Thật hiếm khi Ninh Lan được một giấc ngủ bình yên.
Anh thường ngủ không sâu, một đêm tỉnh dậy vô số lần là điều bình thường. Lần này mở mắt ra, vậy mà lại có ánh sáng lọt qua khe rèm.
Trời sáng rồi.
Đầu óc vẫn đang mơ màng, anh dùng lực chớp mắt vài cái, mới dám khẳng định sự thật.
Đột nhiên bên tai trái vang lên giọng nói: "Dậy rồi à?"
Ninh Lan quay đầu, nhìn khuôn mặt bên giường, ngay lập tức ngây người.
Tuỳ Ý giơ tay vuốt tóc anh, ngón tay ấm nóng sượt qua trán, phản xạ có điều kiện của Ninh Lan là rụt cổ.
Anh và cậu cũng đã có khoảng thời gian bên nhau như vậy, nhưng nó quá ít quá ít, ít đến mức anh thỉnh thoảng nhớ lại, hoảng hốt tưởng rằng mình đang nằm mơ.
"Là em, đừng sợ." Tuỳ Ý nâng khoé môi, lộ ra nụ cười an ủi.
Đôi môi Ninh Lan hơi động đậy, những kí ức đêm qua ùa về trong tâm trí như một cơn lũ.
"Em ở đây, em không đi, không đi đâu, đừng sợ... đừng khóc."
Giọng nói vang bên tai cùng với vành mắt chua xót nhắc nhở anh – Tối qua anh khóc, khóc trước mặt Tuỳ Ý.
Ninh Lan vừa chán nản vừa bất lực nhắm mắt.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Phản Hồi Sai Lầm 2. Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục 3. Dã Hỏa Giai Nhân 4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! =====================================
Tất cả mọi việc đều bị anh làm rối tung lên.
Lúc bà Trương bê cơm vào, Ninh Lan đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào bông hoa hướng dương in trên chăn.
Tuỳ Ý tiến đến nhận đồ trên tay bà lão, bà như bảo vệ đồ ăn tránh đi: "Cái này cho Ninh Ninh, không có phần của cậu."
Tuỳ Ý hậm hực thu tay. Đương nhiên cậu biết không có phần của mình, cậu chỉ muốn đút cho Ninh Lan thôi.
Bà lão bê bát cháo, múc một thìa đưa đến bên miệng Ninh Lan. Ninh Lan ngại để bà hầu hạ, nhích sang cạnh giường muốn tự ăn, giơ tay nắm lấy cán thìa, choang một tiếng, chiếc thìa sứ rơi xuống đất vỡ làm đôi.
Bà lão lẩm bẩm "rơi vỡ bình an" *, vuốt ve bàn tay phải đang run rẩy của Ninh Lan: "Nắm áo của thằng nhóc đó cả đêm không buông, giờ biết đau rồi đúng không?"
* rơi vỡ bình an (tạm dịch) gốc là 碎碎平安,đồng âm với 岁岁平安, đều đọc là "suì suì píng ān", rơi vỡ là hiện tượng phổ biến, sau khi rơi vỡ người Trung hay nói câu "suì suì píng ān" để an ủi mình rằng làm rơi vỡ là một điều tốt, điều may mắn.
Giờ các khớp tay của Ninh Lan muốn động đậy cũng rất mất sức, nhũn như chiếc tay giả mới được lắp vào, điều đó cho thấy "cả đêm" mà bà lão nói không hề khoa trương.
Anh không thể không thừa nhận một sự thật, trừ việc muốn nhắm mắt đi ngủ thì đầu bắt đầu âm ỉ đau, hận không thể nằm ra ngủ một giấc, coi tất cả những điều này như một giấc mơ chẳng liên quan gì đến thực tế.
Tuỳ Ý đưa chiếc thìa mới cho anh. Ninh Lan rũ mắt nhận lấy, như đang ăn vụng dưới ánh mắt nóng hừng hực của cậu, ăn được một nửa đột nhiên nhớ đến điều gì, hỏi bà lão: "Lỗ đại ca đâu ạ?"
Bà lão đáp: "Tối qua nó đi rồi, bảo cháu tỉnh dậy thì gọi điện cho nó."
