Trúc Mã Khó Đoán

Chương 46: Bắt đầu



Thẩm Ngôn sửng sốt hai giây, trong lòng không hiểu đang kích động hay đang bối rối, bàn tay đỡ cằm Triệu Lâm Tô đẩy thẳng về phía trước, bàn tay còn lại cầm cây tăm bông theo quán tính chọc thẳng vào vết thương trên xương gò má của hắn.

Triệu Lâm Tô quay mặt đi, kêu lên đau đớn, nhíu mày, trên mặt toát ra nét cười khổ nhàn nhạt: "Không cần tàn nhẫn đến vậy chứ?"

"Tao, tao không, tao không cố ý..."

Thẩm Ngôn lắp bắp nói.

Triệu Lâm Tô quay lại, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Thẩm Ngôn.

Bí mật chôn sâu quá nhiều năm cứ thế được nói ra miệng, núi nghiêng biển động, dư âm chấn động trong lòng, chấn động kia phản hồi đến tận đôi mắt, đôi mắt đó long lanh, chứa đựng rất nhiều rất nhiều lời chưa thể kể hết ra.

Thẩm Ngôn rút tay về, ánh mắt né tránh: "Đừng đùa nữa...".

"Không đùa". Triệu Lâm Tô nói tiếp: "Tao thích mày, từ năm lớp 10 đã bắt đầu thích."

Thẩm Ngôn trợn tròn hai mắt: "Thời điểm quan trọng như năm lớp 10 mà mày lại đi suy nghĩ đến cái này?!"

"..."

Triệu Lâm Tô quay mặt đi, nhẹ giọng bật cười.

Thẩm Ngôn: "..."

Cậu cũng không biết đầu óc mình vừa hoạt động kiểu gì mà đột nhiên thốt ra lời như thế.

Triệu Lâm Tô đứng lên: "Tao về trước đây".

Hắn biết hiện giờ Thẩm Ngôn cần một chút không gian và thời gian riêng tư để bình tĩnh tiêu hóa.

Thẩm Ngôn giống như không hề nghe thấy, không phản ứng lại. Chờ khi Triệu Lâm Tô đi đến trước cửa thay giày, cậu mới tỉnh táo hơn, đương nhiên đầu óc vẫn rối loạn, CPU ong ong nóng cháy, chỉ ưu tiên vận hành một chỉ thị -- đem thuốc mỡ đang siết chặt trong tay ném sang.

"Bộp" một tiếng, thuốc mỡ rơi xuống bên chân, bàn tay đang đổi giày của Triệu Lâm Tô dừng lại.

"Cầm về tự bôi".

Thẩm Ngôn thô lỗ cất lời.

Triệu Lâm Tô quay người lại nhặt thuốc mỡ.

Thẩm Ngôn để lại một sườn mặt đối diện với hắn, tầm mắt của cậu thì hướng về phía phòng bếp, dáng vẻ không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái liếc thoáng qua, nhưng hai gò má, vành tai, cổ đều nổi lên một màu hồng nhàn nhạt.

Triệu Lâm Tô rời đi, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, tiếng "cạch" khóa cửa truyền đến, Thẩm Ngôn lập tức ôm đầu quỳ gối xuống ghế sofa.

Đó là một giấc mơ, có phải không?

Cậu đang nằm mơ, phải chứ?

Không đúng, nếu như cậu nằm mơ tại sao lại phải mơ thấy Triệu Lâm Tô thổ lộ cùng cậu!

A a a a a!

Thẩm Ngôn gào thét trong câm lặng suốt ba mươi giây!

"Tao thích mày, từ năm lớp 10 đã bắt đầu thích."

Thẩm Ngôn: "..."

Từ cổ đến vành tai đều nóng lên, chậm rãi dâng cơn nóng đến độ muốn nổ tung.

Trái tim đập siêu nhanh.

Thẩm Ngôn nghe được tiếng thở của mình, nặng nề y như mới chạy xong ba ngàn mét.

Không thể chịu đựng được nữa.

Thẩm Ngôn nhảy xuống khỏi ghế sofa, nhanh chóng nhào vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Điên cuồng hất nước lạnh lên mặt, nước tràn chút ít vào trong cả khoang miệng và khoang mũi, Thẩm Ngôn ho khan hai tiếng, mở to mắt ngơ ngác nhìn bồn rửa trắng sứ phủ đầy bọt nước.

