Trúc Mã Khó Đoán

Chương 19: Cuộc gặp mặt hữu nghị



Ba ngày liên tiếp đỉnh đầu Triệu Lâm Tô luôn "trong sạch", chuyện này khiến Thẩm Ngôn suýt chút nữa tưởng rằng siêu năng lực của mình đã mất đi hiệu lực, thế nhưng chuyện anh trai cậu vẫn phát huy hết sức ổn định đã nói cho cậu hay suy nghĩ của cậu đã sai.

Hay là chỉ mất hiệu lực với mình Triệu Lâm Tô?

Có vẻ như không hề có căn cứ.

Cho nên... cuối cùng cậu cũng được giải phóng rồi?!

"Thẩm Ngôn". Gương mặt Chu Ninh Ba suy sụp, "Mày có chuyện gì vui hả? Kể tao nghe đi".

Nụ cười của Thẩm Ngôn tắc nghẹn, cậu không thể biểu hiện quá đắc ý vênh váo trước mặt người anh em mới "thất tình" được: "Thời tiết gần đây không tồi."

Mùa thu là mùa tuyệt vời nhất trong năm của thành phố này, không nóng không lạnh, không bão không mưa, ánh nắng ấm áp, gió thổi vừa phải.

"Thời tiết đúng là tốt thật..."

Chu Ninh Ba nhíu mày, khuôn mặt vẫn đầy u sầu.

"Đúng rồi, Triệu Lâm Tô đâu?"

"Nó ấy hả? Nó bảo có chút việc, dặn chúng ta cứ lên lớp trước".

Hai người họ vào trong phòng học trước, Chu Ninh Ba ngước gương mặt ảm đạm lên nhìn vị giáo sư hói đầu trên bục giảng. Thẩm Ngôn nghĩ, hẳn là cậu ta đang nhớ tới Lương Khách Thanh.

Sau ngày hôm nọ ba người bọn họ không ai không nhắc tới chuyện đó nữa, xem như tự ngầm hiểu với nhau.

Sự ăn ý giữa bạn bè vẫn còn, một số điều đã xảy ra không nên nhắc tới thì đừng nhắc tới.

Tâm tình Thẩm Ngôn không tệ, cậu ngâm nga một ca khúc mở sách ra. Lúc nhìn qua điện thoại di động, cậu phát hiện chỉ còn ba phút nữa tiết học sẽ bắt đầu.

[SY: Mày đang làm gì vậy? Sắp vào tiết rồi.]

[Con trai: 1.]

Thẩm Ngôn yên tâm buông điện thoại xuống lật sách, chưa lật được mấy trang bóng dáng Triệu Lâm Tô đã xuất hiện bên cửa.

Thẩm Ngôn vội vàng giơ tay lên.

Gần đây Chu Ninh Ba rất chán đời, sống như một chậu cây di động, ngoại trừ quang hợp, tất cả những hoạt động khác đều được loại bỏ.

Triệu Lâm Tô đi tới.

"Dịch vào trong một vị trí đi".

Chu Ninh Ba vừa mới đứng lên chuẩn bị cho hắn đi qua đã bị một câu của Triệu Lâm Tô làm cho ngây ngẩn cả người: "Hả?"

Triệu Lâm Tô xách balo đứng cạnh chiếc ghế ngoài cùng hàng ghế họ ngồi, lặp lại: "Dịch vào trong một vị trí đi".

Chu Ninh Ba sững sờ quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn cũng sửng sốt một hồi, cậu phản ứng nhanh hơn Chu Ninh Ba, lập tức tỉnh táo lại thu dọn đồ đạc dịch vào trong một vị trí.

Chu Ninh Ba cũng đành phải thu dọn đồ đạc, ngồi xuống vị trí đáng ra là của Thẩm Ngôn.

Triệu Lâm Tô ngồi xuống vị trí ngoài cùng.

Chu Ninh Ba hơi không quen, hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải.

Người thì vẫn là hai người đó mà bầu không khí sao lại có cảm giác là lạ như vậy?

Bình thường Thẩm Ngôn luôn ngồi ở ghế giữa.

Tuy rằng bọn họ là một "tam giác vững bền" nhưng thực ra Chu Ninh Ba không quen thân với Triệu Lâm Tô lắm. Nhận thức của cậu ta vẫn dừng lại ở chỗ "Triệu Lâm Tô là người bạn thân thiết mười năm của Thẩm Ngôn". Không có Thẩm Ngôn, Chu Ninh Ba không thể nào quen biết với Triệu Lâm Tô được, bởi vì con người Triệu Lâm Tô nhìn qua luôn có cảm giác rất lạnh lùng cao ngạo khó gần.

"Cái đó, chỗ ngồi..." Chu Ninh Ba thật cẩn thận gọi Thẩm Ngôn: "Chúng ta vẫn nên đổi chỗ lại đi thôi".

"Ngồi xong rồi còn đổi làm gì? Tiết học sắp vào rồi, cứ ngồi như thế đi". Thẩm Ngôn không thèm để ý, đáp.

Chu Ninh Ba lúng ta lúng túng "Ồ" một tiếng, lại liếc trộm Triệu Lâm Tô.

Một cánh tay Triệu Lâm Tô đang chống cằm, sườn mặt nghiêng nghiêng không nhìn ra cảm xúc.

