Trúc Mã Của Tôi Yêu Nhau Rồi?

Chương 1



1.

Hôm đó, mẹ sai tôi mang sủi cảo mới gói cho nhà Trần Chế, thấy cửa không khoá nên tôi trực tiếp đi vào.

Kết quả nghe thấy trong phòng Trần Chế có tiếng động.

Tôi đang muốn đi qua xem xem, thì nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh

“Không được rồi! Cậu nhẹ một chút đi”-giọng nói của Trần Chế bật ra từ trong cổ họng.

“Như thế này đã không chịu được rồi?”- Đây là giọng của Tô Hằng mà!!!

Tại sao Tô Hằng lại ở nhà của Trần Chế?

Tự nhiên trong đầu tôi hiện ra tình tiết trong cuốn tiểu thuyết mà bạn cùng phòng tôi hay đọc.

《Học bá lạnh lùng yêu tôi 》Yêu hận tình thù của học bá lạnh lùng và chàng trai toả nắng, giỏi thể thao…..

Trước đó không biết, hiện tại càng nghĩ càng giống…… Tô Hằng và Trần Chế!!!

2.

Sau khi đặt sủi cảo lên bàn, tôi rón rén trở về nhà.

“Kiều Kiều, sao mặt con đỏ thế?” Mẹ nhìn tôi ngạc nhiên hỏi.

Tôi đưa tay sờ lên mặt, nói ấp úng:” Không có gì đâu ạ, chỉ là con thấy hơi nóng thôi.”

Thật ra là tôi đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.

Chỉ cần nghĩ tới hai người anh em của tôi lại….., có chút kích động.

Là một tiểu thuyết gia, sao tôi có thể bỏ qua tài liệu sống này chứ?

Tôi bắt đầu đánh máy hăng say, song nam chủ, thanh mai trúc mã, tâm ý tương thông……

Đang phấn khích sáng tác, mẹ mở cửa phòng “Kiều Kiều đừng viết nữa, ra ăn cơm thôi! Nhà bác Trần và nhà bác Tô tới ăn cơm này!”

Nhà Trần Chế, nhà Tô Hằng và nhà tôi đã quen biết từ đời ông bà, bây giờ là đến chúng tôi chơi với nhau.

Chúng tôi là cùng nhau lớn lên, ba nhà thường xuyên qua lại, rất náo nhiệt.

Tôi chạy tới bàn ăn, mọi người đều đã có mặt đầy đủ rồi, chỉ còn lại ba chỗ trống cạnh nhau.

Tô Hằng và Trần Chế đứng bên cạnh bàn.

Tôi nhìn qua Tô Hằng, lại nhìn qua Trần Chế, lộ ra một nụ cười ý vị.

Tôi chọn ngồi vị trí bên cạnh, đương nhiên phải để CP của tôi được ngồi cạnh nhau rồi.

Tôi vừa định ngồi xuống, hai người họ đồng thời lên tiếng:” Ngồi ở giữa đi!!”

Được rồi, tôi đoán họ đang ngại ngùng.

Hai người họ vẫn giống trước kia, nhìn không ra có gì bất thường.

Một bên thì Tô Hằng liên tục gắp rau cho tôi, một bên thì Trần Chế liên tục gắp thịt cho tôi.

Gắp cho tôi làm gì chứ? Hai người họ là đang bẻ hướng dư luận à?

Tôi gắp cho hai người họ mỗi người một cái đùi gà.

“Bồi bổ thân thể, bồi bổ thân thể~”

Thật ra còn một nửa câu chưa nói ra “ CP của tôi đừng bad ending~”

Hai người họ đều không thay đổi sắc mặt.

Các trưởng bối đều lên tiếng khen tôi “ Kiều Kiều của chúng ta lớn rồi, đã biết chăm sóc cho anh trai và em trai!”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, tính theo giờ sinh thì Tô Hằng là anh tôi, Trần Chế là em tôi.

Ai biết tại sao tên gia hoả Trần Chế lại kích động:” Ai thèm làm em của cậu ấy chứ! Rõ ràng chỉ lớn hơn có vài ngày thôi mà!”

Bác Trần cau mày, ” Lớn hơn một phút cũng là lớn hơn!”

Trần Chế giống như một con chó xù lông, tức tối nhưng không dám cãi lại.

Tôi chính là thích nhìn cậu ấy như vậy, có rắm mà không dám đánh.

Bác Trần lắc đầu: “ Con nhìn Tô Hằng kia kìa! Không phải Kiều Kiều cũng phải gọi bằng anh hay sao? Sao con trẻ con vậy?”

“ Nếu gọi cậu ấy là anh… thì cũng gọi con là anh, con nguyện ý mà!” Trần Chế lí nhí nói.

Đột nhiên Tô Hằng lên tiếng:” Thật ra con muốn được gọi bằng tên hơn.”

Mẹ Tô đứng ra hoà giải:” ai ya, chuyện của đám trẻ sao chúng ta hiểu rõ được, nói không chừng hai đứa chúng nó đều thích Kiều Kiều đó!”

Mẹ Trần che miệng cười: “ Cũng không biết trong hai nhà chúng ta,tên tiểu tử thối nào có phúc khí cưới được Kiều Kiều về làm vợ ~”

Mặt Trần Chế và Tô Hằng đỏ lên như cà chua.

Hai bọn họ rõ ràng là một đôi, hiện tại lại bị gán ghép với tôi.

Tôi thấy mình giống như kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác.

Trời ơi, tôi phải bảo vệ OTP của tôi!!!