Nhan Tiếu bắt đầu đi làm, mọi thứ tạm coi là... bình thường.
Trưởng phòng thư ký chính là người đẹp mặt lạnh dẫn đường cho cô trong buổi cô đi phỏng vấn, mọi người gọi là chị Hoa. Chị Hoa năm nay ba mươi tuổi nhưng vẫn độc thân, là cô gái tuyệt tình mặt lạnh, lòng cũng lạnh. Nghe các thư ký khác nói, kể từ khi bị người yêu đá rồi người yêu ra nước ngoài định cư, chị Hoa không còn có hứng thú với bất kỳ động vật giống đực nào.
Ngoài việc đặt ra yêu cầu cao với mình, chị Hoa còn rất hà khắc với cấp dưới. Chỉ cần Nhan Tiếu nói sai một chữ là bị giáo huấn một hồi. Nhưng cũng may Nhan Tiếu là người nổi tiếng vô tâm, bất luận chị Hoa mặt lạnh thế nào, thoáng một cái Nhan Tiếu đã quên ngay, lần sau có việc gì cần xin ý kiến chị, cô lại cười như hoa mùa xuân, khiến chị Hoa muốn giận cũng không giận được.
Công việc không nhẹ nhàng cũng không quá mệt, đồng nghiệp chia thành nhiều nhóm để chơi với nhau. Lãnh đạo rất khó tính nhưng cũng đối phó được. Vấn đề đáng băn khoăn nhât là... đối tượng mà Nhan Tiếu phục vụ.
Với vai trò là thư ký tổng hợp, Nhan Tiếu ít nhiều cũng có lúc tham gia các hoạt động hội nghị cùng Hạ Hà Tịch hoặc giúp anh chuẩn bị các bài phát biểu và tài liệu, giấy tờ. Trên mọi phương diện, vị giám đốc họ Hạ này đều tỏ ra rất khác thường.
Một ngày nọ, Nhan Tiếu đi khảo sát ở một huyện nhò ở thành phố lân cận cùng Hạ Hà Tịch, vì trước hôm đi phải soạn thảo văn bản nên cô ngủ rất muộn, ngồi trên xe ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đợi đến khi cô tỉnh dậy, trên người đã được đắp một chiếc com lê của đàn ông, và Hạ Hà Tịch đang ngồi bên cạnh chăm chú đọc tài liệu.
Thấy vậy, Nhan Tiếu liền tỏ ra hơi ngại ngùng: Em... hơi mệt".
"Không sao!" Hạ Hà Tịch không ngẩng đầu mà tiếp tục đọc tài liệu. "Còn nửa tiếng nữa mới đến, nếu buồn ngủ em có thể ngủ thêm một lát nữa."
Hạ Hà Tịch chỉ hơn Nhan Tiếu một tuổi, đáng lẽ hai người tuổi tác xấp xỉ nhau như vậy phải có rất nhiều chuyện để nói. Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt cười cười của chàng Đông Gioăng họ Hạ, Nhan Tiếu cảm thấy có cái gì đó rât khó hiểu, cô luôn có cảm giác rằng, ánh mắt anh ta nhìn mình lộ rõ vẻ châm chọc, như người thợ săn đang đùa giỡn với con mồi. Cũng phải, ngủ gật trên xe không bị coi là mải chơi bỏ bê công việc, dù sao cũng tốt hơn việc phải ngồi đối mặt với Hạ Hà Tịch.
Nghĩ vậy, Nhan Tiếu nghiêng người chuẩn bị nhắm mắt thì bên cạnh vang lên một câu: "Anh còn nhớ hồi nhỏ em đâu có dễ ngủ như vậy...”.
Nhan Tiếu giật mình, ngồi thẳng người dậy nhìn Hạ Hà Tịch, đối phương vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, chăm chú đọc tài liệu trong tay, tựa như người nói ra câu đó không phải là anh ta. Thấy Nhan Tiếu ngồi thẳng dậy, Hạ Hà Tịch nghiêng đẩu, đôi mắt đen sáng ngời, nét mặt bình thản, miệng cười cười, như muốn hỏi Nhan Tiếu làm gì vậy, và đợi cô lên tiếng.
Đột nhiên Nhan Tiếu lại thấy sợ, không hỏi được câu nào.
Một tuần sau đó, Nhan Tiếu kết luận Hạ Hà Tịch có mối liên hệ nào đó với mình, hôm nay có một đoàn quan chức đến tập đoàn tham quan, với vai trò là bộ phận tiếp đãi, phòng quy hoạch doanh nghiệp vô cùng bận rộn. Người từ trước đên nay rât chỉn chu như Hạ Hà Tịch cũng quên việc, nói để quên một tài liệu quan trọng trên bàn, sai Nhan Tiếu về lấy.
Và thế là Nhan Tiếu đã nghiễm nhiên nhìn thấy tấm ảnh đó trên phòng làm việc của Hạ Hà Tịch...
Quả nhiên hồi trẻ Văn Dịch cũng đẹp trai, đứng giữa đám đông rất dễ nhận ra. Mái tóc thẳng màu hạt dẻ, đôi mắt đen láy, các nét gọn gàng thường gặp ở những đứa con lai. Nhan Tiếu vẫn nhớ tấm ảnh này, đây là tấm ảnh chụp hồi cấp hai, khi yêu nghiệt tham gia đội bóng của trường và đi thi đấu.