Chu Ninh Ba run rẩy, trong lòng đầy rẫy bi thương. Cậu ta thực sự không có sức lực đi suy ngẫm xem hai người này đã làm sao, cuối cùng lại chìm vào trong nỗi đau đớn của chuyện thất tình.

Thật ra Thẩm Ngôn cũng hơi để ý.

Cậu ngồi cạnh Triệu Lâm Tô nhiều năm như vậy rồi, hôm nay đột nhiên không ngồi cạnh hắn nữa.

Lạ lẫm, nhưng không nhiều.

Dù sao khách quan mà nói ngồi cùng ai cũng không ảnh hưởng đến chuyện nghe giảng, chỉ cần có chỗ để ngồi. Họ có còn là học sinh tiểu học nữa đâu mà nhất định phải kề cận nhau mới được.

Tan học, Triệu Lâm Tô ngồi ngoài cùng đứng dậy, "Có việc, đi trước".

"Hả? Gì cơ...." Chu Ninh Ba còn chưa khôi phục lại tỉnh táo, không khác gì kẻ nằm mơ nói mớ. Thẩm Ngôn ở bên vừa thu dọn sách vở vừa hỏi: "Không đến nhà ăn hả?"

"Ừ, có chút việc, ăn bên ngoài".

"Ok".

Triệu Lâm Tô đi rồi.

Chu Ninh Ba vẫn còn mộng du.

Thẩm Ngôn thu dọn xong balo, đẩy Chu Ninh Ba: "Đi, đi tới nhà ăn ăn cơm thôi".

Chu Ninh Ba lấy lại tinh thần, lắc đầu, tâm trạng chán nản: "Tao không ăn nổi".

"Có thực mới vực được đạo, không ngon miệng cũng phải ăn".

"Bỏ đi, tao ăn không vào thật đấy".

Chu Ninh Ba mệt mỏi nhấc balo lên: "Xin lỗi mày, Thẩm Ngôn. Tao muốn về ký túc xá nghỉ ngơi".

Chu Ninh Ba cũng đi rồi.

Thẩm Ngôn đứng tại chỗ trong chốc lát, tam giác vững bền trong thoáng chốc đã chỉ còn mình cậu. Cậu gãi gãi đầu, được rồi, một mình cậu đi tới nhà ăn ăn cơm vậy.

Thẩm Ngôn rất ít khi ăn cơm một mình trong nhà ăn. Cậu nhìn quanh bốn phía, tìm được một chỗ trống không có ai ngồi. Vừa ngồi xuống ăn chưa được mấy miếng, khay cơm từ trên trời lập tức giáng xuống, mà không chỉ một khay, người tới còn có tận hai kẻ.

"Thẩm Ngôn!"

Thẩm Ngôn theo tiếng ngẩng đầu. Hứa Tuấn Hạo cùng bạn gái bưng cơm đặt xuống đây, Thẩm Ngôn vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống.

"Sao lại ăn một mình thế này?" Hứa Tuấn Hạo cười, chào hỏi trước: "Triệu Lâm Tô đâu?"

"Có việc, đi trước".

"Chuyện hiếm lạ nha".

Hứa Tuấn Hạo đặt cơm xuống trước mặt Thẩm Ngôn: "Chỗ này có ai ngồi không?"

"Không, mày cứ ngồi đi".

"Hai người bọn mày không phải luôn Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu* đấy sao? À, còn cả người cao to kia nữa, ba anh em tam giác vững bền, sao hôm nay một mình mày lại lạc đàn thế hả?"

(*) Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu (焦不离孟孟不离焦): Tiêu - Tiêu Tán, Mạnh - Mạnh Lương: 2 vị tướng dưới trướng Dương Diên Chiêu (Dương Lục Lang) trong <Dương Gia Tướng>. Hai người họ là huynh đệ kết nghĩa như hình với bóng, tình cảm sâu sắc.

Thẩm Ngôn cười cười, "Bọn nó đều có việc rồi".

"Chính thức giới thiệu với mày một chút". Hứa Tuấn Hạo chỉ cô gái bên cạnh mình: "Hứa Viên Viên". (Tên bạn gái này là Viên Viên, tên acc Wechat có từ Bánh trôi - Viên Tử)

"Xin chào".

Thẩm Ngôn đã từng nói chuyện vài câu qua Wechat với cô gái này nhưng thực sự cậu không biết tên cô ấy. Vì phép lịch sự, cậu cũng lần nữa tự giới thiệu: "Thẩm Ngôn".

"Tôi biết cậu mà". Hứa Viên Viên cười cười. Người đúng như tên, cô gái này có đôi mắt to tròn, cười lên rất đáng yêu: "Bạn Thẩm đẹp trai".

Thẩm Ngôn xấu hổ cười cười.

Hứa Tuấn Hạo cũng lớn tiếng cười nói: "Em đừng chọc nó nữa, Thẩm Ngôn khiêm tốn lắm".

"Lớn lên đẹp trai thế này muốn khiêm tốn cũng khó lắm ha?"

"Nào có ai như em, trước mặt bạn trai mình lại đi khen người khác?"

"Em đang nói sự thật mà".

Hai người họ một hát một đệm, bầu không khí rất phấn hồng, Thẩm Ngôn chỉ có thế ở bên cười cười làm bóng đèn.

