Việc đầu tiên Ninh Lan nghĩ đến đó chính là mau chóng thông báo cho Kỷ Chi Nam.
Anh không chắc có phải Tiết Oánh lấy điện thoại của anh không, nếu không phải Tiết Oánh mà là trộm, vẫn tồn tại nguy hiểm. Khả năng tìm lại cơ bản bằng không, hiện giờ điều duy nhất có thể làm là chuẩn bị tốt đối sách.
Anh lấy chiếc điện thoại mới ở trong ngăn kéo, mở weibo mới nhớ ra chưa chắc Kỷ Chi Nam đã đọc tin nhắn riêng, hoảng đến mức tìm loạn trong phòng một hồi, thấy điện thoại của Tuỳ Ý để trên bàn.
Mật mã điện thoại và mật khẩu thẻ ngân hàng y hệt nhau, Ninh Lan mở không hề tốn sức, trong danh bạ lướt tìm số của "Thầy Kỷ", gửi tin nhắn: [Điện thoại tôi rơi mất rồi]
Anh không dám gọi điện, sợ Tuỳ Ý nghe thấy. Điện thoại đang ở đây chứng tỏ người vẫn đang ở ký túc xá.
Ninh Lan gửi xong, ngay lập tức nhớ đến xoá tin nhắn đi, tay vã mồ hôi, trượt mấy lần vẫn không ấn được. Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng đến gần. Tim anh đập nhanh đến mức sắp nhảy ra từ cổ họng. Vào khoảnh khắc ấn "xoá", tay run một cái, điện thoại rơi "cộp" xuống sàn.
"Dậy rồi à?" Tuỳ Ý đẩy cửa bước vào, thấy quần áo Ninh Lan còn chưa mặc hết, chân trần đang đứng trên sàn, nhíu mày: "Cậu là trẻ con à? Dậy mà không biết đường xỏ dép."
Cậu cúi người với chiếc dép nằm dưới gầm giường. Ninh Lan cũng vội gập lưng, đầu hai người đập mạnh vào nhau. Ninh Lan không đứng vững, cơ thể đổ về sau, mông chạm đất.
Tuỳ Ý cười nói: "Vội cái gì? Tôi lấy giúp cậu." Nói xong gạt dép tông của Ninh Lan ra, ánh mắt khó tránh không lướt nhìn điện thoại đang rơi góc giường, thuận tay nhặt lên, nghi ngờ: "Sao lại rơi xuống đất?"
Ninh Lan không dám thở mạnh, hai bàn tay nắm lại giấu sau lưng, không kiềm chế được mà run rẩy.
Tuỳ Ý bình thường không hay chơi điện thoại, nhặt lên đút vào túi, quay người giơ tay với Ninh Lan: "Ở dưới sàn không lạnh à?"
Ninh Lan thoáng chần chừ, cầm tay cậu đứng dậy. Lúc kéo dậy, Tuỳ Ý có dùng sức, Ninh Lan thình lình lao vào lòng cậu. Tuỳ Ý hạ thấp giọng nói bên tai anh: "Hay là nói... đang đợi tôi ôm cậu lên?"
Một cơn ngứa xuyên qua tai, nửa bên mặt của Ninh Lan đỏ bừng, đẩy Tuỳ Ý muốn đi ra.
Tuỳ Ý đứng sau nhếch khoé miệng.
Bình thường không phải rất đanh đá sao, giờ lại thẹn thùng vậy?
Ninh Lan nằm mơ cũng không ngờ Tuỳ Ý sẽ nấu bữa sáng cho anh.
"Trứng... chiên hơi lâu, cạnh bị cháy, tôi cắt đi rồi." Tuỳ Ý vừa nói vừa bỏ hai thứ hình thù kì quái vào trong đĩa đặt trước mặt Ninh Lan. Thấy anh ngây người bất động, ho khan một tiếng: "Ăn bánh trước, uống sữa đi."
Thanh sô cô la Pocky mà Ninh Lan mua ở siêu thị cũng được mở ra, bày gọn gọn gàng gàng trên đĩa, trở thành một món ăn độc đáo.