Mặc dù hồi đó không đoạt giải nhưng mọi người vẫn rất hào hứng. Thời ấy đang mốt chụp ảnh bằng máy ảnh tự động, Nhan Tiếu bị lôi đi xem thi đâu và đã giúp bọn họ chụp tấm ảnh này. Lẽ nào Hạ Hà Tịch cũng là một trong những cầu thủ trong đội? Nhan Tiếu nhìn khắp một lượt đội bóng, không có, rõ ràng trong ảnh không có người này.
Vì là người bạn thanh mai trúc mã với Văn Dịch nên năm xưa, mỗi khi yêu nghiệt thi đấu, đá vòng loại hay trong các buổi tập luyện bình thường, Nhan Tiếu đều đi cổ vũ, cô biết khá rõ các cầu thủ trong đội. Kể cả bao nhiêu năm đã trôi qua, mấy người quen nhau vẫn còn nhớ tên nhau. Hạ Hà Tịch... rõ ràng là không có nhân vật này, hôm trước Nhan Tiếu nhắc đến tên người này trước mặt Văn Dịch, hắn cũng không có phản ứng gì, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu nhỉ?
"Cô làm gì vậy?" Nhan Tiếu đang vắt óc suy nghĩ thì bất ngờ chị Hoa xuất hiện trước cửa, Nhan Tiếu giật bắn mình.
"Không..." Nhan Tiếu chưa kịp để khung ảnh xuống, chị Hoa đã bước vào rồi.
"Bảo cô lấy tài liệu, cô lại xem ảnh của giám đốc Hạ làm gì?"
Nhan Tiếu nghiến răng, đâm lao thì phải theo lao: "Chị Hoa, chị có biết nguồn gốc của bức ảnh này không? À, không biết giám đốc Hạ có người em trai hay người bạn nào chụp trong ảnh không?".
Nghe thấy vậy, chị Hoa liền lườm Nhan Tiếu một cái: "Đã có ai dạy cô phải tôn trọng quyền riêng tư của nguôi khác hay chưa? Huống chi đây là lãnh đạo. Tôi không lãng nhách như cô đâu, đi quan tâm ba cái chuyện tranh ảanh, mau lấy giấy tờ rồi ra đi!".
Nhan Tiếu bị mắng té tát, không còn cách nào khác đành phải ra khòi phòng làm việc. Trong lúc tắt đèn, Nhan Tiếu vẫn còn nghĩ, lẽ nào giám đốc Hạ phải lòng ông xã yêu nghiệt của cô? Chính vì thế mới... thông qua cô để tiến hành?
——Tôi là dải phân cách “nam phụ anh là ai”——
Tối đến, yêu nghiệt hào hứng chơi game Word of Warcraft, Nhan Tiếu ngồi bên cạnh xem.
Lấy nhau hơn một tháng, hai người đã chung sống hòa bình, ổn định hơn rất nhiều. Chỉ cần yêu nghiệt không làm thêm giờ, Nhan Tiếu bèn nấu cơm đợi yêu nghiệt về rồi cùng ăn. Ăn xong, yêu nghiệt rửa bát, Nhan Tiếu tập Yoga. Sau đó yêu nghiệt chơi World of Warcraft, Nhan Tiếu xem ti vi hoặc lướt web. Sau mười giờ, ai về phòng người nấy ngủ.
Nhưng tối nay, rõ ràng trong lòng Nhan Tiếu có chuyện gì đó, kể từ lúc yêu nghiệt ngồi xuống trước máy tính, Nhan Tiếu cứ lượn đi lượn lại sau lưng hắn. Yêu nghiệt cảm thấy sống lưng lạnh loát, tay run bấm nhầm n lần. Hắn không còn quan tâm đến tiếng chửi rủa của đồng đội nữa mà tháo tai nghe, chắp tay nằm sấp xuống trước mặt Nhan Tiếu năn nỉ: "Chị à, em xin chị đấy! Có chuyện gì chị cứ nói đi, đừng lượn đi lượn lại như thế nữa!".
Nhan Tiếu coi như không nghe thấy gì, ôm gối ôm tiếp tục bước đi, thỉnh thoảng còn dừng lại nhìn màn hình đã gần kết thúc trận đánh, gật đầu tỏ vẻ rất hiểu, nói: "Ờ... đánh khá lắm, con quái vật đó giẫm lên người anh rồi...” .
Nghe thấy vậy, yêu nghiệt vội rút dây nguồn ra: "Thôi, không chơi nữa, nữ vương có gì dạy bảo tiểu nhân không ạ?".
Thấy vậy, Nhan Tiếu liền chớp chớp mắt, sau khi xác định yêu nghiệt đã dồn hết mọi sự chú ý vào mình, cô mới hài lòng ngồi xuống sofa, vẫy yêu nghiệt cùng ngổi xuống, véo cằm nói: "Anh xem... anh có quen người đàn ông nào tên là Hạ Hà Tịch không? Không... không phải, đàn bà cũng được!". Có khi Hạ Hà Tịch là người biến đổi giới tính chứ chẳng chơi.
Nghe hỏi vậy, yêu nghiệt đau khổ "hự" lên một tiêng, ôm đầu lắc lư. Thực ra ngay từ lúc Văn Dịch vừa về nhà, Nhan Tiếu đã hỏi câu này. Yêu nghiệt chăm chú search một lượt trong đầu, sau khi xác định không quen người này liền đi tắm, ăn cơm như thường lệ.