Hứa Viên Viên nói hội sinh viên bên cô có chút việc, nhanh chóng ăn cơm xong rồi rời đi. Trước khi đi, cô còn ấn vai Hứa Tuấn Hạo: "Việc còn lại giao cho anh đấy".

"Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ". Hứa Tuấn Hạo nghiêm túc giơ tay lên trán chào cô.

"Tớ đi nhé, bạn Thẩm đẹp trai". Hứa Viên Viên vẫy tay với Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn cũng vươn tay vẫy nhẹ một cái.

Chờ khi cô gái đi mất, cậu mới âm thầm nhẹ nhõm thở phào.

Làm một bóng đèn thật khó chịu làm sao.

"Tao cũng ăn xong rồi..."

"Đừng đi đừng đi vội---".

Hứa Tuấn Hạo vươn tay chặn cậu lại, "Ngồi, ngồi chút đã. Tao có việc muốn nói với mày".

Thẩm Ngôn: "Chuyện gì?"

Hứa Tuấn Hạo cười gian hai tiếng, "Vừa rồi mày cũng nghe thấy rồi, đúng không?"

Thẩm Ngôn: "?"

"Bạn gái tao bảo tao nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, mày nghe thấy rồi chứ?"

Thẩm Ngôn khẽ gật đầu, "Nghe thấy, sao vậy?"

"Nhiệm vụ của tao là đưa mày tới cuộc gặp mặt hữu nghị được tổ chức bởi hội sinh viên".

Thẩm Ngôn: "..."

"Làm phiền rồi".

Thẩm Ngôn cầm khay đồ ăn lên định đi, Hứa Tuấn Hạo vội vàng ngăn cản cậu: "Đừng đi mà, người anh em ơi, giúp tao chút đi nào".

"Tao không đi đâu". Thẩm Ngôn dở khóc dở cười: "Không phải tao đã nói từ lâu rồi hả? Tao không có hứng thú với chuyện yêu đương."

Đội bóng rổ là khu vực bị mấy cuộc gặp mặt hữu nghị ảnh hưởng nặng nề nhất. Đã không ít lần Thẩm Ngôn bị mời đi, ban đầu cậu không đi vì cậu đã có đối tượng mình yêu thích. Nhưng sau này khi Đường Di ra nước ngoài với bạn trai, Thẩm Ngôn cảm thấy tình yêu chốn đại học chẳng có ý nghĩa gì. Liệu cậu có thể tin tưởng vào chính mình, tin rằng cậu có thể đi cùng một cô gái tiến đến một tương lai xa xôi như Đường Di và bạn trai chị ấy không? Hình như cậu chưa sẵn sàng.

Nếu đã như thế thì sao còn đến làm chậm trễ tương lai con gái nhà người ta.

"Không có gì đâu, mày chỉ cần đứng gác ở đó, lấp đầy mặt tiền. Đội bóng chúng mình có một nửa đội thoát FA rồi, đám còn lại đứa nào vẫn độc thân mày cũng quen cả. Chúng ta hiểu nhau mà, mày biết đấy, không có người đẹp trai như mày đứng ra chống đỡ, đội bóng của chúng ta mất mặt biết bao".

"Coi như mày tới quen biết vài người bạn mới. Mày xem, anh em thân thiết cũng sẽ có lúc vứt bỏ mày, chính mày lại tự ngẫm đi, vừa rồi nhìn tao và bạn gái ngọt ngào cùng nhau, mày rất hâm mộ?" Hứa Tuấn Hạo nâng cằm, sắc mặt đắc ý. "Đúng không?"

Lúc nghe đến đoạn "anh em thân thiết cũng có lúc vứt bỏ mày", Thẩm Ngôn ngây ngẩn cả người, lời từ chối không kịp nói ra.

Hứa Tuấn Hạo nắm được cơ hội, được nước lấn tới.

"Dù sao mày cũng rảnh rỗi mà".

"Ôi chao, anh Thẩm đẹp trai à, bạn gái tao đã khen mày cả một bữa cơm, ít ra mày cũng phải nể mặt một chút chứ".

Thẩm Ngôn cười, lườm cậu ta một cái: "Hóa ra đều là mưu kế".

Hứa Tuấn Hạo cười hề hề: "Đương nhiên, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, người đẹp trai nhất lòng bạn gái tao phải là tao mới phải!"

Cậu ta thấy Thẩm Ngôn không từ chối liền vỗ vai cậu, coi như cậu đã nhận chuyện này: "Hứa rồi đấy nhé, bảy giờ tối nay ở KTV ngoài trường học. Số phòng cụ thể thế nào thì chốc nữa tao bảo bạn gái tao gửi cho mày".

Chuyện đã nói đến nước này thì Thẩm Ngôn cũng không tiện từ chối quá thẳng thừng.

Cậu dọn khay đồ ăn xong, vừa đi ra khỏi nhà ăn vừa nhắn tin.

[SY: Xong việc chưa?]

[Con trai: Chưa xong.]

Thẩm Ngôn thầm nghĩ, phải chăng lời Hứa Tuấn Hạo đã đúng với sự thật, cậu bị anh em tốt vất bỏ rồi?

Thật ra hai hôm nay cậu cũng cảm thấy Triệu Lâm Tô có chỗ kỳ quái, hắn nói ít đi rất nhiều. Cậu còn tưởng hắn ngại chuyện của Chu Ninh Ba nên cũng không hỏi thêm.

