Trục Lãng

Chương 73



Buổi tối ra ngoài ăn cơm, tai Ninh Lan vẫn nóng bừng.

Lục Khiếu Xuyên và Phương Vũ lái xe, Tuỳ Ý cũng có xe, bảy người ngồi thoải mái.

Phương Vũ vốn chê bai Tuỳ Ý, ngang như cua không cho cậu tham gia. Tuy nhiên chỗ ngồi sau của xe cậu rộng nhất, vì để bà lão ngồi thoải mái nên đành ngậm miệng.

Điểm đến là toà Vọng Giang ở trung tâm thành phố. Trong lòng Ninh Lan chỉ muốn làm cá dưa chua cho Phương Vũ, chạy đến quầy tiếp tân hỏi có thể mượn bếp không, Phương Vũ kéo anh về: "Ai da, về sau còn cơ hội mà, hôm nay anh đây đưa em đi hưởng thụ!"

Ninh Lan 囧: "Mình lớn hơn cậu đó."

Phương Vũ véo má anh, cố kéo cho anh một nụ cười: "Lớn hơn cũng là bảo bối của mình."

Tuỳ Ý nghe bọn họ nói chuyện, bỗng nhớ đến Ninh Lan từng nói với cậu: "Cậu cũng lớn hơn tôi, có thể tốt với tôi một chút không."

Ninh Lan rất ít khi yếu đuối trước mặt cậu, cũng chỉ có một lần anh nói ra lời này. Đáng tiếc lúc đó cậu không biết Ninh Lan thực sự muốn điều gì, nghe ra được sự tủi thân nhưng không thấy được đau khổ mà anh nhẫn nhục.

Bảy người vây quanh cái bàn tròn. Bên trái Ninh Lan là bà lão, vị trí bên phải vốn là của Phương Vũ, có điều cậu ta đi WC, chỗ ngồi cứ thế bị chiếm mất.

Quay trở lại, Phương Vũ tức giận nói với Tuỳ Ý, người đã cướp chỗ của cậu ta: "Cả bàn đầy thức ăn này, cậu có biết Lan Lan thích ăn gì không?"

Tuỳ Ý bị hỏi, trước nay Ninh Lan chưa bao giờ thể hiện sở thích rõ ràng nào trước mặt cậu. Cậu chột dạ xin chỉ bảo: "Không biết, là gì?"

Phương Vũ dùng đũa chỉ vào đĩa rau xanh không bắt mắt giữa đống rau lớn: "Cậu ấy thích ăn hạt đậu của đậu cô ve."

Tuỳ Ý nhìn đăm đăm đĩa rau một lúc rồi lấy đũa gắp. Cậu không gắp thẳng vào bát Ninh Lan mà lấy một đĩa sạch để vào, dùng hai cái đũa khó khăn tách ra, lấy từng hạt đậu bên trong ra.

Sự chú ý của Ninh Lan dành hết cho bà lão, chỉ lo gắp đồ ăn rót thêm nước cho bà, nghe câu trả lời của Phương Vũ còn cười cậu ta nghịch ngợm, căn bản không ngờ Tuỳ Ý thực sự lấy "hạt đậu của đậu cô ve" cho anh.

Đến lúc chiếc đĩa đầy hạt nhỏ xíu đặt trước mặt, anh mới vô cùng kinh ngạc, đồng thời tai lại bắt đầu đỏ lên, sự nóng nực khó khăn mới "đè" xuống lại bốc lên.

Cố Thần Khải cắn đũa trêu chọc: "Chậc, đãi ngộ này, về sau em nên gọi là anh dâu hay gọi theo là bé cưng nhỉ?"

Lục Khiếu Chu uống nước bị sặc, quay đầu ho sặc sụa. Tuỳ Ý nghiêm mặt, ánh mắt ngưng đọng băng giá: "Bé cưng chỉ một mình tôi gọi, mấy người không được phép gọi anh ấy như vậy."

AOW đã tách ra hơn hai năm nhưng thân phận đội trưởng vững chắc, thần thái uy nghiêm vẫn còn.

