắc tự nhiên cổ kính và trang nhã. Thức dậy với tiếng chim hót vào buổi sáng, chìm vào giấc ngủ cùng tiếng côn trùng rả rích ban đêm. Mở cửa sổ phòng, phóng tầm mắt ra xa là cây cối xanh mướt. Thời gian rảnh lúc quay phim còn có thể đến gần suối, thực sự khiến con người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái.
Hoàn cảnh như vậy cũng không thể làm cho Ninh Lan cảm thấy nhẹ nhõm.
Thứ nhất đây là lần đầu tiên quay ngoại cảnh, vai diễn lại là một võ sĩ trẻ trung, cưỡi ngựa bắn cung đối với anh vô cùng lạ lẫm, tốn rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng học được, lúc quay phim thì khó khăn, trắc trở, lực bất tòng tâm.
Thứ hai nơi quay phim cách quê anh rất gần, cách thủ đô lại rất xa, làm anh cảm thấy hoảng hốt bất an. Anh hoàn toàn không cảm nhận nổi cái người ta gọi là "Cận hương tình canh khiếp" *. Anh vốn tưởng rằng cách xa một chút, không cùng người đó bên nhau sớm chiều, tâm trạng nặng nè đè nén trong lòng sẽ giảm bớt, thậm chí tiêu tan. Trải qua những nửa tháng, mới biết chẳng phải là cái gì "tự chuốc lấy phiền phức", nghĩ thông rồi sẽ vứt ra sau đầu, mà là lần đầu tiên nếm trải chữ "tình", quả thật khó có thể buông tay như trong mấy lời bài hát đã nói.
* Cận hương tình canh khiếp (近乡情更怯) là một vế trong câu thơ bài thơ Đường "Độ Hán Giang" (渡汉江) của Tống Chi Vấn. Ý chỉ càng gần quê hương thì trong lòng càng cảm thấy rụt rè, không dám thăm hỏi người thân đến từ quê nhà.
Anh nhớ Tuỳ Ý.
Nhớ bàn tay ấm áp, nhớ vòng tay ôm ấp nóng như lò sưởi, nhớ nụ cười cong cong thỉnh thoảng thoáng qua trên đôi môi, còn nhớ giọng nói trầm ấm bên tai.
Vì thế đáng nhẽ không nên nhận lấy cái tốt của cậu, càng không nên ỷ lại. Hồi trước ít nhất có thể tìm ra đủ các cớ để liên lạc với cậu nhưng hiện giờ cậu ghét cay ghét đắng mình. Bản thân cũng nên cố kiềm chế hành vi nhưng càng không thể chạm đến thì lại càng nhớ, lúc uống nước, lúc ăn cơm, lúc đi ngủ, lúc ngắm cảnh, bất kỳ lúc nào.
Anh thậm chí đang hối hận, trước khi rời đi không cầu một lần hoan lạc, nói không chừng đấy chính là lần cuối cùng thì sao?
Ninh Lan khẽ lắc đầu, cố gắng hết sức gạt bỏ nội dung tiêu cực trong đầu.
Anh cố nghĩ lạc quan, sao có thể đào thải chất độc ra khỏi cơ thể một cách dễ dàng được. Nếu thời gian đủ lâu, vết thương sẽ đủ sâu, chất độc sẽ tự giảm bớt.
Nghĩ đến đây, Ninh Lan bật cười khanh khách. Sự đả kích như vậy không thể khiến anh đầu hàng hoàn toàn, có lẽ chỉ có thể chờ đợi sự bào mòn và phong hoá của thời gian mà thôi.
Ngày hôm nay kết thúc sớm, ăn xong cơm tối, bầu trời vẫn được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp.