Thẩm Ngôn tìm một bóng râm ngồi xuống, gọi điện thoại sang.

"Chiều nay còn bận không?" Thẩm Ngôn dứt khoát hỏi thẳng.

"Có lẽ vẫn bận".

Thẩm Ngôn giơ tay nhặt một chiếc lá mới chao nghiêng rụng xuống, "Thế tối nay tao không đi nhờ xe mày về nữa."

Đầu dây bên kia im lặng một giây.

"Được".

Thẩm Ngôn cúp máy.

Cậu cảm thấy rõ ràng Hứa Tuấn Hạo đã nói bừa, không ăn cơm cùng chỗ sao có thể gọi là "vứt bỏ"? Quá nhảm nhí.

Gần đây biểu hiện của Triệu Lâm Tô không tồi, đỉnh đầu ngày nào cũng sạch sẽ, thật khiến cậu vui mừng.

Cho nên trước đây đúng thực là cậu đã suy nghĩ nhiều.

Triệu Lâm Tô chỉ tò mò trong thoáng chốc.

Có lẽ sau khi chịu ảnh hưởng từ Lương Khách Thanh, trong lòng hắn bỗng sinh ra xúc động muốn tìm sự kích thích trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Chu Ninh Ba khóc thê thảm như thế, hẳn là hắn đã ý thức được chuyện này không hề có ý nghĩa.

Phải, đúng là như vậy.

Thẩm Ngôn nghịch chiếc lá rụng trong tay, thầm tự khẳng định phân tích trong lòng mình.

Tốt quá, mọi chuyện đã qua, cuộc sống lại khôi phục bình thường, còn cái siêu năng lực vớ vẩn kia thì cứ mặc kệ nó vậy!

Wechat hiển thị hai tin nhắn.

[Bánh trôi ở trên đường: Anh đẹp trai, bảy giờ tối nay hẹn gặp ở phòng bao lớn số A3 tại KTV Yêu Nhất nha~]

[Bánh trôi ở trên đường: Nhất định phải tới đấy, có rất nhiều người muốn làm quen với cậu. (đáng thương.jpg)]

Thẩm Ngôn ném lá cây đi, cậu vẫn không có cách nào nói ra lời từ chối với con gái được, cuối cùng cậu giả vờ không biết, không trả lời lại.

Buổi chiều tan học tiết tự chọn, Thẩm Ngôn liền đến thư viện ngâm mình. Tối đến lúc cậu định đi ăn chút gì đó thì bị Hứa Tuấn Hạo liên tục gọi đến những cuộc gọi đoạt mạng.

"Được rồi. Tao biết rồi. Tao sẽ đi. Tao đang ở trên đường. Được rồi, đừng gọi nữa". Thẩm Ngôn bất đắc dĩ nói.

"Thế thì được!"

Sao đó Thẩm Ngôn liền nghe thấy Hứa Tuấn Hạo gào lên một tiếng: "Anh đẹp trai sắp tới rồi!"

Âm thanh ồn ào cách điện thoại mà còn điếc cả tai.

Thẩm Ngôn: "Hứa Tuấn Hạo, mày đừng làm quá. Nếu mày còn tiếp tục như thế tao sẽ không đến nữa".

"Ôi dà, mày yên tâm yên tâm đi. Tao đã sớm nói với mọi người ở đây rồi. Anh Thẩm đẹp trai của chúng ta vẫn là một cậu trai tươi tươi non non thuần tự nhiên không ô nhiễm, tao đã dặn họ phải biết kiềm chế một tẹo".

"Càng nói càng làm quá". Thẩm Ngôn đáp: "Tao cúp máy đây".

"Được được, nhất định phải tới đấy nhaaaaa----"

Thẩm Ngôn cúp máy rồi mà vẫn cảm thấy giọng nói của Hứa Tuấn Hạo văng vẳng bên điện thoại.

Quên đi, tới thì tới, dù sao tối nay cũng không đi nhờ xe.

- --

Cho đến tận khi Thẩm Ngôn vào trong phòng bao, trái tim Hứa Tuấn Hạo mới chân chính thả lỏng. Cậu ta dẫn đầu nhóm người, vỗ tay chào: "Anh đẹp trai đã tới!"

"Mày cứ làm thế là tao đi đấy". Thẩm Ngôn dở khóc dở cười.

"Đừng, đừng----".

Trong phòng bao đã có rất nhiều người, trò chuyện vô cùng náo nhiệt. Cũng may phòng bao khá tối, Thẩm Ngôn chưa kịp lúng túng quá lâu thì Hứa Tuấn Hạo đã kéo cậu ngồi xuống: "Trái cây, đồ uống, tiểu nhân đây đã chuẩn bị đầy đủ, mời Đường trưởng lão chậm rãi dùng". (Đường Tăng)

"Đường trưởng lão?" Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật.

Hứa Tuấn Hạo làm mặt quỷ: "Mày một mực luôn giữ mình trong sạch, chẳng phải không khác gì Đường trưởng lão đấy sao?"

Thẩm Ngôn: "Vậy chỗ này của mày là động Bàn Tơ đấy hả?"