Kết quả là trong bữa ăn, Nhan Tiếu vẫn hỏi đi hỏi lại câu đó, đồng chí yêu nghiệt không biết làm thế nào, đành phải một lần nữa khơi động lại đại não, vận dụng chức năng search cao cấp để nghĩ lại, vẫn không nhớ được người này là ai. Bấy giờ, Nhan Tiếu lại hỏi.
Yêu nghiệt bực bội hất bàn: "Thằng chết tiệt này là ai mà em quan tâm dữ vậy. Hỏi đi hỏi lại, anh đã nói là không biết rồi mà!".
Nhan Tiếu ngẫm nghĩ một lát, dường như không nghe thấy lời Văn Dịch nói mà đoán: "Hay là... anh có người bạn học nào mang họ Hạ không? Anh trai hoặc em trai của anh ta tên là Hạ Hà Tịch gì đó. Còn nữa, anh có tặng bức ảnh chụp đội bóng hồi cấp hai cho ai không?".
"Không có... không có... không có!" Đầu Văn Dịch như sắp nổ tung, đang gào thét đòi giết người thì điện thoại đổ chuông. Yêu nghiệt hậm hực bấm nút nghe thì thấy đối phương cười nói: "Sao vậy, không thích nghe điện thoại của đây hay sao?".
Vừa nhận ra giọng của đối phương, đầu óc Văn Dịch gần như tê liệt, hắn giả vờ vô tình liếc Nhan Tiếu một cái, cau mày nói: "Gì cơ? Tín hiệu không rõ hả? A lô... a lô...? Nói to lên". Vừa nói vừa len lén bước ra phía ban công. Ra khỏi phòng khách, cẩn thận đóng cửa lại, qua cửa kính chắc chắn Nhan Tiếu vẫn đang khoanh tay trước ngực ngẫm nghĩ về cái tên "Hạ Hà Tịch" kỳ dị, yêu nghiệt mới nói nhỏ vào điện thoại: "Bà chị ơi, em xin chị đây, dạo này em đã đủ mệt rồi, chị đừng có gây chuyện nữa được không?".
Đối phương vẫn cười khúc khích: "Mệt cái gì? Không phải đang trong thời kỳ trăng mật đó sao? Sao vậy? Sợ Nhan Tiếu phát hiện ra chị à?".
Văn Dịch thấy cổ họng nghẹn lại: "Không phải em đã hứa với chị là một, hai hôm nữa sẽ đến gặp chị rồi đó sao. Bây giờ bà chị lại giở quẻ!".
"Hê hê, đừng nổi nóng. Chị chi gọi điện thoại nhắc em rằng vừa nãy chị sơ ý nên làm rơi thỏi son trên xe của em thôi, cẩn thận không bà xã lại phát hiện ra đấy…”.
Yêu nghiệt quay vào phòng khách. Nhan Tiếu vẫn đang đoán già đoán non về lai lịch của Hạ Hà Tịch, càng nghĩ càng thắc mắc, thấy yêu nghiệt quay vào liền vội túm lấy hắn hỏi: "Liệu có phải là đám bạn trong đội bóng của anh có người nào chết rồi nhập hồn vào người khác không?".
Bên này Văn Dịch không chú ý nên không nghe được Nhan Tiếu đang nói gì mà chỉ ậm ờ đáp: "Anh đế quên đồ trên xe, xuống lấy cái đã". Nói xong, hắn vội vàng đi ra. Nhan Tiếu ngồi bên cạnh vẫn đang ở trong trạng thái suy nghĩ mông lung, không hề phát hiện ra rằng, trong lúc luống cuống Văn Dịch đã quên thay giày, đi cả dép lê xuống dưới.
——Tôi là dải phân cách “cuối cùng đã phát hiện ra sự thật”——
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Mấy ngày sau, Nhan Tiếu cũng biết được thân phận thật của Hạ Hà Tịch, nhưng đổng thời xảy ra một số chuyện khiến Nhan Tiếu trở tay không kịp.
Thứ Bảy, lúc đầu Nhan Tiếu và Văn Dịch đã hẹn về nhà mẹ ăn cơm, ai ngờ cô lại nhận được điện thoại đột xuất của chị Hoa, bảo cô đến dự tiệc. Hóa ra, thứ Bảy có một hội nghị giao lưu khá quan trọng, những nhân vật có máu mặt trong ngành đều đến. Đáng lẽ buổi tiệc này không đến lượt nhân viên mới như Nhan Tiếu đến dự, nhưng chị Hoa bị mệt đột xuất nên buộc phải tìm người thay.
Kể cả như vậy, Nhan Tiếu cũng hơi ngạc nhiên, cho dù có phải tìm người thay, công ty cũng có đầy thư ký dày dạn kinh nghiệm hơn cô, dù là xét về khả năng giao tiếp hay tay nghề ghi chép nội dung cuộc hội nghị cũng giỏi hơn cô, không hiểu sao lại chọn cô... Không cần phải nghĩ cũng biết đây là ý đồ của ai.
Nhan Tiếu vội vàng trang điểm rồi đến nơi tổ chức tiệc, quả nhiên nhìn thấy Hạ Hà Tịch đang đợi cô ở đó. Hạ Hà Tịch đưa mắt nhìn cô một lượt từ đầu đên chân, sau đó mới mỉm cười nói: "Cho gọi em đột xuất, không sao chứ?".