Địa điểm quay của "Phúc giang sơn" trên núi rất vắng vẻ, xung quanh không có nhà nghỉ, khách sạn, đoàn phim phải thuê mấy căn nhà dân. Phòng rất nhỏ, Ninh Lan và hai nam diễn viên khác chen chúc một gian. Hai người kia thích náo nhiệt, xong việc hẹn mấy người khác ngồi trong phòng chơi bài. Lúc đầu còn gọi Ninh Lan chơi cùng, Ninh Lan từ chối mấy lần nên bọn họ coi như anh không tồn tại, biến phòng ngủ thành sòng bạc, thường xuyên om sòm đến tối muộn.
Điều đó khiến Ninh Lan ngủ không ngon mấy ngày nay. Anh đổ hết nguyên nhân cho mấy tay bài bạc tinh lực dồi dào kia. Ban ngày quay phim đã rất mệt, buổi tối vẫn không được nghỉ ngơi, khiến cả cơ thể và tinh thần anh suy sụp.
Tối qua, trợ lý Mễ Khiết xuống núi một chuyến, mua cho anh thuốc an thần trợ ngủ. Anh uống mấy viên chỉ ngủ được đến nửa đêm. Trời còn chưa sáng đã vô cớ tỉnh giấc, bên tai chỉ có tiếng ngáy của bạn cùng phòng và tiếng gió xào xạc bên ngoài.
Anh lại đổ tại một nửa nguyên nhân là gần đây thời tiết nóng bức, ngột ngạt. Nói chung là, không liên quan đến người khác, việc khác.
Lúc này, trong phòng vẫn còn tụ tập năm, sáu người đánh bài. Ninh Lan nghe Mễ Khiết gọi anh ra ngoài đi bộ tiêu hao bớt tinh lực để buổi tối ngủ ngon.
Thực ra anh làm gì còn thừa tinh lực. Buổi sáng lên dây cót tinh thần quay phim, còn phải ứng phó với nhân viên đoàn phim. Vì sợ người khác lần ra manh mối. Còn phải giả vờ nhiệt tình với vị đó, vô cùng khó khăn.
Nguỵ trang là một điều vô cùng mệt mỏi, càng mệt mỏi hơn là anh vẫn tiếp tục phải nguỵ trang.
Ninh Lan nghe thấy tiếng bước chân đến gần, ngẩng đầu, trông thấy Kỷ Chi Nam cũng đang đi trong hành lang, hướng về phía anh. Ninh Lan không tránh, trực tiếp đụng phải anh ta. Vai hai người đụng chính diện, ánh mắt thoáng giao nhau.
Lúc riêng tư, Ninh Lan rốt cuộc cũng có thể vứt bỏ mặt nạ, ánh mắt suy ngẫm, đánh giá anh ta đang có tâm tư gì. Kỷ Chi Nam bị va đến mù mờ cố gắng hết sức để bản thân trông đúng mực, không rơi vào thế hạ phong.
Xung quanh không bóng người, là một cơ hội tốt, vốn dĩ muốn xin lỗi Kỷ Chi Nam. Ninh Lan chưa mở miệng, Kỷ Chi Nam lạnh lùng nhìn anh một cái. Có lẽ cũng không cảm thấy anh sẽ nói được gì tốt đẹp, nghiêng người đi qua.
"Này." Ma xui quỷ khiến anh gọi anh ta lại, lời nói ra lại không liên quan gì đến xin lỗi: "Anh sợ tôi à?"
Kỷ Chi Nam dừng bước, không quay đầu: "Rốt cuộc là ai sợ ai, tôi nghĩ trong lòng cậu hiểu rõ."
Ninh Lan coi câu nói này là sự khiêu khích, trong lòng bất an cả đêm, thuốc an thần cũng không phát huy tác dụng.
Giống như con chó nhỏ có tính tình không tốt thấy con chó to lớn hơn mình, sẽ luôn nghểnh cổ diễu võ giương oai sủa ầm ĩ. Trên thực tế, nó sợ hãi, chột dạ, chỉ có thể dùng cách này để che đậy sự căng thẳng, lo lắng của mình.