"Chớ nói nhảm, chỗ này của tao toàn các tiên nữ, nào có yêu tinh." Hứa Tuấn Hạo lớn tiếng nói với mọi người dẫn tới một trận cười vang.

Thẩm Ngôn xiên miếng dưa hấu: "Tao thấy mày rất giống yêu tinh đấy".

Tiếng cười của mọi người lại càng lớn thêm.

Cuộc gặp mặt hữu nghị cũng như trận đấu bóng rổ hôm trước - không phải một hoạt động chính thức. Người ở nơi này còn nhiều hơn Thẩm Ngôn tưởng tượng, rất nhanh, đám người ở trong phòng bắt đầu ca hát, nói chuyện phiếm, chơi trò chơi, ầm ĩ tới độ tai của Thẩm Ngôn đau nhức.

Hứa Tuấn Hạo nói lời giữ lời, bảo cậu tới để lấp đầy mặt tiền đúng là đến để lấp đầy mặt tiền, không hề lôi kéo cậu đi làm quen một ai. Thẩm Ngôn tìm góc khuất ăn trái cây, chuẩn bị nể mặt ở lại thêm nửa tiếng đồng hồ rồi mượn cớ rời khỏi.

"Sao không ra chơi chung với mọi người?"

Bên người đột nhiên truyền tới tiếng nói, ngay lúc đầu Thẩm Ngôn không hề chú ý tới, cậu tưởng lời kia không phải hỏi tới mình. Thế nhưng khi đối phương lặp lại lần nữa, lần này còn kèm thêm tên của cậu, cậu mới nghiêng đầu liếc sang.

Đây là một người quen, cậu trung phong đội bóng khoa Thể dục cao 1m9.

"Tôi không biết chơi". Thẩm Ngôn đáp đơn giản.

"Dễ lắm, chỉ cần ném xúc xắc thôi".

"Không có hứng thú với bài bạc".

"Ha ha". Hình như người này cảm thấy lời của Thẩm Ngôn cực kỳ thú vị, cậu chàng cười đến ngã tới ngửa lui: "Không cược tiền, chỉ uống chút rượu thôi. Hay là... cậu không biết uống rượu?"

Thẩm Ngôn không trúng chiêu khích tướng, cười cười đáp: "Đúng vậy, tôi không biết".

Nụ cười của người kia dần sâu hơn. Cậu chàng nhấp môi: "Cậu thú vị thật đấy, lần trước chơi bóng xong tôi còn muốn tới làm quen với cậu, đáng tiếc cậu lại đi sớm. Nghe nói chân cậu bị thương hả, vẫn ổn chứ?"

"Đã khỏi lâu rồi". Thẩm Ngôn cười ha hả.

"Đến đây đi, Thẩm Ngôn, sao mày lại trốn ở chỗ này!" Hứa Tuấn Hạo đột ngột nhào tới, "Còn thiếu người đây, mày mau lại chơi cùng!"

Thẩm Ngôn bị cậu ta kéo đi.

"Mới không chú ý một tẹo sao mày đã bị nó quấn lấy rồi?"

Thẩm Ngôn vừa ngồi xuống, Hứa Tuấn Hạo đã ôm bả vai ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Nó là cái kia đó, mày cách xa nó ra".

Thẩm Ngôn suy nghĩ một hồi, nhớ tới hôm thi đấu, trên đỉnh đậu cậu bạn trung phong đội bóng khoa Thể dục kia hình như có một cái tên người cùng giới, cậu lập tức hiểu ra.

Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ hỏi "cái kia" là cái gì.

Vậy mà hiện giờ cậu đã hiểu ra ngay lập tức.

Mẹ nó... cậu đã không còn thuần khiết nữa rồi!

"Anh đẹp trai tới rồi mà chẳng chơi cùng chúng em gì cả, quá lạnh lùng đó nha". Có người nói đùa.

Thẩm Ngôn ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười cười.

"Không phải nó đã tới đây rồi đó sao?" Hứa Tuấn Hạo đụng vào đầu gối cậu: "Cùng chơi hai ván nhé".

Thẩm Ngôn đáp: "Tao không biết chơi".

"Không biết chơi mới vui chứ". Hứa Tuấn Hạo nói to: "Các đơn vị chú ý, nơi này có một con gà, mọi người cùng xông lên đi, bắt nạt nó cho đã".

Thẩm Ngôn còn đang định từ chối thì một cái ly đã bị nhét vào tay, "Đồ sạch đấy". Hứa Tuấn Hạo ngả vào bả vai cậu, "Chơi tượng trưng hai ván, sau đó anh trai sẽ lập tức dẫn mày thoát thân".

"Còn thiếu người không?"

Cậu chàng trung phong cũng đi tới.

Cậu chàng đó là người có vóc dáng cao nhất chỗ này, đứng im bên cạnh mang đến cảm giác vô cùng áp bách. Bình thường Thẩm Ngôn cũng hay tự xưng mình là "mãnh nam", đến khi so sánh với người này rồi thì lại cảm thấy mình hơi yếu ớt.

"Nhiều người chơi không được". Hứa Tuấn Hạo lấy cớ.

Trung phong mỉm cười: "Vậy sao?"

"Không sao, tôi chơi mấy ván rồi, cậu vào thay tôi đi".

Có một người nhanh nhẹn đứng lên nhường chỗ cho cậu mãnh nam.