Ninh Lan ăn xong đặt bát xuống, lấy ra hai lọ thuốc trong ngăn kéo, cầm cốc nước nóng uống hai viên, sau đó mò điện thoại cũ kỹ to bằng nửa bàn tay dưới gối gọi điện cho Lỗ Hạo.
"Alo, Lỗ đại ca... em không sao, rất tốt... uống rồi ạ, vâng, ăn xong mới uống... Hôm qua đã nói mời anh ăn cơm, kết quả ngủ quên mất. Tối nay anh rảnh không?... Vậy em nấu cơm mang đến... không sao, dù gì ở nhà cũng rỗi mà... Vâng, được, buổi trưa gặp."
Bà lão thu dọn bát đũa, đợi anh cúp điện thoại, cười tít mắt nói: "Phải đưa cơm cho cậu Lỗ à? Sắp 8 giờ rồi, nhanh lên."
Ninh Lan xuống giường, mở tủ lấy bộ quần áo sạch, đi qua bên cạnh Tuỳ Ý, nói: "Hôm qua cảm ơn cậu. Nếu không phiền thì ở lại ăn cơm nhé."
Tuỳ Ý cả đêm không chợp mắt, vô cùng mệt mỏi, nghe Ninh Lan nói xong, sắc mặt u ám trở nên sáng sủa hơn một chút.
Rau hôm qua mua ở siêu thị, bí đao thái miếng dày, cho sườn vào ninh nhừ; dưa chuột bỏ đầu đuôi, cắt thành lát mỏng, xào với trứng; cá được sơ chế xong cho hành, gừng, tỏi vào hấp chín là xong, ba món hoàn thành.
Hai bếp đều đang nổi lửa, Ninh Lan đứng bên điêu luyện cho một thìa bột và thìa nước vào nồi canh nhỏ, dùng đũa khuấy nhanh.
Sau khi đảo đều, cá đã được hấp chín, nồi ngào ngạt mùi thơm được bắc ra, đặt nồi canh lên bếp, nhỏ lửa nấu đến khi sôi, cuối cùng tắt bếp để nguội.
Tuỳ Ý vào trong phòng vệ sinh rửa qua mặt, đứng cạnh phòng bếp, muốn giúp đỡ nhưng không tìm được cơ hội chen tay.
Ninh Lan cất nồi vào tủ lạnh, định lấy dưa hấu hôm qua mua ra ăn. Có lẽ hôm qua Lỗ Hạo thực sự không tìm được chỗ thích hợp, đặt quả dưa hấu ở giá trên cùng. Ninh Lan đang nhón chân gắng sức lấy. Tuỳ Ý tiến đến giúp đỡ, như ôm nửa cơ thể của Ninh Lan vào lòng, một tay vươn lên lấy dưa hấu, sau đó đưa cho Ninh Lan.
Ninh Lan ôm dưa hấu lùi sau hai bước, gượng gạo nói: "Cảm ơn."
Mới hơn mười giờ, tiệm tạp hoá nhỏ của nhà họ Trương đã bày bữa trưa.
Ninh Lan ăn hai miếng đã đặt đũa xuống, tách miếng dưa hấu đang nằm trên thớt, dùng thìa tròn múc dưa hấu rồi cho vào hộp và đậy nắp lại. Hộp cơm còn lại chia tầng, từ dưới lên trên là cơm trắng, dưa chuột xào trứng, sườn bí đao, cuối cùng lấy một chiếc lạp xưởng hấp cùng cơm từ trong nồi cơm điện ra, cắt thành miếng bày lên trên cơm. Hai hộp cơm xếp riêng vào hai túi xốp.
Trên bàn không có lạp xưởng, chỉ có cá mà Tuỳ Ý không thích ăn. Vậy lạp xưởng đó hiển nhiên là chuẩn bị riêng cho Lỗ Hạo.
Tuỳ Ý nghẹn họng, còn bà lão bên cạnh hầm hừ trợn mắt nhìn cậu, cho dù là cơm do Ninh Lan tự tay nấu, cũng ăn không ra mùi vị.
Cậu vội vàng và nốt cơm trong bát, đứng dậy cùng Ninh Lan ra ngoài.
"Cậu đi đâu hả?" Bà lão hét to.
"Đưa anh ấy đi ạ."