"Không sao ạ!" Mặc dù bắt yêu nghiệt phải về nhà mẹ một mình cũng có phần quá đáng... Nhan Tiếu im lặng, nhưng rồi vẫn không kìm được lên tiêng hỏi: "Thực ra, giám đốc Hạ, em có một chuyện rất muốn hỏi anh".
"Chuyện gì vậy?"
"Hồi đầu khi phỏng vấn em, không phải anh cũng nói quy định bình thường của công ty là thi viết trước rồi phỏng vấn sau đó sao? Và trước đó thực ra em cũng đã bỏ lỡ vòng thi phỏng vấn của tập đoàn Chính Uy. Sao tự nhiên công ty lại gọi điện cho em? Phải chăng..." Nhan Tiếu ngừng một lát, cố gắng lựa lời, rụt rè hỏi: "Ý em muốn nói là, liệu có phải anh quen em không ạ?".
Nghe thấy vậy, Hạ Hà Tịch đưa mắt nhìn Nhan Tiếu, không tỏ ra giận cũng không tỏ ra vui mừng, nhìn mãi cho đến khi Nhan Tiếu sởn hết gai ốc mới thôi, sau đó cười lớn. Tiếng cười to đến nỗi đã khiên một số khách trong sảnh phải quay đầu nhìn. Dĩ nhiên là Nhan Tiếu cũng thấy sợ trước tình cảnh này, đang không biết phải làm gì, thì thấy đột nhiên Hạ Hà Tịch vẻ mặt căng thẳng, hỏi với giọng rất nghiêm túc: "Ý của em là vì anh quen em và đã dựa vào quyền của mình để đưa em vào công ty?".
Trời ạ!
Nhan Tiếu há hốc miệng sững sờ, tội danh này lớn biết bao, cô vội xua tay nói: "Không... không phải thế ạ! Giám đốc Hạ, anh hiểu lầm rồi, em chỉ nghĩ... Em nhìn thấy trên bàn anh có một tấm ảnh, trùng hợp là…”.
"Hả?" Hạ Hà Tịch nheo mắt một cách nguy hiểm, nhếch mép nói với vẻ rất hào hứng: "Em còn lẻn vào phòng làm việc của anh và xem trộm album của anh ư?".
Nhan Tiếu không còn biết nét mặt mình lúc này như thế nào, sai lầm của cô là hỏi những điều không nên hỏi, đáng lẽ phải tìm hiểu từng bước, thật đúng là quá nóng vội!
Nhan Tiếu như một con mèo luống cuống, tay chân toát hết mồ hôi, đang lắp bắp nghĩ cách cứu vãn tình thế thì đột nhiên Hạ Hà Tịch lại phì cười, bình thản đưa tay véo cằm nói: "Tiếu Tiếu, anh nhớ là trước đây em đã từng dạy anh, gặp bất cứ chuyện gì cũng không nên hỏi, phải theo dõi nhiều và suy nghĩ nhiều".
Nhan Tiếu mím chặt môi, nhìn thẳng vào Hạ Hà Tịch, càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Đây là lần đầu tiên Hạ Hà Tịch gọi cô bằng cái tên thân mật là "Tiếu Tiếu". Quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn vì hai chữ này, gần gũi mà xa lạ, nhưng không biết cảm giác này nảy sinh từ bao giờ?
Trong lúc Nhan Tiếu đang suy nghĩ thì Hạ Hà Tịch đã đi vào bên trong như không có chuyện gì xảy ra. Nhan Tiếu không kìm được bèn gọi: "Giám đốc Hạ…”.
"Đừng gọi anh là giám đốc Hạ!" Hạ Hà Tịch dừng chân, quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời. "Nhan Tiếu à Nhan Tiếu, đúng là em hoàn toàn không nhớ gì về anh. Chỉ có điều khi phỏng vấn em, trong giây phút em mở cửa bước vào, anh thấy còn một chút hy vọng."
Nhan Tiếu trợn tròn mắt, miệng há hốc, tình nghĩa đã quên, không quen người cũ. Rốt cuộc đây là câu chuyện như thế nào mà có thế khiến Hạ Hà Tịch biểu lộ bằng ánh mắt phức tạp như vậy? Tự nhiên Nhan Tiếu cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô đành cúi đầu nói nhỏ: "Em xin lỗi, thực sự là em không nhớ được gì…”.
Hạ Hà Tịch cười, lắc đầu: "Thôi, em vào đi, sau khi bữa tiệc kết thúc, anh sẽ cho em biết câu trả lời".
——Tôi là dải phân cách “đáp án sắp được công bố”——
Vì đáp án sắp được công bố nên Nhan Tiếu cũng cảm thấy lòng nhẹ đi phần nào, chỉ mong màn đêm mau buông xuống, bữa tiệc sớm kết thúc. Vì trong đầu có rất nhiều lời suy đoán, Nhan Tiếu không thể ngờ rằng mình lại gặp một người quen trong bữa tiệc - Trình Mỹ Giai.
Với vai trò là người chỉ có mặt trong chưa đầy năm hồi kịch, Nhan Tiếu tưởng rằng nữ vương Mỹ Giai đã hết vai diễn, chỉ còn ngồi dưới sân khấu làm khán giả nên khi gặp lại Trình Mỹ Giai, Nhan Tiếu cũng cảm thấy bất ngờ.