Sau khi trở về, Phương Vũ mới âm thầm gửi tin nhắn cho Ninh Lan: [Bảo bối, cậu sẽ không chấp nhận cậu ta chỉ vì một câu "bé cưng" với đĩa đậu cô ve đâu nhỉ?]

Ninh Lan không biết nên trả lời thế nào. Phương Vũ nóng ruột, vội nhắn: [Cứ thế chấp nhận cậu ta, mình không cam tâm cho cậu. Hành một thời gian nữa, để cậu ta nếm mùi khổ sở mà cậu đã từng phải chịu đựng!]

Ninh Lan dở khóc dở cười. Lời của Phương Vũ vậy mà tình cờ trùng với lời của Tuỳ Ý tối hôm trước.

Nhưng anh vẫn mờ mịt. Tình yêu có lẽ là một cuộc giằng co ngang tài ngang sức, oán hận cũng như vậy sao? Biết rõ thế giới tối tăm không phải do một mình anh dựng nên, biết rõ bản thân có lý do, vì cậu mở rộng hai tay với mình bèn thay đổi hẳn hướng, nã pháo đạn lên người cậu, như vậy có đúng hay không?

Ninh Lan giơ tay che đôi mắt, không dám nghĩ tiếp.

Trước khi ngủ, lại nhận được một tin nhắn từ số lạ: [Ngày mai muốn ăn gì?]

Tinh thần Ninh Lan lúc này căng thẳng đến mức trông gà hoá cuốc, sự thẹn thùng trong bữa tối bị quét sạch, thay vào đó là cảm giác nặng nề như một tảng đá đè lên ngực.

Lòng tham của con người là vô đáy, thử một chút ngọt đã vọng tưởng muốn toàn bộ. Thói xấu này đã ăn sâu vào con người anh, đến giờ vẫn không có cách nào xoá bỏ.

Anh cảm thấy không thể tiếp tục như thế này. Anh phải để người đó rời đi.

[Cậu nghịch đủ chưa?] Đây là tin nhắn đầu tiên Ninh Lan trả lời số lạ.

Đối phương đáp lại rất nhanh: [Chưa]

Ăn nói ngay thẳng khiến người sợ hãi.

Ngón tay đặt trên phím của Ninh Lan như thể bị đá tuyết đông cứng, không thể ấn được xuống.

Lý trí nói với anh, nên đẩy cậu ra xa, để cậu cách xa thế giới tối tăm này.

Đối phương vội vàng nhắn tiếp: [Nếu anh cảm thấy đây là nghịch ngợm, vậy em sẽ nghịch với anh cả đời]

Ninh Lan hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nhịn nổi, duỗi ngón cái vuốt ve hai chữ cái cuối cùng.

Anh không biết cả đời dài bao nhiêu. Anh thường nghĩ bản thân sẽ tan thành tro bụi ngay giây tiếp theo nhưng vẫn thoi thóp sống đến hiện tại.

Anh chỉ biết lớp vỏ bọc kín bản thân đã bị tấn công từ bên ngoài, làm nứt vô số kẽ hở, tức thì phát nổ. Anh quấn chặt chăn, cuộn tròn lại muốn trốn tránh nhưng ánh sáng vẫn chiếu lên người, đốt cháy da thịt anh.

Anh mơ hồ nhớ lại, là người này, khiến anh có cảm giác mình còn sống, giữa da thịt có nguồn máu nóng đang chảy, lồng ngực có trái tim đang đập.

Cho nên, trước đây anh không thể phản kháng, hiện giờ vẫn không làm được.

Tuỳ Ý không đợi Ninh Lan trả lời.

Mọi việc làm gần đây đều hóc búa, khó đoán hậu quả, trái ngược hoàn toàn thói quen thận trọng của cậu. Mặc dù không thể nói là hưởng thụ nhưng ít nhất có thể bình tĩnh, tự tin thực hiện.

Nói cậu nghịch cũng được, vờ vịt cũng được, nói chung phải thử mới biết nó có hiệu quả hay không.

Lại nằm tạm bợ ở phòng nghỉ một đêm, Tuỳ Ý xoa cái cổ tê rần, xuống tầng mua cà phê ở máy tự động, trên đường nhận được điện thoại của thầy giáo.