Cho dù biết Kỷ Chi Nam không có ý với Tuỳ Ý nhưng vô hình chung Ninh Lan vẫn coi anh ta là kẻ thù. Người không đủ năng lực thích đùn đẩy trách nhiệm nhất, anh không thể trách Tuỳ Ý, bản thân thì chẳng có gì, hoàn toàn bất lực. Vì thế không ngủ được thì trách trời, trách bạn cùng phòng. Tuỳ Ý không yêu anh thì chỉ có thể trách Kỷ Chi Nam.
Ngày hôm sau, tín hiệu ở phim trường khá tốt, anh lên weibo thấy Kỷ Chi Nam đã chuyển tiếp bài đăng anh chụp địa điểm quay phim vào lần đầu tiên đến chơi. Ninh Lan không nhớ rõ dụng ý của bản thân lúc đó, có lẽ cũng vì khiêu khích, vọng tưởng xé bỏ mặt nạ đạo đức giả của Kỷ Chi Nam, hy vọng anh ta phản đòn, xác thực một số phỏng đoán bẩn thỉu của bản thân.
Thực sự là tiểu nhân làm trò.
Ninh Lan cảm thấy bản thân chính là con chó nhỏ đó, không chỉ hèn, mà còn mượn thế của chủ nhân, hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của người khác, chọc cho người ta nhảy dựng lên đánh trả thì vội cụp đuôi chuồn lẹ, không dám manh động.
Những ngày tháng ở đoàn phim không đến mức ngày dài như năm nhưng luôn khiến con người ta ảo tưởng thời gian đang bị kéo dài và trôi chậm lại.
Giữa tháng 5, mùa mưa đến như đã hẹn, trên núi mưa gió liên miên. Các thành viên khác rảnh rỗi không có việc làm dựng lán che mưa, ngồi dưới đó chơi bài, nghịch điện thoại. Ninh Lan không cùng góp náo nhiệt. Trợ lý Mễ Khiết háo hức nhìn anh, anh xua tay, bảo cô tự mình đi chơi.
Anh ngồi trong khu nghỉ ngơi nhìn làn mưa xối xả, một lần nhìn là mấy ngày trời, nhưng cảm thấy nhìn chưa đủ.
Mưa luôn khiến anh nhớ đến rất nhiều chuyện, chiếc mô-tô lao về phía anh từ bên kia con đường nhỏ, kỳ thi đại học thất bại sáu năm trước, tầng hầm ẩm thấp mốc meo, khách sạn nguy nga lộng lẫy, còn có lúc anh giấu mấy trăm tệ chuẩn bị chạy, bóng hình cao lớn đó xuất hiện trước mặt anh.
Nghĩ lại, chẳng có một chuyện tốt.
Mấy nay khi anh đầu óc trống rỗng, thường xuyên có một vài giả định không thiết thực – Nếu ngày đó không ra ngoài, nếu ngày đó từ bỏ con đường này, nếu ngày đó chạy nhanh hơn... thì cuộc sống hiện tại có gì khác biệt không?
Anh nhắm mắt lại, làn mưa trước mắt biến thành một sợi dây. Một đầu sợi dây là bàn tay, đầu bên kia trói một người. Bàn tay đó có ý đồ kéo người đó về vùng an toàn, nhưng người đó lại liều mạng chạy về hướng ngược lại, đối mặt với gió mưa, không chút sợ hãi.
Ninh Lan giơ tay che đôi mắt, để mình chìm hoàn toàn vào bóng tối.
Vô dụng, trăm sông đổ về một biển mà thôi.
Người ta nói "Tam tuế khán lão" *, anh dùng hơn 20 năm mới nhìn rõ bản thân. Cố chấp và ngu xuẩn, có một trong hai không phải là vấn đề lớn. Nhưng có cả hai, chính là một đòn chí mạng.
