Trúc Mã Câm Mà Ai Cũng Ghét Là Hotboy Trường

Chương 1



Mấy hôm trước trời đổ một trận mưa, mưa rơi tí tách gột rửa đi khí trời oi nóng cuối hè.

Sáng thứ hai, trời quang mây tạnh, hiếm khi Chu Ải đến muộn, lúc cậu tới cổng trường đã có hơn hai mươi học sinh đi trễ, nhóm người không an phận mà cãi cọ ầm ĩ, bảo vệ đứng kế bên giúp giáo viên trực ban duy trì trật tự.

Chu Ải vừa đến cổng trường thì thầy trực ban cũng cầm sổ ghi đến trước mặt cậu, trận chiến lúc sáng sớm khiến kiên nhẫn của thầy chẳng còn mấy, ông liếc mắt nhìn quầng thâm dưới mắt Chu Ải, nhíu mày hỏi: "Em học lớp nào?"

Dù trễ gần 20 phút nhưng nhịp thở của Chu Ải không loạn, trên mặt cũng không mảy may lo lắng gì cả. Nghe thầy hỏi, cậu giơ tay lấy bảng tên trước ngực xuống dưới ánh mắt sắc lẹm của giáo viên, sau đó ông cầm bút viết lên sổ, rồi lại ngẩng đầu liếc cậu một cái: "Em học lớp 1?"

Chu Ải mặc đồng phục mùa thu, đứng dưới nắng sớm cuối hè trông có vẻ sạch sẽ và chỉn chu lắm. Nghe vậy, cậu gật đầu nhưng không mở miệng nói chuyện, cũng không có vẻ gì là hổ thẹn hay xấu hổ cả. Trong mắt thầy giáo sắp cạn kiên nhẫn, biểu hiện đó là sự kết hợp giữa kiêu ngạo và thờ ơ.

Thầy giáo trực ban nhíu mày thật chặt: "Thái độ của em là sao..."

Cùng lúc đó, trước khi thầy tức giận thì trong đám người phía sau đột nhiên vang lên tiếng la hét của nam sinh: "Ây da, đệt mẹ! Anh Tầm, mắc gì đá em?"

Không ai đáp lại, lực chú ý của thầy giáo trực ban bị kéo sang đó, Chu Ải cũng ngẩng đầu nhìn xem. Cách đó không xa, một thanh niên tóc xoăn đột nhiên vụt ra khỏi hàng ngũ lỏng lẻo, nam sinh ấy không kịp đề phòng bị người ta đá một phát, chậm rãi chạy được hai bước rồi lấy lại thăng bằng, cậu ta dụi mắt, vuốt sau đùi rồi quay lại, nghi hoặc hỏi người nào đó trong hàng.

Thầy giáo trực ban kìm nén lửa giận từ sáng tới giờ đột nhiên bùng nổ, ông vừa đi vừa cả giận nói: "Quậy quọ gì đó? Có đứng thôi mà cũng không đàng hoàng được à! Khai giảng mới được mấy tuần mà thứ Hai đã đi trễ! Em kia, mới nãy em định trèo tường vào đúng không. Đồng phục thì không mặc, kiểu tóc gì đấy? Trong túi em đựng cái gì? Em học lớp mấy? Chủ nhiệm lớp em là ai?"

Thầy giáo bắt đầu mắng bọn họ một trận, hầu hết học sinh đều vội vàng ngậm miệng lùi về hàng ngũ. Chu Ải nhìn thoáng qua, sau đó dời mắt sang chỗ khác, cậu hơi cúi đầu, lặng lẽ ẩn mình vào hàng ngũ đang tranh cãi ầm ĩ.

"Uầy, thầy ơi, cái này là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thật mà... Tuần trước em để đồng phục trong phòng học, lát nữa vào lớp em là em mặc vào liền! Tóc em mới dậy chưa có chải, nó xoăn tự nhiên như thế em cũng hết cách mà. Thầy thấy đúng không thầy?" Nam sinh tóc xoăn giơ tay lên che túi lại, cười ngả ngớn xin thầy tha thứ, nghe lời giải thích của cậu ta, có vài tiếng cười ngặt nghẽo vang lên trong hàng.