Sự ngạc nhiên và bối rối ban đầu tan biến, Ninh Lan cầm thanh sô cô la lên, cười mỉm.
Lần đầu tiên xuống bếp của Tuỳ Ý ngồi đối diện bị cười nhạo, không có chỗ để mặt mũi, vươn tay với lấy đĩa trước mặt Ninh Lan: "Hay là đừng ăn nữa, tôi ra ngoài mua đồ mới."
"Ấy." Hai tay Ninh Lan giữ đĩa: "Tôi ăn mà, trông cũng rất ngon."
Mặc dù Tuỳ Ý không tin lắm nhưng cũng thu tay, không biết làm sao uống một ngụm sữa.
Ninh Lan cầm thanh sô cô la, đặt bên cạnh hai quả trứng: "Cậu biết đây là gì không?"
Tuỳ Ý tưởng anh ủ mưu chuẩn bị cười nhạo mình, đen mặt sắp phát tiết, Ninh Lan cầm đĩa lên cho cậu xem: "Giống 100 không? Số 100?"
Tuỳ Ý nhìn một cái, chưa kịp hiểu: "Một trăm?"
"Hồi nhỏ, mỗi lần đến kỳ thi cuối kỳ, buổi sáng đều ăn một que quẩy, hai quả trứng, như vậy có thể thi đạt điểm tối đa." Ninh Lan đáp.
Rõ ràng chỉ là hành động vừa mê tín vừa trẻ con, nhưng Ninh Lan nói một cách nghiêm túc, Tuỳ Ý lại không hề bị chọc cười.
"Vậy... có thi được điểm tối đa không?"
Không biết Ninh Lan đang nghĩ đến điều gì, ánh sáng trong mắt run lên, sau đó nhanh chóng mờ đi, lắc đầu nói: "Không."
Bảy năm rồi, lẽ ra anh phải quên đi mùa hè mưa xối xả đó, quên kỳ thi mang theo tất cả hi vọng của anh. Có lẽ vì những cơn ác mộng liên tiếp vừa rồi, anh vẫn có thể nhớ lại cảm giác tuyệt vọng khi đó.
Tuỳ Ý lấy giấy lau miệng, đứng dậy đi ra cửa.
"Đi đâu đó?" Ninh Lan cũng đứng dậy đi theo.
Tuỳ Ý vừa xỏ giày vừa nói: "Đi mua quẩy, cổng tiểu khu có bán."
Ninh Lan hơi sững sờ: "Không cần. Tôi nói chơi thôi, không phải muốn ăn thật đâu."
"Tôi muốn ăn." Tuỳ Ý đáp: "Tôi muốn ăn, không được à?"
Ninh Lan rầu rĩ buông bàn tay đang nắm cánh tay cậu: "Vậy cậu đi nhanh về nhanh."
Lúc chuông cửa vang lên, Ninh Lan đang xem túi đồ trong bếp. Hộp sô cô la vẫn còn nguyên, không biết Tuỳ Ý có thấy không.
Anh nhét hộp sô cô la vào sâu trong túi, lúc mở cửa vẫn nghĩ, đi đi về về từ cổng tiểu khu nhanh thế sao?
Điều đầu tiên đập vào mắt là bó hoa hồng đỏ rực, theo đó là hương nước hoa xộc vào mũi Ninh Lan gây ngứa ngáy, suýt nữa hắt hơi. Tiếp đó một cái đầu ló ra sau bó hoa, đôi mắt xanh của Lục Khiếu Chu lộ ra một nửa dưới kính râm: "Chào buổi sáng bảo bối của em."
Nhân lúc Ninh Lan đang đơ người, Lục Khiếu Chu nhanh nhẹn lách vào nhà, nhét hoa vào lòng Ninh Lan, thấy trên bàn có đồ ăn, thích chí nói: "Oa, có đồ ăn sáng à, đúng lúc em đang đói."
Ninh Lan đặt hoa xuống, vội ngăn cản cậu ta: "Cậu đến làm gì?"