Tuỳ Ý lao ra khỏi cửa, lấy chìa khoá xe trong túi ra, lên xe khởi động một mạch.
Đêm qua đã tạnh mưa, mặt trời vừa ló dạng, nước trên mặt đất nhanh chóng bốc hơi.
Tuỳ Ý không nhanh không chậm đi theo anh cả một đoạn đường. Ninh Lan thà phơi nắng cũng không chịu lên xe của cậu, đi bộ đến trạm xe buýt. Tuỳ Ý tìm một chỗ trống đỗ xe, cùng anh đợi xe buýt.
Tần suất xe buýt ở ven thành phố thấp, phải một lúc sau xe mới đến. Ninh Lan quẹt thẻ lên xe, Tuỳ Ý theo sau, lấy tờ trăm tệ từ trong túi ra. Tài xế không kiên nhẫn xua tay với cậu: "Tiền lẻ tiền lẻ."
Ninh Lan vốn đã ngồi yên vị vẫn đứng lên tiến đến cửa giúp Tuỳ Ý quẹt thẻ.
Trở về chỗ ngồi, ghế bên cạnh là một phụ nữ lớn tuổi cũng lên từ bến Tuyền Tây: "Đây là bạn cháu à Ninh Ninh?"
Tuỳ Ý vừa lên xe, tài xế vội vàng khởi hành, cậu nghiêng ngả suýt không đứng vững, bám lấy thành ghế của Ninh Lan ngồi xuống hàng sau, nghe thấy Ninh Lan trả lời người phụ nữ đó: "Đồng nghiệp cũ ạ."
"Đồng nghiệp cũ" Tuỳ Ý ổn định tâm trạng, đi theo Ninh Lan xuống xe trong thành phố, sau đó chuyển sang đi tàu điện ngầm với anh.
Mất một khoảng thời gian đến quầy phục vụ đổi tiền lẻ mua vé một chiều. Cửa tàu sắp đóng, Tuỳ Ý chân dài sải bước đến, sánh vai đứng cùng Ninh Lan.
Tuyến tàu này từ sáng đến tối đều đông nghịt, may là hành khách trên tàu chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, không ai chú ý có một minh tinh lớn đang đứng cạnh ghế dành cho người già và người tàn tật như hạc giữa đàn gà.
Xuống tàu điện ngầm, Tuỳ Ý vẫn đi theo từng bước, rẽ vào lối dẫn đến bệnh viện, Ninh Lan rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại hỏi: "Cậu theo tôi làm gì?"
Tuỳ Ý dừng bước, nhất thời không tìm được câu trả lời thích hợp.
Ninh Lan cũng không đợi cậu trả lời, lại nói: "Tôi uống thuốc, không phải phát bệnh, không cần phải đi theo tôi."
Tuỳ Ý nghe thấy hai từ "phát bệnh", ánh mắt ngưng đọng, đến bước chân cũng chậm lại. Cậu nhìn Ninh Lan vào thang máy, đợi anh bên bồn hoa tầng một.
Đợi một phát đến tận chiều.
Mấy lần lên tầng tìm bác sĩ họ Lỗ, câu trả lời luôn nhận được từ y tá là "Bác sĩ Lỗ đang phẫu thuật". Tuỳ Ý chạy lên chạy xuống mấy lần cũng không tìm thấy Ninh Lan. Cậu gọi điện cho thím Khương. Thím Khương lượn một vòng tiệm tạp hoá, trở về nói với cậu: "Ninh Ninh về rồi, vừa đến nhà!"
Tuỳ Ý thở phào nhẹ nhõm kèm theo sự bất lực.
Cậu đợi ở phòng khám cho đến khi Lỗ Hạo quay lại sau ca phẫu thuật.
Lỗ Hạo không có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, mời cậu vào phòng làm việc, rửa hai hộp cơm trống rồi ngồi xuống nói chuyện với cậu.
Tuỳ Ý đánh đòn phủ đầu: "Lan Lan mắc bệnh gì vậy?"
Lỗ Hạo nhíu mày nhìn cậu: "Câu này nên để tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu làm gì em ấy, khiến em ấy thành ra như thế?"