Thẩm Ngôn chậm rãi quay đầu sang nhìn về phía Hứa Tuấn Hạo, dùng ánh mắt thân thiện cắn nuốt người "đồng đội tốt" đang bày ra gương mặt tươi cười làm lành.

Hứa Tuấn Hạo không ngờ người của khoa Thể dục sẽ tới, lại còn để mắt đến Thẩm Ngôn. Cậu ta đang nghĩ kế kéo người chạy trốn, tầm mắt quét ra cửa, đột nhiên hai mắt sáng bừng lên, mạnh mẽ vỗ vai Thẩm Ngôn: "Thẩm Ngôn, mày xem ai tới kìa!"

Thẩm Ngôn quay đầu.

Cánh cửa phòng bao bị đẩy ra một nửa, người đẩy cửa chen nửa người vào trong căn phòng đầy màu sắc kỳ dị, một nửa người còn lại vẫn kẹt ở sắc trời tối tăm bên ngoài. Tay áo sơ-mi của hắn được xắn lên một nửa, lộ ra chiếc đồng hồ thể thao cũng thuần đen trên cổ tay.

Đó là Triệu Lâm Tô.

Thẩm Ngôn giật mình, nghĩ thầm tại sao thằng này lại tới, sau đó trong vô thức, cậu giơ tay vẫy vẫy.

Triệu Lâm Tô khẽ gật đầu với cậu.

Thẩm Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Không biết tại sao, vừa rồi có một khoảnh khắc cậu cảm thấy Triệu Lâm Tô sẽ làm bộ không nhìn thấy cậu.

Đều trách thằng Hứa Tuấn Hạo này nói hươu nói vượn châm ngòi ly gián!

Triệu Lâm Tô đi vào trong phòng bao nhưng không hề lại ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn như cậu tưởng tượng, hắn đi vào trong, ngồi xuống một góc khác căn phòng.

Thẩm Ngôn: "..." mày có ý gì thế?

"Có thể đổi vị trí được không?"

Thẩm Ngôn quay đầu, trung phong đang thân thiết giao lưu cùng người ngồi bên cạnh cậu. Hiệu quả giao tiếp của cậu trai đô con lập tức được tỏ rõ, người nọ nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ ngồi.

"Vừa rồi còn chưa trò chuyện xong xuôi". Cậu trung phong ngồi xuống, cười với Thẩm Ngôn, "Xin tự giới thiệu, tôi là Hàn Hách, Song Xích Hách".

(* Hách: 赫 - được tạo bởi hai chữ Xích赤)

"À". Thái độ của Thẩm Ngôn không tính là nhiệt tình, cũng không tính là bài xích. Cậu khách khí đáp lại: "Cậu đã biết tên của tôi rồi".

"Ha ha, đúng vậy. Từ năm ngoái tôi đã chú ý tới cậu, cậu chơi bóng rất hay".

"Bình thường thôi, không thể bằng được bên chuyên nghiệp như các cậu".

"Chuyên ngành của tôi không phải bóng rổ, tôi học thể thao trên băng, chủ yếu là trượt tuyết".

"Cậu đánh bóng rổ cũng không tồi chút nào".

"Mỗi bộ môn vận động thể thao tôi đều tham gia đôi chút. Còn cậu thì thế nào? Thích bóng rổ nhất hả?"

"Cũng tạm coi là thế..."

Thẩm Ngôn câu có câu không nói chuyện với cậu chàng, lặng lẽ để ý đến động tĩnh của Triệu Lâm Tô bên kia thế nhưng lại không thèm liếc mắt sang nhìn hắn lấy một cái.

Cậu hơi khó chịu.

Triệu Lâm Tô có ý gì? Không phải hắn nói mình có việc sao? Việc của hắn chính là tới cuộc gặp mặt hữu nghị này ấy hả? Vậy tại sao không gọi cậu đi cùng? Cứ giả vờ thần thần bí bí, đến nơi rồi còn không thèm ngồi với cậu.

Vừa mới bình thường lại mấy ngày lại không bình thường rồi hả?

Cậu cũng có chọc giận gì hắn đâu.

Hứa Tuấn Hạo tinh mắt phát hiện, cậu ta trở lại bên cạnh Thẩm Ngôn, ghé vào thấp giọng hỏi: "Cãi nhau?"

"Tao nói không mày có tin không?" Thẩm Ngôn đáp.

Hứa Tuấn Hạo cười cười không quá để tâm. Anh em tốt gặp chuyện không vui, vài phút qua đi là lại hòa thuận.

"Biết chơi không?" Hàn Hách ngồi bên lại hỏi: "Tôi dạy cho cậu".

"Không cần đâu". Thẩm Ngôn đáp: "Xem hai ván là rõ".

Cậu đâu có ngốc, chơi chút trò chơi mà cần người dạy sao?

Không cần hai ván, Thẩm Ngôn chơi một ván đã rõ luật chơi. Trò chơi này hoàn toàn dựa vào may mắn, rất công bằng, chỉ khổ nỗi hình phạt sau khi thua cực kỳ thần kinh.

Thua, uống một ly, chuyện bình thường.

Phải tìm một người uống giao bôi ly rượu kia không thì sẽ trừng phạt gấp đôi, yêu cầu này cực thần kinh.