"Nghe bác sĩ Triệu nói con vẫn ngủ ở phòng nghỉ à? Đừng cứng đầu nữa, để thầy sắp xếp phòng, vào đấy mà nghỉ ngơi."

Ngày trước Tuỳ Thừa ở đây chữa bệnh, trong lúc điều trị còn thương lượng hợp tác khám sức khoẻ cho nhân viên.

Tuỳ Ý mở cà phê, uống một ngụm lớn, nói: "Không cần đâu ạ, phòng nghỉ gần, cũng không dễ bị phát hiện, con không muốn anh cảm thấy gánh nặng."

"Chẹp, thầy phát hiện hai cha con con rất giống nhau." Thầy giáo cảm thán.

Tuỳ Ý nhíu mày: "Giống chỗ nào ạ?"

"Thích dùng khổ nhục kế."

Tuỳ Ý đen mặt: "Đây không phải khổ nhục kế."

"Được được được, là đầy ắp tình yêu và sự chân thành." Thầy giáo cười đáp: "Có gì cần giúp cứ gọi nhé, gọi cho bố con cũng được, thuận tiện trò chuyện."

Tuỳ Ý không gọi điện cho Tuỳ Thừa mà gọi cho người quản lý Vương Húc.

"Anh Vương, phiền anh giúp em xin nghỉ nửa năm."

Gần đây Vương Húc rảnh rỗi, lúc này còn đang ngủ, nghe thấy lời này trực tiếp lăn từ giường xuống đất: "Nửa nửa nửa nửa nửa năm? Chi bằng cậu rút thẳng khỏi giới giải trí đi!"

Tuỳ Ý nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Không được, em còn phải kiếm tiền."

Vương Húc vỗ ngực nhưng tâm trạng chưa hoà hoãn trở lại: "Trời ơi, sớm muộn gì cũng bị đại thiếu gia cậu doạ cho hỏng tim."

Trải qua một lúc cò kè mặc cả, Vương Húc đồng ý cố gắng giúp cậu xin phép, điều kiện là trong nửa năm đó nhận ít nhất ba quảng cáo, hoạt động đại ngôn và nhạc hội cuối năm bắt buộc phải có mặt, còn có bộ phim truyền hình quay nửa đầu năm sẽ phát sóng vào tháng 9, cậu với tư cách là nam chính, ít nhất phải tham gia buổi họp báo đầu tiên.

"Bên này còn gửi cho cậu mấy kịch bản nữa, đều khởi quay vào nửa đầu năm sau. Cậu xem vừa ý cái nào, điện ảnh không bằng phim truyền hình, càng sớm chuẩn bị thì càng ăn chắc."

Tuỳ Ý đồng ý.

Vương Húc hay nóng vội, cúp máy bèn gửi luôn kịch bản. Tuỳ Ý vừa đi vừa xem. Trái tim cậu bây giờ đều đặt trên người Ninh Lan, căn bản không có tâm trạng xem kịch bản, đồng ý chỉ để kéo dài thời gian.

Uống hết ngụm cà phê cuối, vứt lon rỗng vào thùng rác. Lúc Tuỳ Ý rẽ vào phòng nghỉ ngơi, bắt gặp một người không ngờ đến.

Tay Ninh Lan ôm chăn, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý đối mặt với cậu, chưa đầy hai giây đã vội vàng rời mắt, nghiêng người bỏ đi.

Tuỳ Ý không ngờ Ninh Lan sẽ xuất hiện ở đây, phản ứng lại lập tức đuổi theo: "Đến tìm em à?"

Ninh Lan không đáp, đi rất nhanh. Tuỳ Ý tưởng anh không nghe thấy, đuổi theo còn gọi một tiếng "bé cưng".

Y tá đi ngang qua quay đầu lại, ánh mắt kỳ quái đánh giá hai người họ. Ninh Lan chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ chui xuống, rẽ vào phòng bệnh đóng sầm cửa lại. Tuỳ Ý gấp gáp duỗi tay kéo anh, người thì không bắt được còn cánh tay bị cửa kẹp mạnh.

Năm phút sau, Ninh Lan đang cầm thuốc xịt lên cánh tay Tuỳ Ý, xịt xong theo thói quen thổi nhẹ mấy lần.