Tối nay rõ ràng nữ vương là nhân vật nữ chính của bữa tiệc, chiếc đầm màu đỏ ôm ngực càng làm tôn thêm vóc dáng cao ráo của cô, mái tóc xoăn dài buông ngang lưng khiến cô càng thêm gợi cảm, duyên dáng, chỉ riêng đôi khuyên tai bằng ngọc trai lấp lánh đã khiến cô trở nên rực rỡ, rạng ngời.
Lúc Trình Mỹ Giai chậm rãi bước đến bên cạnh Nhan Tiếu, Nhan Tiếu cứ đứng nhìn trân trân, đợi đến khi đôì phương bật cười thành tiếng, cô mới phát hiện ra và cất tiếng chào với vẻ biết lỗi: "Chị Mỹ Giai, lâu lắm rồi không gặp chị".
Không cần phải sửng sốt như vậy, thực ra Trình Mỹ Giai xuất hiện trong bữa tiệc như thế này cũng không phải là điều gì quá bất ngờ. Thứ nhất, cô vốn là một tiểu thư có tiếng trong ngành. Thứ hai, cô thay mặt cha cô, đại diện cho công ty họ Trình đến tham gia bữa tiệc này cũng là đúng thôi.
Trình Mỹ Giai đưa tay chống cằm, cười ranh mãnh như con hồ ly: "Lâu lắm rồi không gặp em, nghe nói cuối cùng em và anh họ chị vẫn chia tay à?".
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền nghĩ ngay đến mẩu giấy đưa cho anh chàng mặt mụn đó và hơi khựng lại, cũng không biết sau khi đọc mẩu giấy đó, anh chàng mặt mụn có hóa thân thành Mã giáo chủ để đứng gào thét ở đầu đường hoặc phàn nàn với Trình Mỹ Giai về cô không? May mà Trình Mỹ Giai đã gạt chủ đề này sang một bên, hỏi với ý sâu xa: "Em làm ở Chính Uy, công việc có quen không?".
Nhan Tiếu gật đầu: "Cũng tạm chị ạ! Đợi em ổn định xong, em sẽ mời chị đi uống một chầu nhé!".
Nghe thấy vậy, Trình Mỹ Giai càng tỏ vẻ bí hiểm hơn: "Chuyện đó tính sau, chắc là... một thời gian nữa chị sẽ rất bận, chưa chắc đã uống cùng em được".
Nhan Tiếu cũng cười trừ. Thực ra, cô cũng không tò mò đến mức hòi thời gian tới Mỹ Giai bận việc gì. Không ngờ đột nhiên Trình Mỹ Giai lại ghé sát vào tai Nhan Tiếu nói nhỏ: "Thời gian tới... Kiro hứa sẽ bù đắp cho chị những sai lầm mà cậu ấy đã mắc ở Mỹ... Em phải bám sát chồng em đấy...".
Trong đầu Nhan Tiếu nổ đoàng một tiếng, cô vội lùi ra sau, ly rượu trong tay lắc mạnh, rượu bắn cả ra ngoài. Nhan Tiếu cười ngờ nghệch: "Chị Mỹ Giai nói gì linh tinh vậy, chồng gì cơ ạ... Em và yêu nghiệt…”.
"Không phải sao?" Trình Mỹ Giai nhướng mày ngắt lời Nhan Tiếu, đủng đỉnh lắc chiếc ly trong tay, "Lần trước khi đến nhà hai người, chị đã nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn rồi! À, tốt nhất nên kê lại giường trong phòng ngủ của em, giường thẳng ra cửa, xét về phong thủy không tốt lắm."
Nhan Tiếu im lặng nhưng lòng đã thắt lại. Lẽ nào, yêu nghiệt vẫn giữ liên lạc với Trình Mỹ Giai? Lại còn đưa cả chị ta về nhà nữa? Điều này có nghĩa là gì? Nhan Tiếu dần nắm chặt tay lại, Trình Mỹ Gia lại đặt ly rượu xuống, ưỡn người, uể oải nói: "Cho chị gửi lời hỏi thăm đến giám đốc Hạ của bọn em, chị và Kiro còn có hẹn nên phải về trước". Nói xong, Trình Mỹ Giai liền bước ra ngoài.
Nhan Tiếu hít thở thật sâu, tự nói với mình rằng phải thật bình tĩnh. © DiendanLeQuyDoncomChị Mỹ Giai giỏi giang, thanh thoát như vậy, chắc chắn không thể đem lòng yêu yêu nghiệt, hơn nữa, làm gì có kẻ thứ ba nào lại khoe khoang như vậy, dám khiêu khích trước mặt vợ người khác!
Đây có khi lại là âm mưu mà yêu nghiệt thông đồng với chị Mỹ Giai để bày ra, nếu như bây giờ mình nổi trận lôi đình gọi điện thoại cho yêu nghiệt thì chứng tỏ mình có tình cảm với anh ta, chứng tỏ... Tóm lại, phải bình tĩnh, thật bình tĩnh! Cho dù cô ghét yêu nghiệt đến đâu thì họ cũng được luật pháp bảo vệ, dựa vào đâu mà bà yêu nghiệt như Trình Mỹ Giai lại được hường vật sở hữu của cô sau hôn nhân?