"Tao thích mày".

Dây thần kinh lại "pặc" một tiếng, tóe ra tia lửa.

Thẩm Ngôn không khỏi run lên.

Triệu Lâm Tô thích cậu...

Giọt nước thuận theo đường cằm nhỏ giọt rơi xuống bồn nước.

Nhịp tim cũng lộn xộn như những giọt nước này.

Có ngoài dự đoán không?

Dường như cũng không hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Thẩm Ngôn chống tay trên bồn rửa mặt chậm rãi ngẩng đầu lên. Cậu quay người trở tay dựa vào bên bồn rửa, lại ngẩng mặt lên cao, dòng nước trượt xuống theo gương mặt, hơi thở vẫn dồn dập như cũ.

Thật ra cậu đã sớm phát hiện ra, nhiều lời "chào buổi sáng", "chúc ngủ ngon" như thế, những ánh mắt như có như không, còn có cả sự thăm dò kỳ dị đột ngột ngày hôm đó... Cậu không ngốc cũng không chậm chạp, chỉ là cậu không muốn tin, một mực tự kiếm cớ cho mình, cũng tự kiếm cớ hộ Triệu Lâm Tô.

Chuyện hôm nay nằm ngoài dự đoán của cậu, hay nói khác đi cậu chưa từng nghĩ tới Triệu Lâm Tô thế mà lại có thể thật sự nói ra.

"Tao thích mày, từ năm lớp 10 đã bắt đầu thích".

Thẩm Ngôn lại rùng mình, cậu giơ lòng bàn tay lên lau mặt, hàng mày khẽ nhăn.

Triệu Lâm Tô thích cậu.

Không chỉ đơn thuần ảo tưởng về cậu, mà là thích cậu.

Thẩm Ngôn ngồi xổm xuống sàn nhà vệ sinh.

Cậu phải làm gì đây?

Trong đầu vẫn vô cùng rối loạn, rối đến độ nghiêng trời lệch đất, không biết phải làm sao.

Cậu có cảm giác gì với Triệu Lâm Tô?

Tình bạn, đó là thứ chắc chắn có. Tình cảm hơn mười năm, từ lúc mới quen cho tới tận bây giờ, mỗi một khoảnh khắc quan trọng trong đời cậu gần như đều có Triệu Lâm Tô kề bên làm bạn, vui giận buồn thương của cậu, năm tháng mà cậu trải qua, tất cả đều phủ đầy bóng dáng của Triệu Lâm Tô. Không thể nghi ngờ, Triệu Lâm Tô chính là người bạn quan trọng nhất của cậu.

Vậy... tiến thêm một bước thì sao?

Thẩm Ngôn ngửi được mùi hương hóa chất tẩy rửa nhàn nhạt trong không khí, nhớ tới ngày đó trong nhà vệ sinh của Triệu Lâm Tô, cậu...

Mặt vùi sâu vào trong đầu gối.

Hai tai giống như đã cộng hưởng cùng với trái tim, trái tim của cậu dường như đang tồn tại khắp mọi chốn trong cơ thể, não bộ có nhịp tim đập, lỗ tai có nhịp tim đập, trong da trong mạch máu cũng như đang có nhịp tim thình thịch đập vang.

Ham muốn tình dục và tình yêu là hai chuyện khác biệt.

Xem những bộ phim thế giới giả tưởng cũng sẽ gợi ra ham muốn, vậy có thể nói rằng người ta thích nhân vật trong phim sao?

Có nhiều người trên đỉnh đầu xuất hiện vô số cái tên, chẳng lẽ họ lại thích tất cả những người đó?

Rõ ràng là không phải.

Có lẽ tại một khoảnh khắc nào đó, trong một khoảng thời gian, không gian, hoàn cảnh vô cùng thích hợp, con người có thể sinh ra những cảm giác rung động hoặc mập mờ không giống với bình thường.

Nhưng đó có phải thích hay không?

Cậu từng thích Đường Di, chắc chắn, trong sáng, không hề hoài nghi.

Thế nhưng với Triệu Lâm Tô.

Cậu không biết, cậu không chắc chắn, cậu không thể xác định.

Thẩm Ngôn chỉ có thể khẳng định rằng, nếu người thổ lộ với cậu là một người cùng giới tính khác, cậu sẽ không hề do dự từ chối người ta mà không có bất luận chút bối rối suy ngẫm nào.

