"Anh giữ thẻ, nhưng tiền nhà mình em quản." Trần Tầm Phong rũ mắt, hắn mở những ngón tay của Chu Ải ra, đặt hai thẻ ngân hàng trở lại tay Chu Ải, đồng thời nắm chặt những ngón tay của cậu.
Nói xong, Trần Tầm Phong lại đưa tay mở ngăn kéo bên kia, hắn lục lọi bên trong, sau đó lấy ra một phong bì tài liệu bằng da bò, hắn dùng một tay đỡ lưng Chu Ải, một tay rút chứng minh thư của mình ra khỏi phong bì da bò, sau đó đưa tất cả các thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm hoặc giấy chứng nhận quyền sở hữu khác cho Chu Ải.
Hắn nhìn vào mắt Chu Ải và nói: "Trên thẻ anh chỉ để lại tiền sinh hoạt và học phí, vì vậy hầu hết những thẻ này đều trống, nhưng sau này khi kiếm được tiền, anh sẽ gửi vào đó, mật khẩu là điểm thi đại học của em nhân đôi - 705705."
Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong, sau đó cúi đầu sắp xếp lại những thứ trên tay, cậu sắp xếp rất cẩn thận, Trần Tầm Phong nhìn cậu một lúc, đột nhiên tiến lại gần hôn lên cằm Chu Ải, hắn nhẹ nhàng lắc lư Chu Ải và hỏi: "Tiền có hấp dẫn hơn anh không, cầm trên tay mà không thèm nhìn anh nữa."
Chu Ải không gật đầu cũng không lắc đầu, càng không theo ý Trần Tầm Phong mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Trần Tầm Phong nghiêng đầu lại gần, trong ánh sáng mờ ảo, hắn quan sát khuôn mặt cúi xuống của Chu Ải, nhìn thấy nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt cậu. Sau đó hắn giơ tay lấy những thứ trên tay Chu Ải ném sang một bên, thuận tay ôm lấy lưng Chu Ải và kéo cậu ngã xuống giường.
Với tư thế như vậy, Trần Tầm Phong nằm ngửa, đối diện chính là Chu Ải ở phía trên, hắn đặt tay lên lưng Chu Ải, giúp cậu kéo lại phần áo bị xộc xệch lên.
Chu Ải dùng sức, chống tay xuống để tránh đè lên Trần Tầm Phong ở dưới, nhưng Trần Tầm Phong lại kéo cánh tay cậu ra, ra hiệu cho Chu Ải nằm lên người mình, hắn nói: "Không sao đâu, không đè được, lại đây, nằm lên đây."
Trần Tầm Phong có một sự tùy ý và lười biếng không thể sửa đổi, hắn tắm xong thường lười mặc áo, vì vậy khi Chu Ải cúi đầu tựa vào vai hắn, cậu có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên da hắn.
Chu Ải cúi đầu, tai cọ vào mái tóc ngắn ẩm ướt của Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong hỏi cậu: "Buồn ngủ chưa?" Đọc truyện nhanh tại https://truyenfull.com/
Nghe thấy giọng nói của Trần Tầm Phong, Chu Ải ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn, cậu lắc đầu nhẹ dưới ánh mắt của Trần Tầm Phong.
Trần Tầm Phong bật cười, sau đó Chu Ải cảm thấy gáy mình bị hắn ôm lấy, Trần Tầm Phong nói: "Vậy chúng ta hôn nhau.”
Đèn phòng không bật, họ như được bao phủ trong một quầng sáng xanh lam mờ ảo, Chu Ải không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, môi trường ngột ngạt và ẩm ướt này khiến Chu Ải nhớ đến lần họ lặn xuống biển sâu, làn da của Trần Tầm Phong giống như nước biển, dán chặt vào cậu.
Chu Ải vẫn mở mắt, ngay cả khi họ chạm vào nhau rất gần, ngay cả khi cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt to của Trần Tầm Phong, cậu vẫn mở mắt, để mặc lông mi của mình quấn vào lông mi của Trần Tầm Phong và cọ xát vào nhau.