Thẩm Ngôn bị kéo xuống nước chơi một vòng, cậu trai bị thua nhăn nhăn nhó nhó chạy sang chỗ nữ sinh xin được giúp đỡ, cuối cùng thất bại tan tác quay về. Cậu trai kéo thằng bạn ngồi bên quỷ khóc sói gào chúng ta nam cộng thêm nam cùng uống giao bôi, khiến cho mọi người ồn ã cười ầm lên, suýt chút nữa đã lật ngược cả phòng bao.

(*) Nam cộng thêm nam - biến hóa từ câu khó càng thêm khó (khó và nam trong tiếng Trung đều đọc là nán)

Ban đầu Thẩm Ngôn cũng cười theo mọi người, nhưng cười cười xong rồi liền hơi lúng túng.

Hiện giờ cậu đã hơi mẫn cảm với những hành vi liên quan đến chuyện nam nam này, để ý nhiều hơn so với trước kia, còn không nhịn được sinh ra chút liên tưởng nghi ngờ không tốt trong đầu.

Có đôi khi sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, Thẩm Ngôn định chơi thêm một vòng rồi rời đi, nào ngờ người thua vòng kế tiếp lại chính là cậu.

Cái ly trong tay Thẩm Ngôn nhanh chóng được rót đầy cocktail màu sắc tươi sáng.

"Anh đẹp trai à, đừng sợ, chắc chắn có em gái nguyện lòng người đẹp cứu giúp anh hùng, mau đi thôi đi thôi---"

Cuộc gặp mặt hữu nghị, đương nhiên chủ đề phải là hữu nghị, cho dù chính mình tìm đối tượng hay là hóng chuyện người khác tìm đối tượng, sự nhiệt tình của nhóm người này cũng tăng vọt lên thật cao.

Hứa Tuấn Hạo cười đến run cả người, hô hào: "Đường trưởng lão tính sai mất rồi, có nữ thí chủ nào tới cứu trợ hay không!"

Bên nhóm nữ sinh vang lên một trận tiếng cười.

Thẩm Ngôn bị đám người vây quanh cười trêu, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.

"Đừng làm loạn nữa".

"Người đẹp trai cũng không thể nhận được sự đối xử khác biệt đâu, mày mau đi đi, mau đi đi----".

Mọi người đều ồn ào, vô cùng vui sướng với câu chuyện đùa giỡn trai đẹp.

"Tao uống hai ly".

Thẩm Ngôn dứt khoát nói.

"Oa, quyết đoán thế sao?"

Thẩm Ngôn: "Đổ thẳng vào đi".

"Độ cồn rượu này không thấp". Hàn Hách khom lưng, cất lời giữa những tiếng thét chói tai của mọi người: "Không phải cậu đã bảo cậu không uống được hả? Hay là tôi giúp cậu nhé?"

Thẩm Ngôn xoay mặt sang cười với cậu ta, "Tôi nói đùa thôi, nào có đàn ông con trai nào lại không biết uống rượu".

"Thật sao?" Hàn Hách mỉm cười, gương mặt tươi cười cùng biểu hiện rất có phong độ, không hề giống lời Hứa Tuấn Hạo nói - quấn người đến mức đáng ghét.

Thẩm Ngôn cũng khách khí đáp lại: "Cảm ơn, tôi uống được thật đấy".

Ánh sáng trong phòng bao lập lòe lay động, trong góc phòng bao, một tầm mắt rơi thẳng vào giữa đám người.

Một ly rượu thẳng thắn đi xuống bụng dẫn tới một mảng tiếng thét khen ngợi. Thẩm Ngôn không hề dừng lại, nâng ly thứ hai lên uống một hơi cạn sạch. Toàn bộ quá trình mặt không đổi sắc, ly rượu bộp một tiếng đặt lên mặt bàn. Đừng nói nữ sinh trong phòng, ngay cả nam sinh cũng sắp điên mất thôi.

"Ngôn thiếu, nhìn không ra đó, tửu lượng của mày không tồi nha!"

Hứa Tuấn Hạo cả kinh, đến xưng hô với Thẩm Ngôn cũng thay đổi.

Thẩm Ngôn cười cười không đáp lời nào, đứng lên chào: "Đi đây".

"Mới có tám giờ, cuộc sống về đêm vừa bắt đầu, lại chơi thêm ván nữa, ván cuối cùng..."

Đầu óc Thẩm Ngôn thực ra đã hơi choáng váng, muốn đứng thẳng lên. Thế nhưng chân cậu lại hơi nhũn ra, bàn tay bị người khác nhét hộp xúc xắc vào, cậu chỉ đành tiếp tục kiên trì chơi thêm ván nữa.

Kết thúc, may mắn không tới, cậu lại thua.

"Ngôn thiếu, thế nào đây? Vẫn hai ly nữa hả?"

Thẩm Ngôn cười cười, cậu cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng xông lên mặt. "Được thôi".

Hàn Hách đưa tay ngăn người rót: "Bỏ đi, tôi thấy cậu ấy không được nữa rồi".

"Ai nói tôi không được?" Thẩm Ngôn không hề nghĩ ngợi, lập tức phản đối.

"Đúng thế, anh Thẩm đẹp trai của chúng ta có tửu lượng và giá trị nhan sắc đều hơn người".