Mông Lục Khiếu Chu còn chưa chạm ghế ăn đã bị đẩy ra, tủi thân bĩu môi: "Nghe nói anh ở đây một mình, người ta vừa xuống máy bay đã vội đến..."
"Đến làm gì? Mau về đi." Ninh Lan đẩy cậu ta ra ngoài.
Gần một năm không gặp, Lục Khiếu Chu cao lên không ít, trông không chênh Tuỳ Ý là bao. Chàng trai sức lớn, Ninh Lan căn bản không đẩy được cậu ta.
"Bảo bối, người đẹp, để em ở lại một lúc, chỉ một lúc thôi, em vừa đến mà..." Lục Khiếu Chu bò ra bám vào góc bàn không buông. Mắt nói đỏ là đỏ, như thể sẽ khóc ngay tức khắc.
Ninh Lan hoàn toàn không mềm lòng. Lúc anh chặn Lục Khiếu Chu đã quyết định cắt đứt quan hệ với cậu ta, bất kể cậu nhóc này thật lòng hay giả dối, anh không có tư cách để tiếp nhận.
Thấy Ninh Lan chẳng nói chẳng rằng, còn gắng sức đuổi mình đi, Lục Khiếu Chu bó tay, chẳng còn gì để mất, nói: "Em biết, em biết anh sắp rời nhóm. Em đã tốt nghiệp rồi, sau này anh đi đâu em sẽ đi theo đó. Anh muốn làm gì, em sẽ làm cùng anh."
Ninh Lan nghe thấy câu này, thoáng hoảng hốt, đột nhiên nghĩ đến những người hâm mộ luôn ủng hộ anh. Đợi đến lúc công bố tin anh rút khỏi nhóm, liệu bọn họ có buồn không, có hận anh không, có hối hận vì đã từng nói sẽ luôn luôn đi theo anh không.
Đây là những điều không phải anh không xem điện thoại, từ chối tiếp nhận tin tức bên ngoài, là có thể giả vờ như không biết gì. Anh đã phụ lòng sự yêu thích của bọn họ, sớm muộn cũng gặp báo ứng.
Lục Khiếu Chu thấy tay Ninh Lan buông lỏng, tưởng anh bị dao động, thừa thắng xông lên: "Chúng mình có thể đi vòng quanh thế giới. Em đưa anh đi thăm Hollywood, Disney, đưa anh đi nơi em sinh ra và lớn lên, nơi đó có núi có biển, có có Cranberry. Anh biết Cranberry không? Màu đỏ, tiếng Trung gọi là là là cái gì mọng... Sau đó chúng mình đi thành phố L ngồi vòng quay khổng lồ. Tivi nói, ước nguyện ở nơi cao nhất của vòng quay khổng lồ chắc chắn sẽ thành hiện thực. Sau đó chúng mình đi..."
Sự nhiệt tình của thiếu niên dường như không cạn, Lục Khiếu Chu lảm nhảm không ngừng nhưng Ninh Lan lại cảm thấy đây không phải là những thứ mà một người trốn trong cống ngầm như anh có thể tuỳ tiện nghĩ tới. Anh nằm mơ cũng không dám mơ đẹp đến thế.
Lục Khiếu Chu nói đến mức miệng lưỡi khô khốc, sau khi hoàn thành bản kế hoạch cuộc sống trong 20 năm tới, đôi mắt nhìn chằm chằm Ninh Lan: "Chỉ cần anh nói được, ngày mai chúng mình đi. À không, bây giờ đi luôn."
Ninh Lan ngẩng đầu nhìn cậu ta. Dường như Lục Khiếu Chu nhìn thấy hi vọng, gấp gáp nói: "Đồng ý với em, được không?"
Môi Ninh Lan hơi động đậy như muốn trả lời thì đột nhiên "ầm" một tiếng, hai người quay đầu nhìn về phía cửa. Tuỳ Ý đang đứng trước cửa, vẻ mặt u ám nhìn hai người đứng đối diện.
Người đầu tiên phản ứng là Lục Khiếu Chu, ý cười trên mặt biến thành khóc tang, oán trách nói: "Không khí đang tốt đẹp mà, anh không thể đợi thêm lúc nữa rồi hãy vào à?"