Trần Tầm Phong như muốn xác nhận với Chu Ải, hắn dựa vào vai Chu Ải và hỏi cậu: "Hôm nay là ngày lễ tình nhân à?"
Chu Ải định với tay lấy điện thoại trên đầu giường để xem giờ cho Trần Tầm Phong, nhưng 12 giờ đã trôi qua từ lâu, 2 giờ 14 phút cũng đã trôi qua, bây giờ đã là 2 giờ 15 phút sáng.
Trần Tầm Phong cũng ném chiếc điện thoại mà Chu Ải vừa cầm được ra xa, vị trí của họ đã vô tình bị hoán đổi, vì vậy Trần Tầm Phong cúi đầu xuống gần mặt Chu Ải, hắn khẽ nói: "Không sao đâu, chúng ta sẽ đón ngày lễ tình nhân vào ngày 15."
Ngón tay của Trần Tầm Phong vuốt ve bên cổ Chu Ải, hắn hỏi Chu Ải: "Được chứ?"
Ánh đèn trong phòng tắm truyền đến từ xa, chiếu sáng mơ hồ lên khuôn mặt bên của Trần Tầm Phong, Chu Ải nhìn khuôn mặt bên của Trần Tầm Phong, cậu giơ tay ôm lấy gáy Trần Tầm Phong.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, họ rất ít khi xa nhau, hai người luôn ở bên nhau, họ có không gian riêng tư và an toàn, họ có rất nhiều sở thích, vì vậy họ sẽ đến gần nhau, sẽ khám phá lẫn nhau và làm nhiều việc thân mật, thời cấp ba Trần Tầm Phong nói rằng ham muốn đã mở ra và hắn không thể kiềm chế được, nhưng thực ra Trần Tầm Phong lại rất kiềm chế và tiết chế, hắn từng bước dẫn dắt và từ từ dạy Chu Ải theo từng bước một.
Họ thường xuyên hôn nhau và cũng thường ôm nhau, nhưng bàn tay của Trần Tầm Phong luôn đặt chắc chắn trên lưng Chu Ải, hắn không bao giờ sờ mó hoặc khuấy động cảm xúc của Chu Ải khi hôn, khi hôn họ chỉ đơn giản là hôn, khi ôm họ cũng chỉ đơn giản là ôm.
Đây là một sự kiềm chế, cũng giống như một sự trân trọng, hắn trao cho Chu Ải những ham muốn trong sáng.
Trần Tầm Phong đỡ lưng Chu Ải, một tay khác kéo mở tủ đầu giường, hắn lấy thứ gì đó từ bên trong ra, hắn hôn lên trán Chu Ải và hỏi cậu: "Phải nói lời chúc mừng ngày lễ tình nhân như thế nào? Anh phải chúc em hạnh phúc à?"
Chu Ải dựa vào vai Trần Tầm Phong, mở mắt suy nghĩ về câu hỏi của hắn, rồi cậu mỉm cười nhẹ, cậu dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay Trần Tầm Phong: Cũng chúc anh vui vẻ.
Trần Tầm Phong nâng mặt Chu Ải lên, hắn trêu chọc và nói khẽ với Chu Ải: "Khách sáo quá."
Cậu đã lâu không hút thuốc, nửa bao thuốc này đã được đặt ở đầu giường nửa năm, có vẻ như thuốc đã khô hết, nên mùi thuốc lá trở nên rất nhạt, Trần Tầm Phong nắm lấy một cổ tay của Chu Ải, cúi đầu áp vào trán cậu, hắn sờ mặt Chu Ải và hỏi: "Khó chịu không?"
Chu Ải nhẹ lắc đầu, cậu giơ tay kẹp điếu thuốc, sờ vào chiếc khuyên tai màu xanh lam trên vành tai Trần Tầm Phong.