Mặc dù trạng thái tinh thần của Ninh Lan luôn không tốt nhưng triệu chứng biểu hiện chỉ có mất ngủ và suy giảm trí nhớ, chưa bao giờ xảy ra tình huống cảm xúc mất kiểm soát như tối qua, cái gì cũng không nghe, như mắc bệnh tâm thần, sống chết kéo Tuỳ Ý không buông, vừa khóc vừa xin cậu đừng bỏ đi.
Bác sĩ tâm lý nói đúng, sự vui vẻ của Ninh Lan đều là nguỵ trang. Sự kiên cường của anh đến từ nội tâm, cũng thối rữa, sụp đổ từ nội tâm. Hôm qua không xảy ra tình trạng như vậy, nói không chừng ngày này năm sau, hắn cũng chưa thể nhìn ra mấu chốt bệnh tình của Ninh Lan.
"Hồi trước, tôi không tốt... với anh ấy." Tuỳ Ý thấp giọng nói, trong mắt cậu hiện lên sự hổ thẹn, cũng có một chút cay đắng khi không dám nhớ lại: "Tôi không biết anh ấy mắc bệnh, nếu tôi biết..."
Nếu biết thì sao? Ninh Lan sẽ không bỏ đi sao?
Không, vẫn sẽ bỏ đi. Bởi vì cậu chưa bao giờ tin tưởng anh, chưa bao giờ thử tìm hiểu anh, đến việc buông bỏ thái độ làm người kiểm soát để nói chuyện đàng hoàng với anh, đều chưa bao giờ.
Nếu không phải sự việc tối qua diễn ra bất ngờ, có thể bọn họ lại tiếp tục sai lầm, giống như trước kia, một người giả vờ, một người chần chừ, rành rành bỏ lỡ quá nhiều thời gian tốt đẹp.
"Đều là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi." Tuỳ Ý lặp lại những gì đã nói khi ôm Ninh Lan hôm qua, ngẩng đầu hỏi Lỗ Hạo: "Làm sao để chữa khỏi bệnh cho anh ấy? Phải uống thuốc gì? Đến bệnh viện nào tốt? Tôi... có thể làm gì?"
Chỉ cần Ninh Lan sống tốt, cậu bằng lòng làm mọi thứ.
Lỗ Hạo nghiêm mặt, im lặng không nói.
Ngay lúc Tuỳ Ý nghĩ tình hình rất nghiêm trọng, trong lòng tràn đầy sự bất an thì cuối cùng Lỗ Hạo cũng lên tiếng: "Cậu không phải làm gì cả." Hắn hít sâu một hơi như thể hạ quyết tâm lớn: "Ở bên cạnh em ấy là được."
Lỗ Hạo tự nhận mình là một con người kiêu ngạo từ tận xương tuỷ, nếu gặp nhau sớm hơn, hắn chưa chắc đã khiếp nhược chủ động rút lui như vậy.
Tuy nhiên tạo hoá trêu ngươi, hắn muốn làm cảng tránh gió của Ninh Lan, nhưng cái Ninh Lan cần, cứ phải là đôi tay chưa đủ lông đủ cánh của người thanh niên trước mặt.
Buổi tối lúc tiệm tạp hoá nhỏ đóng cửa, vị khách cuối cùng vẫn đứng trong cửa hàng uống cà phê.
Ninh Lan lau quầy cẩn thận một lượt, vứt cái giẻ lên bàn. Tuỳ Ý cầm cốc cà phê nhích ra một chút, không hề có ý định rời đi.
Lau xong bàn, Ninh Lan gọi với vào trong phòng: "Bà ơi, ăn cơm thôi."
Nhà chỉ có hai người một già một trẻ, mùa hè thường bê cơm ra bàn gấp trong tiệm ăn, hóng gió tối, ăn cơm mát, có thể nói là khoảng thời gian thư giãn và vui vẻ nhất trong ngày.
Sự vui vẻ này đương nhiên không gồm phần của Tuỳ Ý. Cậu bị bà cầm gầu hót rác đuổi ra cửa, cả người suýt bị ngập trong rác.
"Bữa trưa là Ninh Ninh trả ơn cậu, thằng nhóc này còn nhây ở đây không đi hả? Mau cút đi, đến từ đâu cút về đấy."