Ninh Lan sững sờ trong chốc lát, đi đến đón túi nilon trong tay Tuỳ Ý, giải thích: "Lúc cậu ta gõ cửa tôi tưởng cậu về. Tôi không biết cậu ta sẽ..."
Không đợi anh nói hết, Tuỳ Ý giơ điện thoại ra trước mặt anh: "Vậy cái này, cậu cũng không biết là chuyện gì hả?"
Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn đó trên màn hình, đầu óc Ninh Lan trống rỗng, hô hấp ngưng trệ. Quả nhiên chưa xoá được, ông trời không thể cho anh một vận may tốt như vậy.
Báo ứng cuối cùng cũng đến rồi.
Lục Khiếu Chu thấy hai người họ đứng giằng co trước cửa, bước lên nói: "Đội trưởng, anh có lời gì nói nhanh, không nói gì thì nhường Ninh Lan cho tôi... Này này này, anh đưa anh ấy đi đâu?"
Tuỳ Ý nắm chặt cổ tay Ninh Lan lôi anh vào phòng, sau đó đóng sầm cửa, khoá trái, chặn Lục Khiếu Chu đang gào to ở bên ngoài.
Túi nilon Ninh Lan cầm trên tay rơi xuống sàn, mấy que quẩy vàng rực lăn ra ngoài. Anh ngồi xuống định nhặt, lại bị Tuỳ Ý kéo cánh tay xách lên, cơ thể gầy guộc nghiêng ngả mấy lần mới miễn cưỡng đứng vững.
"Tin nhắn, có phải cậu gửi không?" Tuỳ Ý lại đưa điện thoại đến trước mặt Ninh Lan.
Ninh Lan đờ người, rũ mắt nhìn sàn: "Phải."
"Chứng nhận kết hôn của Kỷ Chi Nam, có phải cậu chụp không."
"Phải."
Hai người đứng rất gần nhau, Ninh Lan dễ dàng cảm nhận được sự bực tức tản ra từ Tuỳ Ý. Anh nhắm mắt, lại mở mắt, vẫn thấy đôi môi mỏng của Tuỳ Ý mím chặt thành một đường, còn có đôi mắt tràn đầy sự thất vọng và chán ghét.
Hoá ra không phải nằm mơ.
Tuỳ Ý tiếp tục hỏi: "Lại là vì tiền?"
Ninh Lan lắc đầu: "Không, không phải." Anh chỉ nhớ mình chụp bức ảnh này với tâm tư bẩn thỉu muốn Tuỳ Ý chết tâm khi thấy bức ảnh này, cuối cùng không nỡ để cậu buồn, giấu trong lòng không nói.
"Không phải?" Tuỳ Ý cười lạnh: "Không phải tất cả điều cậu làm đều là vì tiền sao? Lên giường cùng tôi cũng là vì tiền, giờ nói với tôi là không phải?"
Tuỳ Ý không quên được câu "Tôi không thích cậu" của Ninh Lan. Câu nói đó như cây kim đâm vào trái tim cậu, luôn luôn nhắc nhở cậu rằng – Người này ở bên mình là vì tiền, anh căn bản không đặt mình cậu trong tim.
Nực cười là, cậu biết rõ mình trong mắt Ninh Lan chỉ là máy rút tiền sống, nhưng vẫn thương anh, muốn chăm sóc anh, gặp chuyện gì cũng nghĩ hết cách giúp anh mượn cớ, giúp anh giải quyết.
Lúc nãy xếp hàng mua đồ ăn sáng, điện thoại nhận được gợi ý tin tức "Bằng chứng xác thực một tiểu thịt tươi nổi tiếng bí mật kết hôn". Mở điện thoại là nhảy đến tin tức đó, thấy nửa sau số chứng minh thư của một trong số họ, trong lòng cậu đã cảm thấy có vấn đề.
Giới giải trí nói lớn cũng không lớn, đối chiếu ngày tháng năm sinh, còn có thể được gọi là tiểu thịt tươi nổi tiếng, ngoài Kỷ Chi Nam thì không còn ai khác, dựa vào thế lực Kỷ Gia và Tần Gia, kiểu tin tức này không thể có cơ hội lộ ra ngoài.