Đậy nắp bình, tay Tuỳ Ý vẫn giơ lên, Ninh Lan hỏi: "Còn đau à?"

Thực ra không đau lắm, Tuỳ Ý gật đầu trái lương tâm.

Ninh Lan lộ vẻ lo lắng: "Đi chụp xem xem, chẳng may đụng đến xương."

"Không, xương không sao." Tuỳ Ý không giỏi nói dối, suýt nữa xoắn lưỡi: "Xịt thêm thuốc là được."

Ninh Lan bán tin bán nghi, mở nắp bình rồi xịt cho cậu thêm mấy lần, sau đó cúi đầu cẩn thận thổi.

Tuỳ Ý vô cùng mãn nguyện, da mặt dày lên không ít như thể không nhìn thấy sự ghét bỏ và xua đuổi của bà lão. Bà đo nhiệt độ, cậu giúp ghi thời gian. Bà xuống giường đi bộ, cậu giúp lấy nước, khiến Ninh Lan không có việc gì để làm.

Đến tối, bà lão đi kéo rèm, mắt không thấy lòng không phiền. Ninh Lan tắm xong đi ra, thấy Tuỳ Ý đang ngủ gật trên sô pha, tiến đến đẩy cậu: "Dậy đi, đừng ngủ ở đây."

Tuỳ Ý nhấc đầu lên, nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, híp mắt, hạ giọng nói: "Em đi trước đây, ngủ ngon."

"Này." Ninh Lan gọi cậu lại.

Mấy ngày này ngủ không ngon, Tuỳ Ý vẫn đang mơ màng, động tác quay đầu cũng chậm hai nhịp so với bình thường.

Cậu thấy Ninh Lan chỉ vào phòng nghỉ riêng: "Bên trong còn có giường gấp, nếu cậu không để ý..."

Tuỳ Ý không chỉ không để ý mà còn ở lại một tuần.

Hôm phẫu thuật, cậu và Ninh Lan cùng đẩy bà đến cửa phòng phẫu thuật, y tá theo cùng nói: "Bà thật hạnh phúc, có hai cháu trai chăm sóc chu đáo."

Bà lão nghe thế thì mặt mày rạng rỡ, hiếm khi không chạnh choẹ Tuỳ Ý, vỗ tay Ninh Lan: "Bé cưng đừng sợ, bà sẽ ra sớm."

Ninh Lan ngạc nhiên trước khả năng học tập của bà lão. Đợi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, nhân lúc Tuỳ Ý không chuẩn bị, lườm nguýt cậu một cái như để trả thù.

Bốn tiếng sau, bà lão đeo mặt nạ dưỡng khí được đẩy ra ngoài.

Bác sĩ chính nói phẫu thuật rất thành công, đã cắt bỏ được phần lớn khối u, tiếp theo an tâm tĩnh dưỡng, nếu tế bào ung thư không lây lan nhanh có thể chữa bằng cách hoá trị và xạ trị, không cần phẫu thuật nữa.

Tối hôm đó, bà lão được tháo mặt nạ dưỡng khí. Ngày thứ ba sau khi phẫu thuật xong đã hùng hổ đòi xuống tầng, bị Ninh Lan ấn lên giường không cho động đậy với lý do "vết thương chưa khỏi", đồng thời y tá canh chừng 24 giờ.

Bà lão hồi phục rất tốt, tâm trạng Ninh Lan cũng theo đó mà vui trở lại.

Hôm nay Tuỳ Ý có việc, sáng sớm đã đeo khẩu trang ra ngoài. Bà lão được y tá trông coi còn Ninh Lan dành thời gian về Tuyền Tây một chuyến.

Tiệm tạp hoá nhỏ đóng cửa nửa tháng, hàng xóm rất nhớ một lớn một nhỏ nhà họ Trương, nghe nói bà Trương bị bệnh phải nằm viện nên tới tấp xách quà đến nhà. Ninh Lan không từ chối được sự nhiệt tình của họ, nhận một giỏ trứng gà và một con gà mái. Thím Khương cách vách cũng mang rau nhà trồng sang, nhân tiện đưa cậu một quyển nhạc phổ: "Cái này là cậu bạn đó làm rơi. Cô đọc không hiểu, sợ cậu ấy có việc gấp cần dùng, Ninh Ninh đưa cho cậu ấy nhé."