Sau khi giải thích lung tung một hồi, thầy giáo trực ban mất kiên nhẫn xử phạt: "Nếu sáng sớm đã tràn đầy năng lượng không có chỗ xả như thế thì trước lễ chào cờ, em qua sân thể dục chạy mười vòng đi!"

Thầy vừa dứt lời, tiếng hoan hô khi người ta gặp họa vang lên, nam sinh tóc xoăn bắt lấy cơ hội nói với ai đó: "Mẹ nó, anh Tầm, cứu em anh ơi! Cứu em, cứu em!"

Trong nhóm đi trễ, hầu như ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nam sinh tóc xoăn đang nhảy cẫng lên, chỉ có Chu Ải im lặng đứng tại chỗ, tựa như có một vách ngăn giữa bọn họ vậy. Nhưng khi nghe mấy lời kia, cậu khẽ nhíu mày.

Ngay sau đó, Chu Ải chợt nghe một giọng nam trầm cách đó không xa cất lên, có vẻ người nọ không kiên mà hỏi ngược lại: "Mày chưa dứt sữa nữa à?"

Mọi người cười phá lên, tình hình càng thêm rối loạn, đương lúc ồn ào, tóc xoăn chửi: "Cười má tụi bây chứ cười, uầy thầy ơi..."

Thầy giáo không nhịn được nữa, nghiêm mặt tóm mấy đứa đang làm ồn ra: "Các em thích nói, thích cười, thấy quậy như vậy vẫn chưa đủ thì đi theo cậu ta đến sân thể dục chạy đi, qua đó là thấy đủ ngay! Đừng có tưởng trong đám các em có người ở lớp 21 thì tôi không nhúng tay vào được nhé! Dù thế nào thì các em đều là học sinh của Trường Trung học số 6, nhất định phải tuân thủ nội quy trường học!"

Chu Ải đứng yên, xung quanh liên tục xuất hiện chỗ trống, cho nên cách đó không xa, đứng bên cạnh cậu là một nam sinh mặc áo thun đen.

Đột nhiên, ở đầu hàng có người cười rống lên: "Cái người mới nghiêng đầu vừa nói chuyện kia, cậu nhìn đi đâu đó? Đừng nhìn nữa, là cậu ta đó thầy, thầy bắt cậu ta luôn đi! Lẹ đi thầy!"

Dứt lời, người bên cạnh Chu Ải chậm rãi bước ra khỏi hàng, cậu liếc nhìn bóng dáng mặc áo thun đen ngắn tay của người nọ.

Tóc xoăn thấy vậy lập tức gào to: "Đệt, anh Tầm, em đè nó lại rồi, lát nữa đánh nó! Tuần trước anh Tầm của tao mới kiểm điểm dưới quốc kỳ, giờ mày muốn hại ảnh hả."

Nam sinh bước ra khỏi hàng có vẻ như chưa tỉnh ngủ, hắn nâng tay xoa cổ đầy mệt mỏi, không nhìn thấy hai người đang ôm nhau mà chiếc cặp trên vai lại chuẩn xác ném trúng bọn họ.

Khi Chu Ải được về lớp 10-1 thì lễ chào cờ đã kết thúc, lớp trưởng đến dẫn cậu về, đây là một nữ sinh điềm đạm, trên đường không nói gì, chỉ là giữa đường cô bị chủ nhiệm lớp kêu đi nhận đồ này nọ nên Chu Ải một mình về lớp học.

Nắng sớm lúc giao mùa rất ấm áp, hiện đang là giờ ra chơi, cửa sau lớp 1 mở toang.

Chu Ải mới vừa vào cửa thì có nam sinh lớn tiếng hỏi cậu: "Ê! Mày đó, hôm nay mày đi trễ làm lớp tụi tao bị trừ bao nhiêu điểm rồi?"