Tuỳ Ý nghĩ mãi không hiểu, thoát khỏi trang tin tức, điện thoại không nhảy về màn hình chính mà dừng ở một tin nhắn. Thời gian gửi tin nhắn là 40 phút trước, người nhận là Kỷ Chi Nam, nội dung tin nhắn: Điện thoại tôi rơi mất rồi.
Bây giờ nguyên nhân hậu quả đều có đủ, kết nối các mảnh vỡ với nhau là một manh mối hoàn chỉnh, có động cơ, có thời gian gây án, còn có chứng cứ chưa kịp tiêu huỷ. Mà kẻ tình nghi được xác định đứng ngay trước mặt cậu, mặt không đổi sắc nói không làm.
Ninh Lan thấy biểu cảm bây giờ của mình, thiết nghĩ rơi vào mắt Tuỳ Ý sẽ vô cùng thảm hại. Không biết đã rơi vào tình cảnh này bao nhiêu lần rồi. Chân tay Ninh Lan vẫn lạnh ngắt, thậm chí không khống chế được giọng nói của mình.
Anh muốn thẳng thắn tất cả, không đợi nổi muốn nói hết toàn bộ, nhưng anh lại không dám nói, sợ Tuỳ Ý không tin. Anh trong mắt Tuỳ Ý là tiểu nhân chỉ biết nói dối.
"Điện thoại, hôm qua rơi, studio chụp ảnh nhiều người, tôi, tôi không chú ý, có thể là Tiết..."
Sự căng thẳng và sợ hãi từ trong tiềm thức khiến Ninh Lan nói năng lộn xộn. Tuỳ Ý nghe được một nửa, cười nói: "Không phải cậu đổi dùng điện thoại cổ rồi à? Sao đột nhiên lại đổi về?"
Ninh Lan cứng họng, cổ họng phát ra âm thanh vỡ vụn. Tuỳ Ý nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, hỏi: "Hay là nói, để tiêu huỷ chứng cứ, lại đang diễn kịch?"
Môi Ninh Lan run rẩy, không lên tiếng.
Tuỳ Ý nhìn thấy dáng vẻ này của anh là tức giận, một lần nữa nắm cổ tay anh, dồn sức có thể bóp chết anh vào bàn tay: "Cậu giải thích đi, có phải chưa bịa được không? Có cần tôi bịa giúp cậu không? Điện thoại không cẩn thận làm rơi, sáng hôm nay mới nhớ đến, gửi tin nhắn để nhắc nhở anh ấy chuẩn bị sẵn, có đúng không?"
Ninh Lan đau đến nhíu mày nhưng ánh mắt rời rạc, không biết đang nhìn nơi đâu, chậm chạp gật đầu: "Đúng."
Lục Khiếu Chu bên ngoài cửa hình như mệt rồi, tiếng gõ cửa và tiếng gào cũng dừng, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, thậm chí Tuỳ Ý còn nghe thấy tiếng thở hoảng loạn của Ninh Lan.
Sự việc đến nước này, anh vẫn cố tỏ vẻ, tiếp tục nói dối lừa người.
Tuỳ Ý cười khinh, buông bàn tay đang nắm cổ tay Ninh Lan ra, quay người định đi.
Ninh Lan giống như hồi trước, kéo cậu từ phía sau: "Cậu đi đâu?"
Tuỳ Ý giầm giọng, không hất anh ra, nghiêng đầu nói: "Cậu quản được chắc?"
Ninh Lan vẫn không buông tay: "Ăn, ăn sáng rồi đi."
Tuỳ Ý không biết anh lại giở thủ đoạn gì, chỉ biết mình mà không đi, nói không chừng sẽ tin luôn lời nói dối của Ninh Lan. Lý trí của cậu trước mặt người này, trước nay dường như không hề tồn tại.