* Tam tuế khán lão (三岁看老): tục ngữ chỉ thông qua hành vi, cử chỉ của một đứa bé 3 tuổi có thể cảm nhận được nó sẽ trở thành người như thế nào, sâu sắc hơn có thể nói, hành vi thói quen của một người sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời họ.
Mưa ngớt mây tan, lúc thời tiết chuyển quang đãng, Ninh Lan nhận được tin nhắn của Tuỳ Ý.
Tuỳ Ý quen nói ngắn gọn, súc tích, không có hàn huyên hay quan tâm, đi thẳng vấn đề nói cuối tháng 6 quay quảng cáo đồ ăn vặt, muốn mời ba thành viên AOW đến quay, Ninh Lan có hứng thú không.
Ninh Lan vừa đọc đã hiểu. Người nhà sản xuất chọn chắc chắn không có mình, nếu không đáng lẽ Trương Phạn hay An Lâm đã liên lạc với anh. Hiện giờ là Tuỳ Ý liên lạc, chứng minh ý của cậu là nhường cơ hội này cho mình.
Đúng là Ninh Lan rất thiếu tiền, nhưng cơ hội kiểu này cũng không có ý nghĩa gì, vẫn là nợ cậu, vì thế anh uyển chuyển từ chối.
Hôm nay quay cảnh bắn tên, đua ngựa. Sáng sớm Ninh Lan đã đến địa điểm quay phim dưới núi, giúp nhân viên chuẩn bị tiền kỳ. Không lâu sau, huynh đệ tốt trong phim của anh là Kỷ Chi Nam và Quách Hạo cùng nhau đến.
Ninh Lan vẫy tay với bọn họ: "Đại ca, nhị ca, có lẽ hôm nay tiểu đệ sẽ không nhường hai huynh đâu nha!"
Tính cách Quách Hạo hào sảng, trêu đùa với anh vài câu ngay lúc đó. Kỷ Chi Nam bước đi không thèm liếc mắt, đi vào trong lán dựng tạm thay quần áo và trang điểm.
Ninh Lan cười, trong lòng nghĩ thầy Kỷ này quả nhiên nhỏ hơn mình, nhiều lúc trên mặt không che đậy được gì.
Đương nhiên, chỉ có người được người khác bảo vệ vô điều kiện mới dám biểu lộ cảm xúc thật của mình như thế. Anh là dân thường, bên trong chẳng còn gì nhưng còn cần thể diện bên ngoài. Ít nhất không thể để cho người khác nhìn ra anh và Kỷ Chi Nam bất hoà, càng không thể để Kỷ Chi Nam nhìn ra anh ghen tỵ với anh ta nhường nào.
Hôm nay đoàn phim không biết đụng phải vị Thái Tuế phương nào, quay phim rất không thuận lợi. Cây cung trên tay mỗi người dường như đều bị gãy một lần. Đám ngựa ở bên cũng nóng nảy bất an, giậm móng guốc tại chỗ, thỉnh thoảng lại khịt mũi. Nếu không có dây thừng kéo, dường như chúng đang vội vã muốn di cư về phía bắc cùng với đàn chim trời.
Tất cả diễn viên dừng công việc, ngẩng đầu nhìn trời. Ninh Lan cũng cảm nhận được sự kỳ lạ. Sáng sớm rõ ràng một bầu trời xanh ngọc trong vắt, bây giờ lại âm u, từng lớp mây đen trùng trùng điệp điệp gom lại tại nơi đây. Không lâu sau, trên bầu trời vang lên vài tiếng sấm bị bóp nghẹt. Mấy con ngựa bị doạ sợ, giẫm móng guốc rít lên.
Mưa bão nói đến là đến, trên dưới đoàn phim tay bận chân loạn, chia nhau thu dọn đạo cụ và thiết bị. Ninh Lan và các diễn viên khác cùng nhau trở về lán nhựa. Bên trong diện tích rất nhỏ, mọi người đều bận rộn tẩy trang, thay quần áo. Trong chốc lát túm tụm lại bao nhiêu người, thực sự rất chật chội.