"Cậu bạn đó" đương nhiên là chỉ Tuỳ Ý.

Lúc này Ninh Lan mới biết cậu đã thuê phòng ở nhà thím Khương. Lúc ở nhà tắm công cộng, lúc ở ghế dài, chính ra lại giống bị người nhà đuổi ra khỏi cửa.

Tranh thủ thời gian lửa nhỏ đợi canh sôi, Ninh Lan thu dọn sổ sách và đơn hàng rồi mang theo.

Khi định đóng cửa, anh chần chừ một lúc, vào phòng lấy quyển nhạc phổ xem không hiểu nhét vào hộp đàn, sau đó tay trái xách bình giữ nhiệt, tay phải xách hộp đàn, ngồi lên xe buýt vào thành phố.

Đến bệnh viện, tình cờ gặp Tuỳ Ý trong thang máy.

Lúc Ninh Lan đưa hộp đàn, mặt Tuỳ Ý xanh lét, tưởng Ninh Lan muốn đuổi mình đi.

"Bây giờ tình hình sức khoẻ của bà cũng gọi là ổn định. Bắt đầu từ ngày mai, ban ngày tôi ở Tuyền Tây trông tiệm, buổi tối đến thăm bà lão."

Mất một lúc Tuỳ Ý mới hiểu ý của Ninh Lan, giơ tay chủ động nhận việc đưa đón. Ninh Lan nói bắt xe buýt rất thuận tiện, cậu lập tức ủ rũ, khoé miệng chùng xuống như một kẻ vô tội bị bỏ rơi.

Vào phòng bệnh, Ninh Lan mở bình giữ nhiệt, đổ ra hai bát canh gà, một bát cho bà lão, một bát cho Tuỳ Ý.

Tuỳ Ý ngơ ngác nhận lấy, nghe Ninh Lan nói với cậu: "Nếu, tôi nói là nếu, buổi sáng cậu rảnh thì nhờ cậu trông bà."

Từ lúc đó, hai người phân chia ca sáng và tối.

Sáng sớm mỗi ngày Ninh Lan bắt xe về Tuyền Tây, tối muộn trở lại bệnh viện. Tuỳ Ý đau lòng vì anh phải bôn ba, đề xuất các phương án giải quyết, bao gồm tìm người trông tiệm, thuê tài xế, tìm một y tá tin cậy vân vân, toàn bộ đều bị Ninh Lan từ chối.

Hôm đó ngồi trên xe buýt, Ninh Lan đọc đề xuất đưa xe của cậu cho anh lái, trả lời: [Tôi không có bằng lái]

Bởi vì Ninh Lan đi sớm về muộn, mỗi ngày về phòng bệnh là ngủ. Cả tuần Tuỳ Ý cũng có mấy ngày ra ngoài làm việc, thời gian hai người bên nhau giảm mạnh, thường xuyên liên lạc qua tin nhắn.

Tuỳ Ý: [Em làm tài xế của anh]

Ninh Lan dở khóc dở cười, quay đi quay lại lại về điểm ban đầu. Anh giảng giải đủ kiểu, liệt kê những điều bất tiện khi làm vậy. Bây giờ Tuỳ Ý gần như nghe anh răm rắp, rất nhanh liền thoả hiệp nhưng vẫn không chết tâm thêm một câu: [Ngày mai em có việc phải ra ngoài, hôm nay có thể đến đón anh không?]

Ninh Lan cố gắng tìm kiếm mối liên hệ giữa "ngày mai ra ngoài" và "đón anh". Tuỳ Ý lại gửi ngay tin nhắn tiếp theo: [Không trả lời là ngầm thừa nhận rồi nhé]

Ninh Lan đờ người nhìn chằm chằm dòng chữ đó, cuối cùng nhẹ thở ra một hơi.

Trời vừa tối, một chiếc SUV màu đen dừng ở trước cửa tiệm tạp hoá.