Nhưng Chu Ải làm lơ, thản nhiên đi đến chỗ ngồi của mình.

Có người vui cười nói tiếp: "Hồ Thành, có phải sáng sớm mày chưa tỉnh ngủ không? Người ta bị câm, nói không chừng tai cũng không xài được, mày hỏi nó trả lời được à?"

Cả lớp cười ầm lên, Chu Ải ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn bữa sáng nóng hổi trên bàn, cậu nhớ rõ mấy phần ăn sáng tự dưng xuất hiện này trước đó đều được đặt trong hộc bàn.

Bạn cùng bàn Tưởng Văn Ý là học sinh đứng đầu khối từ lúc nhập học, đồng thời là Ủy viên học tập của lớp hiện tại. Lúc này, cậu ta đang quay đầu nhìn cậu, giữa tràng cười vang của các nam sinh, cậu ta cố ý lớn tiếng hỏi: "Chu Ải, hôm nay mày đi trễ làm lớp 1 tụi tao bị trừ điểm, trường có quy định cấm ăn trong lớp, sao, mày muốn tái phạm rồi bị trừ điểm nữa hả? Tao rất tò mò, mày không có thành tích trong kỳ thi tuyển sinh trung học, rốt cuộc mày vào lớp 1 bằng cách nào..."

Chu Ải im lặng nãy giờ rốt cuộc có phản ứng, cậu đột nhiên đứng lên khiến Tưởng Văn Ý hoảng sợ.

"Sao hả, nói mày có hai câu mà tính đánh tao..."

Tưởng Văn Ý chưa kịp nói hết câu, bởi vì Chu Ải không thèm nhìn cậu ta mà chỉ cầm lấy bữa sáng, đi hai bước ném thẳng vào thùng rác phía sau, rác đáp xuống thùng rỗng vang lên tiếng "bộp", lớp học im lặng trong nháy mắt.

Khoảng lặng ngắn ngủi bị tiếng cười hì hì của nam sinh phá vỡ: "Ấy, Ủy viên học tập ơi, lúc khai giảng thầy Tần có kêu tụi mình quan tâm bạn, học, Chu, Ải nhiều một chút. Chắc là nhiều năm qua lớp 1 của Trường Trung học số 6 chưa từng tuyển người tàn tật đó mà, người ta có đặc quyền, thế mà cậu lại dám không để người ta dùng bữa sáng hả?"

Chu Ải là thằng câm lạc loài, là thằng câm lầm lì và khó ưa, cậu giống như một bãi rêu ẩm ướt mọc trong góc lớp 1 vậy. Lúc khai giảng cha mẹ đưa cậu tới trường, chủ nhiệm từng gọi riêng ban cán sự đến, bảo bọn họ quan tâm Chu Ải nhiều một chút.

Nhưng Chu Ải đúng là một tên quái gở, cậu không đón nhận ưu ái, tò mò hoặc "ý tốt" của bất kỳ ai, cậu khoác lên mình lớp vỏ lạnh lùng để ngăn chặn tất cả mọi thứ. Khai giảng đã hơn một tháng, cậu không tham gia bất kỳ hoạt động cá nhân gì trong lớp, không trao đổi với mọi người xung quanh, thậm chí biểu cảm trên gương mặt luôn là vẻ lạnh nhạt và vô cảm. Cho nên, cậu không những không hòa nhập được mà ngược lại, cậu bắt đầu trở thành mục tiêu bài ngoại của mọi người trong lớp 1.

Tưởng Văn Ý ngồi bên cạnh cảm giác mình vừa rơi xuống thế hạ phong, cậu ta cười gằn, nói to hơn nữa: "Đâu phải tao không cho nó ăn sáng, nó thích thì ăn, chẳng phải lớp chúng ta tháng này còn có 20 điểm thái độ thôi à? Có đủ để nó ăn sáng không? Với lại, ai biết được bữa sáng này ở đâu ra? Câm mà cũng có người thích đến nỗi mỗi ngày đặt đồ ăn vô hộc bàn luôn? Là tụi mày đưa cho nó đúng không?" Cậu ta vừa nói vừa đứng lên hỏi mọi người trong lớp.