Hôm đó Chu Ninh Ba uống đến say khướt, nói bậy một câu "vậy sau này tao sẽ thích mày", trong nháy mắt đó, Thẩm Ngôn liền nổi da gà đầy người, phản ứng đầu tiên là không chấp nhận được khả năng đấy, đuổi cậu ta nhanh chóng cút đi!

Chu Ninh Ba cũng là người bạn tốt của cậu.

Thế nhưng khi Triệu Lâm Tô nhìn cậu, ánh nhìn sâu sắc.

"Tao thích mày".

Thẩm Ngôn đè lên ngực.

Trái tim vẫn thình thịch đập vang.

Thế mà cậu lại không có cách nào nói ra lời từ chối ngay trong giây phút đó.

Thẩm Ngôn lau mặt sạch sẽ, trở lại phòng ngủ nằm xuống, đầu óc trống rỗng. Cậu nhìn lên trần nhà cùng bóng đèn trên đó, cứ vậy ngẩn người một hồi. Sau đó cậu nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là trần nhà cùng ánh đèn hoảng hốt lay động.

Thằng khốn nạn, sao mày cứ nhất định phải nói ra!

Đầu Thẩm Ngôn tức giận thầm gào một tiếng.

Thế nhưng... thích... là thứ tình cảm khó giấu nổi.

Cái thứ tâm tình sau khi rung động muốn tiến thêm một bước tới gần, muốn thổ lộ với người ta, cậu cũng đã từng có.

Tư duy của Thẩm Ngôn đột nhiên chạy vào ngã rẽ.

Triệu Lâm Tô nói rằng hắn bắt đầu thích cậu từ năm học lớp 10, vậy thời điểm năm nhất đại học cậu lại còn rủ hắn cùng đi gửi thư tình cho Đường Di???!

Thẩm Ngôn mở choàng mắt ra, ngồi thẳng dậy.

Hiện giờ cậu không có thể lập tức nhớ ra chi tiết cụ thể của cảnh tượng đó, chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Mợ nó, có hợp thói thường tí nào không.

Thẩm Ngôn lại ôm lấy đầu.

Từ năm lớp 10?

Vậy thì lớp 11, lớp 12, đại học năm nhất, năm hai, năm ba, cộng lại đã có đến sáu bảy năm?

Thẩm Ngôn tính toán thời gian, một lần nữa tiến vào trạng thái ngẩn người.

Sáu bảy năm.

Lúc ấy cậu cũng chỉ nhịn hai tháng mà đã không nhịn được thêm phải đi viết thư tình thổ lộ.

Triệu Lâm Tô... thích cậu suốt sáu bảy năm?!

Thẩm Ngôn không tự chủ được, suy ngẫm: Thằng oắt này sẽ không lừa gạt cậu chứ?

Sao có thể như thế? Thời gian lâu như vậy, tại sao một chút cảm giác cậu cũng không cảm nhận được?

Đến tận năm nay cậu mới mơ hồ nhận ra, những năm đã qua hoàn toàn không có bất cứ dấu vết nào để lại!

Nhưng Triệu Lâm Tô hình như cũng không phải loại người sẽ ăn nói bừa bãi về những chuyện như thế.

Thẩm Ngôn một lần nữa ngã xuống giường, cậu rên lên một tiếng, kéo chăn che mặt, hơi thở vẫn dồn dập lộn xộn.

*

"Sao thế? Sao cứ lơ đễnh thế kia".

Thẩm Thận gắp một đũa rau xanh thả vào trong bát của Thẩm Ngôn: "Ăn chút rau đi, mùa đông rồi, phải bổ sung thêm chút vitamin".

Thẩm Ngôn "Vâng" một tiếng, đầu đũa gẩy một chút cơm trong bát, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Anh, em có thể hỏi anh một câu hỏi không ạ?"

Thẩm Thận vừa ăn vừa cười, nuốt toàn bộ đồ ăn trong miệng xuống: "Em trai, em có biết không? Mỗi lần em dùng loại giọng điệu nghiêm túc mang theo sầu lo kiểu này nói chuyện cùng anh, chắc chắn lời em nói ra sẽ vô cùng đáng kinh ngạc. Anh chuẩn bị xong rồi, em nói đi". Thẩm Thận bày ra dáng vẻ anh dũng hy sinh vì nghĩa lớn.