Ninh Lan cởi áo ngoài làm màn che, để hai nữ diễn viên đứng ở dưới thay quần áo. Lúc đến lượt mình, vừa bỏ mũ đã nghe thấy lán nhựa bị gió thổi mạnh ầm ĩ bên ngoài.
Ngay sau đó là tiếng sấm dội, kèm theo một tia chớp rạch ngang bầu trời. Mí mắt Ninh Lan giật điên đảo, cuối cùng cũng ý thức được điều gì đang xảy ra.
"Động đất rồi, mọi người mau ra ngoài!"
Anh nghe thấy có người hét.
Những lúc này, câu nói đó chẳng mấy người tin, không ai biết trong hoàn cảnh ngoài ý muốn, họ sẽ đi đời ngay giây tiếp theo.
Nhịp tim Ninh Lan đột nhiên tăng nhanh. Anh không giúp mọi người hô hào, chỉ thúc giục vài cô gái quen mặt xung quanh mau chóng đi ra. Lí do là nơi này nhỏ, anh không phát huy được.
Trước khi đi, mấy cô gái còn trêu anh, nói: "Ngại cởi quần áo trước mặt người ta thì cứ nói thẳng chứ."
Ninh Lan không muốn làm bọn họ sợ, cười hihi, không bộc lộ bất cứ sự bất an nào. Vừa tiễn người đi, anh cảm thấy phập phồng dưới chân.
Quả nhiên là động đất.
Nhà Ninh Lan ở trung tâm miền núi, gần khu vực động đất. Đối với trường hợp này cũng gọi là có kinh nghiệm. Anh vừa khoác áo vừa đẩy mấy người lề mề chưa cảm nhận được nguy hiểm xung quanh, đưa họ đến cửa, lại có một trận chao đảo dữ dội hơn trước.
Cuối cùng cũng có người cảm thấy sự việc nghiêm trọng, hốt hoảng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Vì sao đất lại động?"
"Không sao, động đất nhỏ thôi. Trên núi thường xuyên có động đất, đến nơi trống đợi một lúc là được." Mặt Ninh Lan vẫn bình tĩnh như cũ, thúc giục mọi người đi về phía trước.
Thực ra trong lòng anh cũng không chắc chắn. Nếu là động đất nhỏ, trốn một lúc là được. Nếu là động đất lớn, nói không chừng sẽ dẫn đến sạt lở núi, chỉ có thể phó mặc cho số phận. Trước thiên tai, con người luôn nhỏ bé yếu ớt.
Bên ngoài trời mưa to như trút, gió to như muốn xé toạc mặt đất. Ninh Lan cởi chiếc áo chưa mặc được bao lâu ra, chuẩn bị che mưa cho Mễ Khiết bên cạnh. Trước đó, thò tay mò một lúc, không tìm được đồ đã cho vào túi áo lúc trước khi quay phim. Trái tim anh chùng xuống, đưa áo khoác cho Mễ Khiết, quay người xông vào lán che mưa.
Bên trong không còn người, vừa mới bước vào, mặt đất rung chuyển liên tục, kèm theo âm thanh loảng xoảng của đồ vật rơi xuống đất, xen lẫn với âm thanh ồn ào bên ngoài. Ninh Lan nửa ngồi xổm trên mặt đất trống mới miễn cưỡng giữ thăng bằng.
Quá nửa bàn ghế trong lán đã đổ nghiêng ngả. Đứng vững mấy giây, Ninh Lan đứng dậy chạy đến góc Tây Nam của lán che. Hôm nay anh đứng đó trang điểm, có lẽ đồ sẽ rơi ở đấy.