Cậu quay người, từ trên cao nhìn xuống ai đó với đôi vai rụt lại trông vô cùng đáng thương: "Cậu tưởng cậu là ai? Tôi đưa tiền, cậu bán thịt. Quyền chủ động của mối quan hệ này thuộc về tôi, cậu chỉ cần làm tốt bổn phận của mình. Tôi bảo cậu cởi quần áo, cậu phải cởi, bảo cậu cút, cậu phải cút, hiểu chưa?"
Hai từ cuối cùng như thể bị nén ra từ kẽ răng.
Lời nói này không chỉ nói cho Ninh Lan nghe, còn nói cho bản thân mình nghe.
Cũng thực sự có hiệu quả, ngón tay gầy gò của Ninh Lan động đậy, buông vạt áo cậu ra, lùi sau một bước, cúi gằm mặt.
Anh nhỏ tiếng nói: "Hiểu rồi."
Nhận được câu trả lời, Tuỳ Ý lại càng tức giận một cách khó hiểu, nghiến răng mới miễn cưỡng không làm ra hành động thô lỗ ngay tại chỗ. Cậu sải bước đến cửa, mở cánh cửa bị khoá trái, Lục Khiếu Chu mồm to đứng ngay ở đó, không hiểu nhìn cậu: "Anh... Sao anh hung dữ với anh ấy thế?"
Tuỳ Ý nhếch khoé miệng: "Cậu thích cậu ta à?"
Lục Khiếu Chu ngây ngốc gật đầu.
"Vậy cậu lấy đi." Tuỳ Ý nói xong nghiêng người đi qua, bước nhanh như gió ra ngoài.
Lục Khiếu Chu hiếm khi nhanh nhẹn một lần, đuổi theo chặn đường cậu: "Anh có ý gì? Cái gì là "lấy đi"?"
"Chính là ý trên mặt chữ." Tuỳ Ý vội rời đi, nói không nghĩ: "Hôm qua cậu ta còn trên giường tôi, nếu cậu không chê bẩn thì cứ lấy đi."
Lục Khiếu Chu vẫn một mặt hoài nghi: "Vì sao?"
"Thứ không nghe lời, tôi không cần."
Mỗi câu nói, mỗi từ ngữ, đều truyền rõ ràng vào căn phòng sau bức tường.
Ninh Lan giơ tay lên, che đôi tai, sau đó chậm chạp ngồi xuống, trước mắt xuất hiện vô số hình ảnh kỳ quái vừa mờ vừa sáng.
Hôm qua bọn họ vẫn còn ở trong xe ôm hôm, buổi đêm ôm lấy nhau sưởi ấm. Hai tiếng trước, cậu còn làm bữa sáng cho anh, anh trộm đoán có phải cậu cũng đang mong ngóng lễ Tình nhân sắp tới không.
Một đám lửa đột ngột bốc lên, tán loạn, bóp méo, xé nát, tấm màn màu ấm nóng bị đốt cháy thành những lỗ đen, nhanh chóng từ tâm lan ra ngoài, cuối cùng biến thành một mảng đen kịt. Bọn họ gào thét, gằn giọng cười lớn, cuối cùng biến thành tro bụi trong tiếng đóng sầm cửa.
Sau cơn điên cuồng, chỉ còn lại tro than và cát bụi bay đầy trời, còn có âm thanh vang vọng không ngớt.
—— Bảo cậu cút cậu phải cút.
—— Vậy cậu lấy đi.
—— Thứ không nghe lời, tôi không cần.
Ninh Lan ôm chặt cơ thể, như muốn cuộn tròn từng khớp xương trên cơ thể mình, cho dù như vậy, những âm thanh đó vẫn không buông tha anh, nhe nanh múa vuốt kéo anh ra khỏi lớp bảo vệ cuối cùng.
Anh đã chống trả một cách ngoan cường, đấu tranh đến chết, nhưng sức lực quá nhỏ, giống như lấy trứng chọi đá.
Không biết qua bao lâu, Ninh Lan rũ vai, buông thõng hai tay bên người, giống như một kẻ bại trận bị rút hết chút dũng khí cuối cùng còn sót lại, cuối cùng bị bóng tối bao trùm nhấn chìm.