Thẩm Ngôn do dự một lát, hàm răng khẽ mài lên nhau, chậm rãi cất tiếng: "Nếu như lúc trước... Thôi, quên đi".

Thẩm Ngôn và cơm và rau xanh vào miệng.

Thẩm Thận: "..."

"Đừng có dụ anh như thế chứ!" Thẩm Thận vội vã la lên: "Mau nói mau nói, không thì đêm nay anh sẽ không ngủ được đâu!"

Thẩm Ngôn lại ăn hai miếng cơm, lúc này mới do do dự dự muốn nói lại thôi: "Nếu như, nếu như chị Phỉ Phỉ đột nhiên nói... nói chị ấy... thích anh..."

"Phì---".

Thẩm Thận đã sớm bắt đầu phì cười.

"Ha ha ha ha ha-----".

Cũng may anh đã nuốt cơm xuống.

Thẩm Ngôn đầy mặt cạn lời.

Thẩm Thận cười một hồi, mu bàn tay cọ cọ chóp mũi, cười bảo: "Thật ra em vẫn đang sợ anh trai đi lấy vợ mất, có đúng không?"

"Không phải".

"Không cần phủ nhận, anh biết em yêu anh, anh cũng yêu em". Thẩm Thận làm một động tác bĩu môi. Thẩm Ngôn trợn trắng mắt, Thẩm Thận chậm rãi biến tiếng cười to thành nụ cười mỉm, coi như bày ra thái độ nghiêm túc trả lời câu hỏi của Thẩm Ngôn: "Chị Phỉ Phỉ của em với anh chỉ có mối quan hệ bạn bè thuần túy, không có chút mập mờ nào, là anh em tốt, em có hiểu không? Tình bạn của hai bọn anh đã vượt qua ranh giới giới tính, giống như em với Lâm Tô ấy, em với thằng bé cũng chẳng bao giờ có những thứ đó, đúng không?"

Thẩm Ngôn: "..."

Yết hầu lặng lẽ lăn lăn, Thẩm Ngôn tự nhắc trong lòng, tuyệt đối không được đỏ mặt: "Em ăn no rồi".

"Hả? Chỉ ăn có thế?"

Thẩm Ngôn chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, nhảy lên trên giường, nằm như xác chết.

Nhiệt độ trên mặt hồi chiều vất vả lắm mới hạ được xuống lại lần nữa bùng lên.

Đáng ra cậu nên biết cậu không nên hỏi anh trai của cậu.

Thẩm Ngôn cầm điện thoại di động, muốn tâm sự với Chu Ninh Ba nhưng lại không biết tâm sự từ chỗ nào, cũng không thể nói thẳng Triệu Lâm Tô đã thổ lộ với cậu được.

Với trình độ đơn thuần của Chu Ninh Ba, cậu sợ rằng Chu Ninh Ba sẽ bị cậu dọa đến đột quỵ.

Thẩm Ngôn không tìm Chu Ninh Ba, Chu Ninh Ba lại chủ động tìm tới cậu, gọi điện thoại cho cậu.

"Alo? Sao thế?"

Ngón tay Thẩm Ngôn ấn lên huyệt thái dương, trong lòng thầm nói, sẽ không phải bên đó lại náo loạn chia tay rồi đấy chứ.

Giọng điệu Chu Ninh Ba rất nghiêm túc: "Thẩm Ngôn, Hàn Hách đang làm phiền mày hả?"

Thẩm Ngôn ngẩn người: "Mày nghe được chuyện gì thế?"

"Tao nghe nói Triệu Lâm Tô đánh nó". Giọng điệu của Chu Ninh Ba lại hung tợn hơn: "Sao không đánh chết nó đi!"

Thẩm Ngôn: "..."

Cậu đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là xã hội pháp trị!

"Thẩm Ngôn, mày yên tâm, tao tuyệt đối sẽ không để nó bắt nạt bạn bè của tao!"

Thẩm Ngôn đau đầu gọi: "Bé Ba, đừng làm loạn".

Sao trước kia cậu không nhìn ra tiềm lực trở thành côn đồ xã hội ngoài vòng pháp luật của Chu Ninh Ba vậy?

Chu Ninh Ba hạ giọng: "Tao sẽ khiến nó phải hối hận".