"Òng ọc òng ọc" - hai ly rượu được đổ đầy. Vốn Hứa Tuấn Hạo cũng chơi tới điên rồi, nhưng khi nghe Hàn Hách nói chuyện xong, cậu ta cũng biết thu bớt lại: "Ngôn thiếu, hay là tao cho mày một cơ hội nhé. Chúng ta uống rượu giao bôi với nhau, tao uống thay mày nửa ly".

Thẩm Ngôn lắc đầu: "Tao không uống giao bôi với đàn ông".

"Đệt---".

Hứa Tuấn Hạo thầm nghĩ mày vẫn tỉnh táo lắm, tao không thèm quan tâm đến mày nữa.

"Hai ly này uống xong tao thực sự phải đi đấy".

Thẩm Ngôn vừa nói vừa nhấc ly rượu trên bàn lên. Ngón tay mới chạm vào ly, ly rượu đã bị một bàn tay đeo đồng hồ màu đen lấy mất.

Thẩm Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Lâm Tô. Cậu cười cười, cảm giác đầu óc càng thêm choáng váng, "Làm gì thế? Tao đã nói tao không... uống giao bôi với đàn ông."

"Tôi tìm cậu ấy có chút việc". Triệu Lâm Tô nói với Hứa Tuấn Hạo.

Hứa Tuấn Hạo bị ánh mắt sắc bén kia nhìn, hơi sợ hãi: "Ồ, được, được".

"Ra ngoài".

Thẩm Ngôn đứng lên, đầu óc cậu choáng váng vô cùng. Cậu không hề nghĩ ngợi, nói: "Mày hung dữ thế làm gì, muốn đánh nhau với tao hả."

Hứa Tuấn Hạo hoảng sợ.

Triệu Lâm Tô đi ra ngoài trước, Thẩm Ngôn cũng ra theo. Cả phòng bao lập tức sôi nổi nghị luận, Hứa Tuấn Hạo kiên trì phát biểu: "Không đâu, hai đứa chúng nó có quan hệ tốt lắm. Đừng quan tâm đến chúng nó nữa, tiếp tục chơi phần của mọi người đi."

Hãy là một cuộc gặp mặt hữu nghị, đừng gây thêm rắc rối.

Hứa Tuấn Hạo không dám ra ngoài tìm người chỉ sợ đụng phải hiện trường ẩu đả, dính thêm phiền phức.

Triệu Lâm Tô không đánh nhau với Thẩm Ngôn, hắn chỉ đưa cậu men theo con đường nhỏ tới nơi đỗ xe.

"Đầu tao choáng váng quá..."

"Đáng đời".

"Bốp---".

Cái gáy bị vỗ một cái.

Triệu Lâm Tô ngoái đầu liếc xéo, sắc mặt lạnh như sắp đóng băng. Người trên lưng còn tỏ ra ngạc nhiên: "Oa, đại ca à, dưa hấu của anh giòn quá!"

Sau khi thằng bạn bày vẻ đẹp trai uống hết hai ly, Triệu Lâm Tô đã đoán được Thẩm Ngôn chỉ kiên trì thêm được mười phút nữa là cùng, mười phút sau đó, cậu sẽ biến thành kẻ thiểu năng đi cũng không đi nổi, ăn nói linh ta linh tinh.

"Tại sao lại đột nhiên không để ý đến tao..." kẻ thiểu năng tựa bên cổ Triệu Lâm Tô, thở ra hơi thở nóng rực.

Triệu Lâm Tô tiếp tục cõng người đi về phía trước, thầm trả lời trong lòng: "Mày thử nói xem".

"Tô..."

Luồng khí ấm áp mang theo hơi rượu thoang thoảng thổi vào lỗ tai, giọng nói người say trầm thấp thân mật.

Bước chân đột nhiên dừng lại, lông tơ bên tai bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm, tựa như có vô số xúc giác mọc lên trên đó. Tiếng gọi như cơn lốc quét qua, từ màng nhĩ truyền tới toàn bộ đường nét sườn mặt, ấm áp, ngứa ngáy, mềm mại.

Trong một chớp mắt, Triệu Lâm Tô có xúc động muốn ném người trên lưng đi.

Tra tấn người khác cũng nên có chừng mực.

Xốc vài cái đề phòng người trên lưng tiếp tục trượt xuống, Triệu Lâm Tô thấp giọng nói: "Yên nào".

Kẻ thiểu năng đã không nghe hiểu tiếng người, hai tay quấn cổ hắn, chép chép miệng, tiếp tục nói mớ: "Tô... Bánh trung thu Tô Thức..."

Bước chân lại dừng, Triệu Lâm Tô quay mạnh đầu.

Gò má ửng đỏ do say xỉn gần trong gang tấc, đôi mắt khép hờ, sống mũi cao thẳng, hai cánh môi vô thức mím nhẹ hình thành một đường cong cong như mỉm cười. Người trên lưng hồn nhiên không hề hay biết ban nãy cậu đã làm cho nhịp tim của một người như ngồi trên tàu lượn siêu tốc điên cuồng tăng tốc rồi lại thất vọng rơi xuống.

Triệu Lâm Tô chậm rãi dời mắt đi, lại dùng sức xốc người lên. Hắn lắc đầu, cười nhạt một tiếng, nhẹ giọng tự lẩm bẩm: "Đồ ngốc".