Giữa lúc sàm chớp nổ rền, cảm tính đã chiến thắng lý trí. © DiendanLeQuyDoncomNhan Tiếu bước ra khỏi hội trường, ánh mắt tóe lửa, giơ điện thoại lên bấm số, đợi người ở đầu bên kia nghe máy, chưa kịp nói gì, Nhan Tiếu đã gào lên như sư tử Hà Đông: "Nói ngay! Anh đang ở đâu?!".
——Tôi là dải phân cách “sư tử Hà Đông”——
Vì đại phu nhân có việc công đột xuất nên Văn Dịch buộc phải về nhà mẹ vợ một mình để tỏ lòng hiếu thảo với nhạc mẫu.
Ăn cơm xong, yêu nghiệt chăm chú lắng nghe thái hậu kêu ca phàn nàn, trong lòng thì bấm đốt ngón tay tính toán bao giờ mới thoát được khỏi bàn tay ma quái, về nhà gặp vợ thì Nhan Tiếu đã gọi đến. Trong thời gian sống với nhau sau khi đăng ký kết hôn, thực ra tình cảm của hai người đã có bước tiến triển lớn. Nhìn thấy tên Nhan Tiếu, Văn Dịch tưởng rằng công việc đã xong, cuối cùng cô nàng cũng nhớ đến mình, bèn bấm nút nghe với tâm trạng vô cùng phấn khởi, chưa kịp dịu dàng gọi câu bà xã thì đã nghe thấy tiếng sư tử Hà Đông gào muốn thủng màng nhĩ: "Nói ngay! Anh đang ở đâu?!".
Văn Dịch run rẩy, suýt thì làm rơi điện thoại. Cùng lúc đó, nhạc phụ đang xem tin về thị trường chứng khoán và nhạc mẫu đang gọt táo cũng nhìn về phía yêu nghiệt, vì tiếng của người đầu bên kia điện thoại thực sự quá lớn, vọng ra ngoài.
Yêu nghiệt lau mồ hôi hột và chăm chú nhớ lại, sau khi xác định hôm nay không đắc tội gì với Nhan Tiếu mới trả lời: "Ở nhà mẹ mà em, không phải mình đã hẹn hôm nay về nhà thăm ba mẹ đó sao".
Vừa nói Văn Dịch vừa cố tình trều môi với vẻ oan ức nhìn nhạc mẫu. Thái hậu hiểu ý liền đi ra, cười hềnh hệch vỗ vai con rể cướp lây điện thoại nói lớn: "A lô? Sao vậy? Đang ở đâu vậy con.
Vừa nói thái hậu vừa đi vào phòng ngủ, trong lúc bà đóng cửa lại, Văn Dịch còn loáng thoáng nghe thấy thái hậu càu nhàu: "Mày quản lý chồng chặt là đúng, nhung thái độ dữ dằn như vậy là không được đâu. Nào, để mẹ dạy mày vài chiêu...".
Nghe thấy vậy, yêu nghiệt co rúm người lại, ngồi xuống bên cạnh nhạc phụ với vẻ vô tội, chưa kịp nói gì thì vai lại bị vỗ mạnh một cái. Yêu nghiệt ngoảnh đầu lại thì thấy đồng chí nhạc phụ đang nhìn hắn với vẻ mặt "cùng cảnh ngộ là kẻ lưu lạc nơi chân trời", nói: "Văn Dịch à, con đã bao giờ được nghe câu mà người xưa thường nói chưa?".
“Câu gì hả ba??"
Đồng chí ba liền ngửa mặt lên trần nhà than dài một tiêng: "Hôm con lấy Tiếu Tiếu, ba thực sự đau lòng, chưa kịp nói với con câu này…”.
Yêu nghiệt trợn tròn mắt, đoán: "Ba giao con gái cho con rồi nhé, con cố gắng chăm sóc nó ư?".
Đồng chí ba lắc đầu với vẻ khổ sở, muốn khóc mà không có lệ: "Không phải, là con phải chăm sóc mình cho thật tốt. Mẹ nào con nấy mà!". Kể cả Nhan Tiếu được hưởng gen hiền lành, thật thà của ba, nhưng dưới sự chỉ đạo và xúi giục của thái hậu, chắc chắn sẽ hậu sinh khả úy!
Nghĩ đến đây, nhạc phụ lại nhắc nhở con rể với tư cách của người đã từng trải: "Còn nữa, nhớ là quỹ đen không được giấu ở nhà!".
"... " Yêu nghiệt nhìn lên trần nhà không nói gì. Đại ca à, đại ca đừng nói với giọng bi phẫn như vậy được không, yêu nghiệt cũng cảm thấy hơi hối hận vì đã kết hôn. Tuy nhiên, Tiếu Tiếu còn bỏ cả thời gian gọi điện thoại kiểm tra xem hắn đang ở đâu, phải chăng điều này chứng tỏ cô ấy đã bắt đầu chấp nhận hắn rồi ư?
——Tôi là dải phân cách “rượu vào lời ra”——
Sau khi nói chuyện xong với yêu nghiệt qua điện thoại, Nhan Tiếu cũng đã yên tâm hơn, nhưng rắc rối lại thi nhau kéo tới. Hạ Hà Tịch đã uống say.