Đến lúc bàn trang điểm bị nghiêng đổ xuống đất, trời tối quá không nhìn rõ, Ninh Lan quỳ bò trên đất mò khắp nơi. Tay bị thứ gì đó sắc bén cứa phải cũng không quan tâm. Anh chỉ biết thời gian không đợi người, phải nhanh chóng tìm được, ra ngoài càng sớm càng tốt.
Vội quá hoá hồ đồ, mò mấy lượt mới nhớ ra có điện thoại. Anh mở điện thoại bật đèn màn hình, đảo mắt là nhìn thấy có thứ gì đó sáng sáng phản quang ở góc trong cùng của bàn trang điểm bên cạnh. Anh nằm rạp xuống bò qua, cúi đầu vươn tay nắm lấy chuỗi hạt lạnh lẽo, như trút được gánh nặng nhếch khoé miệng.
Anh nắm chặt chiếc vòng tay đó, chống tay định đứng dậy. Lúc này, mặt đất lại rung chuyển. Bàn trang điểm duy nhất còn đứng được cũng không chịu được năm lần bảy lượt thử thách, rung lắc đổ xuống. Ninh Lan không tránh kịp, chân trái bị đè mạnh, vết thương đau thấu tim khiến anh kêu rên lên, nhưng xung quanh không có ai, hồi đáp anh chỉ là tiếng mưa gió ồn ào, ầm ĩ.
Anh cắn răng thử vài lần, cũng không rút được cái chân đang bị đè ra. Để duy trì sự ổn định trên mặt đất không bằng phẳng, bàn trang điểm của đoàn phim đều làm từ gỗ cộng thêm mặt bàn đá cẩm thạch, hai người di chuyển cũng rất vất vả. Huống hồ một chân anh không thể dùng lực, cả người còn bị đè xuống trong tư thế nằm sấp.
Tay trái Ninh Lan nắm lấy vòng tay, tay phải duỗi ra với chiếc điện thoại bị vứt cách đó nửa mét. Anh có ấn tượng với loại đau đớn này, gãy xương không đáng sợ, nứt xương cũng không đáng sợ. Nếu chân bị ép đến hoại tử, có thể đứng được hay không còn chưa rõ.
Anh thở hồng hộc như trâu, mồ hôi toát ra như mưa, dường như đau kinh khủng, trên mặt không còn chút huyết sắc, gân xanh gồ lên vì dùng lực chống đỡ, vẫn liều mạng bò về phía trước. Cái chân tự do giẫm vào bàn trang điểm đẩy cơ thể về phía trước, chân trái bị đè đau đến mức trước mặt tối đen, cuối cùng chạm được vào điện thoại.
Thực ra anh rất sợ, sợ muốn chết, không có lúc nào nhớ Tuỳ Ý như lúc này, nhớ muốn khóc.
Vừa nãy ấn sáng màn hình không để ý, bây giờ mới thấy tin nhắn hiện trên màn hình.
Tuỳ Ý: Tuỳ cậu.
Ninh Lan mở to mắt trong bóng tối, anh nhìn chằm chằm vào mấy chữ cái đó một lúc. Sau đó nặng nề thở ra một hơi, sức cùng lực kiệt gục xuống đất.
Có lẽ vì thiếu khí, đầu óc anh bắt đầu hỗn loạn như những đêm không ngủ được. Thời gian và không gian khác nhau đan xen và song song với nhau, thậm chí anh còn không rõ mình đang ở đâu, đang làm gì.
Tuỳ cậu.
Tuỳ tôi đang ở đâu, tuỳ tôi còn sống hay đã chết, đều không liên quan đến cậu.
Ninh Lan chậm rãi vùi đầu vào cánh tay, lòng bàn tay không còn lực xoè ra, theo đó là độ ấm khó khăn lắm mới ủ được trên những viên trân châu dần biến mất. Anh cắn vào cánh tay mới giữ cho mình không phát ra tiếng nức nở.