Cả lớp cười phá lên, có vài tiếng hét phủ nhận, nam sinh kẻ xướng người họa với cậu ta ngồi ở hàng đầu, xoay sách nói: "Người ta đẹp trai đó! Lại còn là thằng câm đáng thương nữa, chả phải ai cũng gọi cậu ta là công chúa câm sao? Sẽ có người đưa đồ thôi."

Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, trò trêu chọc tạm dừng trong chốc lát, từ khi Chu Ải vào lớp thì cậu làm chuyện của mình, cậu đưa bài tập được giao của từng môn cho đại diện môn học phụ trách, chỉ có hai đại diện môn học mang thái độ lãnh đạm nhận lấy, còn mấy người khác thì bảo trước lễ chào cờ đã đưa bài tập cho thầy cô rồi: "Tôi tưởng cậu không đến nên đã báo với thầy là cậu không nộp rồi."

Chu Ải không để tâm lời từ chối đó mà tự cầm bài tập đi nộp, lúc ra khỏi lớp thì tình cờ gặp lớp trưởng đang cầm sách luyện tập mới ở trước cửa, cô nhìn bài thi quen mắt trên tay Chu Ải, lại nhìn sang bầu không khí trong lớp rồi đặt tạm đồ trên bàn, nở nụ cười an ủi với cậu: "Thầy cô đi họp rồi, trong văn phòng không có ai đâu, bận lo lễ chào cờ buổi sáng nên tôi cũng chưa nộp bài tập. Cậu đưa tôi đi, đợi lát nữa tan học tôi nộp cho cậu luôn."

Ánh mặt trời ló dạng, Chu Ải đứng ngay cửa khẽ nheo mắt lại, cậu không đưa bài tập cho lớp trưởng mà lãnh đạm lắc đầu, sau đó xoay người về chỗ ngồi.

Có người thấy vậy thì "chậc" một tiếng: "Nhìn kìa, người ta chê đó."

"Cười chết tao, cậu ta hoàn toàn không cảm kích đâu lớp trưởng à, cậu mới vừa dẫn vị công chúa câm này từ cổng trường về đó, đúng là không biết tốt xấu. Lúc khai giảng tụi này còn cẩn thận quan tâm cậu ta, kết quả thế nào, người ta là, nhất. Nhất cậu ta rồi, không thèm để ý ai cả! Cậu ta bày đặt thể hiện gì chứ? Cả lớp 45 người, chỉ có cậu ta là không có thành tích nhập học, cậu ta xứng à? Mắc gì cậu ta lại được phân vào lớp 1!"

Lớp trưởng phát sách bài tập trên bục giảng lạnh lùng ngắt lời: "Hở ra là lớp 1, lớp 1, đây là phẩm chất của học sinh lớp 1 hả? Lo học đi, vừa vừa phải phải thôi, làm ầm lên nữa thì các cậu đến trước mặt thầy Tần mà quậy."

Tiếng chuông chính thức vào học vang lên, tiết thứ hai là tiết tiếng Trung, Chu Ải đang ngồi yên thì đột nhiên có một cốc trà màu nâu sẫm đổ xuống bàn của cậu. Dù Chu Ải phản ứng nhanh, rụt tay vào và đứng dậy thì cốc nước nóng đó vẫn nhanh chóng thấm ướt sách vở để trên bàn, sau đó men theo mép bàn trơn nhẵn bắn tung tóe lên quần áo cậu.

Nước rất nóng, Tưởng Văn Ý chậm rãi đặt cốc trà giữ nhiệt trống không xuống, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: "Ngại quá, trượt tay."