Lúc bữa tiệc chuẩn bị đến hồi kết thúc, trước sự tấn công như vũ bão của mọi người, Hạ Hà Tịch nằm thu lu trên ghế ngủ thiếp đi. Có lẽ ngay từ lúc chào đời, Hạ Hà Tịch đã có khả năng tự kiềm chế mà không ai sánh nổi, kể cả uống say cũng không có ngôn từ, hành động nào quá trớn, chỉ nhắm mắt lại ngủ ngoan ngoãn, miệng còn hơi cười cười.
Như thế là tốt, dù gì cũng biết nghe lời hơn tên yêu nghiệt nọ uống say vừa khóc vừa cười, nhưng vấn đề là... với tư cách là đồng nghiệp, làm thế nào Nhan Tiếu mới có thể đưa được vị giám đốc họ Hạ này về. Bất luận Nhan Tiếu hỏi gì, sau khi uống rượu say, Hạ Hà Tịch chỉ cười ngờ nghệch, mặt đỏ tía tai không nói gì thêm.
Rốt cuộc anh đang sống ở đâu, có người thân hay bạn bè nào có thể đến đón không, đều là câu hỏi không có lời đáp. Cuối cùng tiệc tàn, khách khứa đã ra về gần hết, Nhan Tiếu vẫn ngồi trên chiếc ghế dài trong hoa viên hóng gió với Hạ Hà Tịch. Gọi điện thoại cho chị Hoa thì tắt máy, điện thoại của Hạ Hà Tịch cũng không biết vứt ở đâu, Nhan Tiếu thực sự bó tay, đành phải gọi cho yêu nghiệt, bảo hắn lái xe đến đón.
Nghe thấy vậy, Văn Dịch cũng có vẻ hơi bực mình: "Đón vợ là chuyện không phải bàn cãi, nhung anh chàng giám đốc họ Hạ của công ty em…”.
Nhan Tiếu lườm một cái: "Thế anh có đón không? Anh không đón thì để em gọi taxi".
"Đón rồi làm thế nào? Lẽ nào đưa anh ta về nhà mình?"
Nhan Tiếu thở dài, yêu nghiệt hỏi cô, cô biết hỏi ai đây? Đang định nổi cáu thì sau lưng vang lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông: "Em đang gọi cho ai vậy?".
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu giật bắn mình, quay đầu quả nhiên nhìn thấy Hạ Hà Tịch nhìn cô cười như không có vấn đề gì xảy ra, có say chút nào đâu? Ngừng một lát, cô đành lặng lẽ cúp máy nói: "Anh…”.
Hạ Hà Tịch lắc đầu: "Anh đã nói là hôm nay sẽ cho em biết câu trả lời mà, làm sao có thể say được? Thế nên vừa nãy anh nghỉ một lát".
Nhan Tiếu chợt hiếu ra vấn đề, tạm nghỉ một lát, để mọi người không mời rượu mình ư? Hạ Hà Tịch đóng kịch giỏi như vậy, anh ta đã rất thích thú khi nhìn thấy cô sốt sắng lo cho anh ta, gọi người rồi gọi xe đúng không?
Nhan Tiếu cau mày: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao hồi đầu anh lại tuyển em vào tập đoàn Chính Uy?".
Ánh mắt Hạ Hà Tịch cười cười: "Tập đoàn Chính Uy là do em tự nộp hồ sơ, cũng chỉ tình cờ, anh không ưng những người đăng ký thi tuyển lắm nên mới lôi tập hồ sơ trước đây ra xem, và thế là nhìn thấy em".
Nghe thấy vậỵ, Nhan Tiếu vẫn chưa nắm bắt được trọng tâm của vấn đề: "Nhìn thấy em nên gọi em đến phỏng vấn? Chỉ đơn giản vậy thôi sao?".
Hạ Hà Tịch gật đầu: "Đơn giản vậy thôi. Anh cũng không phải là người vì tư lợi cá nhân mà làm những việc phi pháp, chỉ muốn gặp em mà thôi, kể cả em không qua được vòng thi viết thì sau này chúng ta cũng vẫn được coi là có duyên gặp gỡ một lần, nêu có liên hệ riêng với nhau cũng không quá đường đột, đúng không?".
Nói như vậy có nghĩa là ngay từ đầu Hạ Hà Tịch đã tính toán về cô ư? Kể cả cô vào tập đoàn Chính Uy mà không qua được vòng thi viết, anh ta cũng sẽ tìm cách tiếp cận cô ư? Nhan Tiếu bặm môi, nêu cô không nhầm thì khung ảnh trong phòng làm việc cũng là do Hạ Hà Tịch cố tình để cô nhìn thấy.
Nhưng vấn đề là...
"Tại sao?" Nhan Tiếu lặng lẽ nhìn Hạ Hà Tịch. "Chúng ta là bạn cũ? Bạn học ư? Tại sao anh lại có tấm ảnh chụp đội bóng đó?"
Nghe thấy vậy, dường như Hạ Hà Tịch ngại ngùng cúi đầu, một lát mới trả lời: "Trước khi đến địa điểm đó, anh sẽ không trả lời câu hỏi của em".
"Địa điểm nào? Ở đâu?"
"À, nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên." Hạ Hà Tịch nheo mắt, đưa tay ra trước mặt Nhan Tiếu.
"Anh muôn tranh thủ đang còn hơi men đế giúp em gợi mở lại ký ức về nơi mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em có hứng thú không Nhan Tiếu?"