Bà Trương chỉ lo bảo vệ con mình, là điển hình của việc "dùng xong rồi vứt". Tuỳ Ý không nhúc nhích, bà liền đặt túi rác cạnh chân cậu, ghét bỏ nói: "Cút cùng rác đi."
Trong phòng, Ninh Lan ăn xong cơm, cầm điện thoại đăng clip làm cơm.
Nhà không có wifi, anh cầm di động đi từ phòng ngủ ra ngoài tiệm, đến mọi ngóc ngách tìm mạng. Lúc tải lên được 95%, chân đá phải thứ gì đó dưới giá để đồ.
Xách lên nhìn, là hộp đàn. Đầu óc anh không được tốt như trước nhưng vẫn nhớ hộp đàn có hình dạng thế nào.
Ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, người đó vẫn ở đây.
Ninh Lan ngẫm nghĩ, cảm thấy đây có thể là một âm mưu, quyết định sáng mai thức dậy vứt thẳng nó ra cửa.
Kết quả trằn trọc mãi trên giường, bật quạt thì chê ồn, tắt thì toát mồ hôi, cáu kỉnh đến mức không ngủ được.
Ninh Lan dứt khoát xuống giường, chuẩn bị nhân lúc đêm khuya vắng người, vứt hộp đàn ra ngoài.
Cửa sau đối diện với ngõ cụt, anh không dám đến đó, rón rén băng qua sân bước vào tiệm, vặn khoá đẩy cửa, kỳ lạ, không đẩy được.
Anh cho rằng cánh cửa sắt lại bị rỉ sét khi thấm nước mưa, dồn sức đầu gối đẩy mạnh một cái, lực cản kỳ lạ đột ngột biến mất, đổi thành âm thanh kỳ quái.
Ninh Lan hơi sợ, thò nửa khuôn mặt ra, thấy Tuỳ Ý đang ngồi dưới đất, chân dài chống đỡ, ôm đầu ngơ ngác nhìn anh.
"Cậu ở đây làm gì?" Ninh Lan buột miệng hỏi.
"Bên cạnh anh." Bàn tay ôm đầu của Tuỳ Ý hạ xuống, chân kia co lại, dùng sức đứng lên, hơi ngượng ngùng bổ sung: "Em ngủ quên mất."
Ninh Lan biết tối qua cậu không ngủ cho nên càng không thể hiểu mục đích cậu làm vậy là gì.
"Hôm qua tôi thất thố rồi, xin lỗi." Ninh Lan bước ra, đưa hộp đàn cho Tuỳ Ý: "Tôi sẽ không nắm cậu không buông nữa, cậu đi đi."
Toàn thân Ninh Lan run rẩy như bị điện giật muốn rút tay về. Tay trái của Tuỳ Ý quanh năm ấn dây đàn, ngón tay vừa dài vừa có lực, vô cùng nhẹ nhàng bắt chặt tay Ninh Lan.
"Không phải anh nắm em không buông." Cậu nói: "Là em không muốn buông."
Cuộc sống của cậu vốn dĩ phải tuân theo khuôn phép, cho dù bước vào làng giải trí tốt xấu lẫn lộn, cũng không quên nguyện vọng ban đầu, ổn định, bước đi từng bước một.
Ninh Lan đối với cậu, là một sự tồn tại khác thường. Bọn họ rất khác nhau, từ nhỏ cậu đã được cả thế giới xoay quanh, Ninh Lan lại liều mạng chạy theo thế giới.
Có lẽ chính vì hoàn toàn khác biệt, mới tạo ra một lực hút rung chuyển trái đất giống như mũi tàu đâm vào tảng băng. Đợi khi cậu định thần lại, muốn quay bánh lái để chuyển hướng thì đã quá muộn.
Cậu từng chống đối, đấu tranh, kìm lòng không đậu chạm vào, cũng nghĩ một đằng làm một nẻo gây tổn thương.
Cuối cùng, bàn tay Ninh Lan chậm rãi buông vạt áo nhưng lại siết chặt trái tim cậu.
Nỗi đau còn tồn tại đến ngày nay vẫn luôn nhắc nhở cậu rằng phần còn lại của thế giới đều không quan trọng, chỉ có bàn tay Ninh Lan, cả đời này cậu sẽ không bao giờ buông ra nữa.