Thẩm Ngôn: "... Đừng làm chuyện phạm pháp, tao chỉ nhắc nhở thế thôi".

"Không đâu".

"Mày với thầy Lương thế nào rồi?"

Tiếng nói bên kia của Chu Ninh Ba lại mang theo ngại ngùng: "Tốt lắm, tao đang bóc tơ trên quả quýt cho thầy đấy".

"..."

Mẹ mày, tơ trên quả quýt cơ á!

Cả người Thẩm Ngôn nổi đầy da gà, để lại một câu "chúc mày hạnh phúc, đừng làm chuyện trái pháp luật".

Thẩm Ngôn điên cuồng xoa xoa hai cánh tay.

Gay, quả nhiên vẫn làm cậu cảm thấy rất quỷ dị.

Cúp điện thoại, Thẩm Ngôn nhìn thấy thông báo tin nhắn trên Wechat.

[Con trai: Xin lỗi.]

[Con trai: Mày vẫn ổn chứ?]

Thẩm Ngôn: "..."

Tại sao cậu lại muốn đỏ mặt...

Cái biệt danh này quá kỳ quặc!

Thẩm Ngôn nhanh chóng rời khỏi giao diện tin nhắn, đổi biệt danh.

Thằng chó? Hình như cũng có chút kỳ quặc, giống như mắng yêu nhau...

Thẩm Ngôn siết chặt bàn tay im lặng đấm vài cú.

[Triệu Lâm Tô: Ngày mai vẫn gặp lúc 9 giờ?]

Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm tủ quần áo, ngẩn người nửa phút.

9 giờ thì 9 giờ! Ai sợ ai!

[SY: 1].

[Triệu Lâm Tô: Mày có thể nói gì đó được không?]

Thẩm Ngôn: "..."

Thằng oắt này sẽ không định thổ lộ thêm lần nữa đấy chứ?

Trái tim Thẩm Ngôn căng chặt, đến khi ý thức được sự chần chờ của mình rất giống chột dạ, cậu mới lập tức trả lời.

[SY: Nói cái gì?]

Thẩm Ngôn tự nhủ với lòng nếu Triệu Lâm Tô tiếp tục nói "Tao thích mày" thêm lần nữa trên Wechat, cậu sẽ lập tức bảo hắn "Mày đi chết đi". Đúng, thằng điên mày mau đi chết đi, cậu nghĩ kỹ rồi, cứ trả lời như thế!

[Triệu Lâm Tô: Chúc ngủ ngon.]

Thẩm Ngôn: "..."

Thằng điên, mày đi chết đi!

Nhét di động vào dưới gối đầu, Thẩm Ngôn giơ một cánh tay che đi gương mặt đã hơi nóng lên, tự lẩm bẩm, thôi miên bản thân mình: "Mình không biết gì hết, mình không biết bất cứ chuyện gì..."

Trước khi đi ngủ đã hoàn thành công cuộc tẩy não, ngày hôm sau, sau khi rời giường, Thẩm Ngôn mang theo sắc mặt lạnh nhạt, xuống tầng cho cún con ăn, cất bước đi tới cổng khu chung cư.

Xe dừng ở rất gần cổng, người cũng ăn mặc cực đẹp trai, gương mặt có vết thương không mang theo biểu cảm gì, chỉ khi nhìn thấy cậu thì hai mắt lập tức sáng lên.

Thẩm Ngôn do dự một chút mới đi tới, ho nhẹ một tiếng, thái độ hào phóng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra: "Mặt mày không sao chứ?"

"Không sao".

"Roạt---".

Bàn tay giấu sau lưng được kéo ra, cánh hoa hồng rung lên, lay động trong gió sớm.

Thẩm Ngôn: "..."

Giọng điệu Triệu Lâm Tô cũng thản nhiên: "Tao muốn theo đuổi mày".

Vết thương trên gương mặt của hắn sau khi trải qua một đêm trông nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhất là trong hốc mắt, tím bầm đen kịt, nhưng đôi mắt phượng kia lại sáng bừng.

Thẩm Ngôn cũng không biết nên giận hay nên cười, chộp lấy bó hoa hồng trong tay Triệu Lâm Tô, vội vàng mở cửa xe, ném vào bên trong như ném bom.

Sau đó cậu quay đầu hung ác trợn mắt lườm Triệu Lâm Tô, sắc mặt ửng đỏ.

"Mày bị điên à----"