Trên đường, Ninh Lan phát hiện Tuỳ Ý không biết nhăn mày bao nhiêu lần, sự mệt mỏi hằn lên khuôn mặt, cho dù mệt như vậy, vẫn gắng gượng kể chi tiết kết quả kiểm tra của bà lão ngày hôm nay.

Trong phòng bệnh ăn xong bữa tối, Ninh Lan thu dọn bát đũa đứng dậy, quay đầu thấy Tuỳ Ý đã ngủ gật trên sô pha. Anh giơ tay "suỵt" ra hiệu với bà lão, phát hiện bà cũng đang để ngón trỏ bên miệng.

"Để kịp về, cả tối qua nó không ngủ." Bà lão sán đến thì thầm vào tai Ninh Lan: "Đừng gọi dậy, lấy cái chăn đắp cho nó đi."

Suy nghĩ của hai người không bàn mà hợp. Sô pha cũng rộng rãi, Ninh Lan đặt thẳng chân Tuỳ Ý lên sô pha, đắp chăn, tắt điện mới nhẹ chân nhẹ tay vào phòng nghỉ đi ngủ.

Nửa đêm lúc nửa tỉnh nửa mơ, Ninh Lan thấy mắt cá chân nóng ran giống như có thứ gì đó dán lên.

Nghe thấy tiếng sột soạt đến gần, anh ngồi bật dậy, đầu đập vào thứ gì đó cưng cứng "cốc" một tiếng rõ to, vừa định hét lên thì có một bàn tay ấm nóng che miệng anh.

"Suỵt, là em."

Mở mắt ra một lúc mới thích ứng với bóng tối, Ninh Lan nhận ra đường nét thân thuộc trước mặt, cứng ngắc gật đầu. Đối với hai người thành niên mà nói, đầu đập phải đầu, thực sự hơi xấu hổ.

Một chân Tuỳ Ý quỳ trên giường, một chân đứng trên đất, một tay chống giường, cúi người như muốn ôm Ninh Lan vào lòng.

Đến khi bàn tay che miệng buông ta, Ninh Lan mới nhận ra tư thế này của Tuỳ Ý có khả năng muốn làm gì đó.

"Cậu... dán cái gì lên chân tôi đấy?" Câu hỏi đến miệng thì lách sang hướng khác.

Cổ họng Tuỳ Ý khô khốc, đáp: "Dán cao, nghe nói rất có ích cho viêm khớp do chấn thương."

"Ồ." Ninh Lan không biết nên nói gì, bầu không khí mờ mịt và yên tĩnh khiến anh thấy căng thẳng vô cớ.

"Miếng dán còn lại em để đầu giường, nhớ dùng mỗi ngày."

Ninh Lan lại "ồ" một tiếng, chậm chạp nhớ ra mình chưa nói việc chân bị thương với Tuỳ Ý.

Tuỳ Ý còn không thích ứng với hoàn cảnh hiện tại hơn Ninh Lan, tim cậu đập như trống, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp của Ninh Lan, con ngươi đen láy phủ một tầng nước, nhẹ nhàng lắc lư, trái tim cậu lại nặng nề đập một tiếng.

Hai người đối mặt với nhau trong im lặng hồi lâu, bỗng Tuỳ Ý hỏi: "Đau không?"

Ninh Lan cựa quậy cổ chân: "Không đau."

"Ý em là, trán, đau không?"

Cuộc đối thoại này có vẻ thân thuộc.

Trong lòng Ninh Lan dấy lên một cảm giác tê dại kỳ lạ, như thể có thứ gì đó thối rữa, mục nát dần bị rút đi, thay vào đó là một thứ tươi mới, sống động.

Anh vô tình được tiếp thêm dũng khí, vì vậy lựa chọn nghe theo con tim: "Đau... có đau."

Tuỳ Ý không lên tiếng. Cậu chầm chậm nghiêng người, bàn tay to lướt qua cạnh mặt, đáp chuẩn xác lên gáy Ninh Lan, không bị từ chối, lại tiếp tục cúi người về phía trước cho đến khi đôi môi chạm lên vầng trán mịn màng của Ninh Lan.

"Xin lỗi." Cậu nói: "Về sau sẽ không làm bé cưng đau nữa."

Hết chương 73.