Chu Ải không thèm nhìn cậu ta, nhưng mấy người xung quanh đã bị động tĩnh đó quấy rầy, có người quay xuống liếc nhìn bọn họ, giáo viên nữ trung niên đang giảng bài trên bục cũng dừng lại, ngẩng đầu hỏi có chuyện gì xảy ra. Trong lúc hỗn loạn, chỉ có nữ sinh ngồi trước Chu Ải lấy miếng giấy thật dày đặt lên bàn cậu để hút nước.

Giáo viên Ngữ văn tiến đến hàng ghế sau, thấy trước ngực cậu ướt đẫm thì nhíu mày lại, bảo cậu mau vào nhà vệ sinh xử lý. Chu Ải khom lưng tỏ ý cảm ơn cô, sau đó nhanh chóng rời khỏi lớp bằng cửa sau.

Tòa nhà dạy học ở Trường Trung học số 6 được xây song song với nhau, mỗi tầng của tòa nhà đều có hành lang nối liền.

Đồng phục của trường lấy hai màu trắng - xanh dương làm chủ đạo, cho nên mảng lớn màu nâu trước ngực Chu Ải rất dễ nhìn thấy. Cậu đi từ cửa sau ra khỏi lớp, liếc mắt thấy một nam sinh cao ráo đang đứng ở lối đi nhỏ của tòa nhà đối diện, dù trường học có quy định nghiêm ngặt nhưng nam sinh đó vẫn hiên ngang mặc áo thun màu đen.

Chu Ải không nhìn sang đó mà đi thẳng vào WC nam ở cuối hành lang.

Bây giờ đang độ cuối tháng Chín, nhằm cuối hè, đầu thu, vào tuần học cuối cùng trước lễ Quốc Khánh, gió ban mai đã mang theo hơi mát lạnh nhè nhẹ.

Chu Ải cởi áo khoác đồng phục dài tay đặt bên cạnh bồn rửa, nước trà còn nóng, áo khoác đồng phục kiểu thể thao lại không dày nên áo tay ngắn bên trong cũng bị bám chất lỏng màu vàng nâu. Cậu cúi đầu xuống giặt áo ở bồn rửa, chỉ ngâm nước đơn giản, sau đó dùng cổ tay áo khoác khô ráo lau nước bám trên áo tay ngắn.

Sự tĩnh lặng và ồn ào của trường học đều được thời gian khống chế, đang trong giờ học nên nhà vệ sinh ở cuối hành lang yên tĩnh lạ thường, vì vậy, khi tiếng đẩy cửa vang lên mới có cảm giác đột ngột như thế.

Chu Ải đang giặt áo trong bồn rửa, bất chợt có người đi ngang qua phía sau cậu, mang theo làn gió của buổi sớm mai.

Ánh mặt trời vàng nhạt của sáng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, ánh lên gạch men trắng trên bồn rửa, đồng thời chiếu lên ngón tay tái nhợt mà thon dài của Chu Ải.

Cậu cúi đầu vò áo khoác trong nước, bóng dáng của nam sinh mới vừa vào chợt lóe trên mặt gương, cuối cùng dừng lại trước vòi nước phía trong cùng, vòi nước mở ra kèm theo tiếng nước chảy rả rích.

Nhưng ngay sau đó, bên ngoài nhà vệ sinh lại vang lên tiếng bước chân, có người vừa nói chuyện vừa chạy nhanh vào: "Đệt, anh Tầm đi tè à. Gấp lắm hả? Bị ông Lý phạt đứng mà anh dám quang minh chính đại chạy luôn?" Tiếng gào to này nghe rất đặc biệt, đó là nam sinh tóc xoăn hồi sáng.

Cậu ta chạy ẩu không nhìn đường, lại vừa nói chuyện nữa nên đã va phải Chu Ải đang giặt đồ gần cửa.

Vừa nãy Chu Ải cởi áo khoác đồng phục nên giờ cậu đang mặc áo tay ngắn, tình huống bất ngờ, cậu không kịp đề phòng nên khuỷu tay va mạnh vào cạnh sắc của bồn rửa, lập tức, cậu cảm nhận được gạch men sắc bén cứa vào da thịt.