Nhan Tiếu: “…”
Mười phút sau, Nhan Tiếu lên taxi cùng Hạ Hà Tịch. Để an toàn, cô vẫn lén nhắn tin cho yêu nghiệt. Nội dung của tin nhắn rất đơn giản, chi có bốn chữ: "Sân bóng của trường".
——Tôi là dải phân cách “gợi mở ký ức”——
Trường cấp hai cấp ba mà Nhan Tiếu và yêu nghiệt học là ngôi trường có lịch sử hàng trăm năm, trường chia thành hai khu cấp hai và cấp ba. Vì đội ngũ giáo viên rất mạnh nên khi vào cấp hai, Nhan Tiếu và yêu nghiệt không đắn đo gì mà đăng ký học hết cấp ba luôn. Dĩ nhiên, không nằm ngoài dự đoán, thiên tài Nhan Tiếu đã vào được cấp ba với điều kiện được miễn ba năm học phí, còn yêu nghiệt... thì dựa vào mối quan hệ của ổng ngoại nên cũng vào được.
Vì ở trường hơn sáu năm nên hai người đều rất có tình cảm với ngôi trường này. Thỉnh thoảng cuối tuần không có việc gì làm còn vào trường chơi, đá bóng. Nhan Tiếu không xa lạ gì với ngôi trường này, nhưng điều khiến cô thắc mắc là, tại sao Hạ Hà Tịch lại biết cô tốt nghiệp ở trường này, anh ta đưa cô đến đây để làm gì.
Đêm đã khuya, dĩ nhiên là bảo vệ sẽ không cho hai người đã quá tuổi thành niên này vào trường. Nhan Tiếu đang định đề nghị đi cổng phụ thì Hạ Hà Tịch đã dẫn Nhan Tiếu đến phía hành lang có giàn nho của trường một cách thành thạo, vén đám dây leo ở một nơi rất kín đáo lên, hai người liền nhìn thấy đằng sau đám dây leo có một cánh cửa gỗ màu xanh cao một mét.
Thấy vậy, Nhan Tiếu sững lại, chưa kịp nói gì, Hạ Hà Tịch đã mò được một chiếc chìa khóa ở bên cạnh và mở cửa, cúi người bước vào trong rồi mới ngoái đầu nhìn Nhan Tiếu. Nhan Tiếu không lạ gì cánh cửa này, đám học sinh cấp ba nghịch ngợm, vô tình phát hiện ra cổng phụ, sau đó mới biết đây là lối dành riêng cho các bác làm vườn của trường.
Hồi đó cũng không biết yêu nghiệt bằng cách nào mà tìm được chìa khóa của cánh cửa, giấu dưới giàn nho, cho người của đội bóng có thể vào trường đá bóng bất cứ lúc nào. Mỗi cành tượng và tình tiết đều rất quen thuộc, thậm chí trong đầu Nhan Tiếu lúc này còn vang lên tiếng cười ngạo nghễ cua Văn Dịch và tiếng la hét chuyền bóng, tiếng cãi nhau của các cầu thủ...
Nếu không phải là người của đội bóng, Hạ Hà Tịch không thể biết lối đi bí mật này. Rõ ràng là có cảm giác quen thuộc và thân thiết, nhưng cô vẫn không nhớ được người tên là Hạ Hà Tịch.
Đến sân bóng của trường vào lúc trời tối có một cảm giác khác lạ. Dưới ánh trăng, hai người chậm rãi đi vòng quanh sân bóng, mãi đến khi thấm mệt, Hạ Hà Tịch mới ngồi xuống chiếc ghế băng dưới tán cây, chỉ về phía trước nói: "Tiếu Tiếu, em có còn nhớ bức ảnh đó được chụp ở vị trí trước bàn chơi bi a không?".
Nhan Tiếu im lặng, ngồi xuống cạnh Hạ Hà Tịch. Dĩ nhiên là cô nhớ, chỉ có điều hồi đó còn quá trẻ, chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó được ngồi dưới ánh trăng ngắm trường cũ.
Hạ Hà Tịch lại nói tiếp: "Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp em cũng là ở chỗ đó. Lúc đó em đang cãi nhau với Văn Dịch, rốt cuộc hai người cãi nhau về chuyện gì anh cũng không nhớ nữa, nhưng anh nhớ rất rõ là mọi người đều cười hai người. Mọi người nói cô bé này là bạn thanh mai trúc mã của Văn Dịch, từ nhỏ đã thường xuyên cãi nhau, chắc chắn là thích Văn Dịch, đúng không?".
"Lúc đó anh nghĩ, chẳng ai thích một cô bé ghê gớm như vậy. Có thể là do trong đầu để tâm quá nhiều đến chuyện này nên dần dần anh cũng bắt đầu thấy thích em".
Nhan Tiếu giật mình, dường như đã kết luận được Hạ Hà Tịch là ai, cô há miệng định hỏi nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Hạ Hà Tịch cười cười, chậm rãi kể lại câu chuyện của mình: "Một câu chuyện rất nhàm chán đúng không? Anh cũng nói với mình như vậy, tuổi trẻ ngông cuồng, có ai là không yêu thầm vài cô gái đâu? Nhưng anh vẫn rất ghen tị với anh bạn thanh mai trúc mã đó của em, anh ghen tị vì em chỉ cãi nhau với cậu ta, ghen tị vì em giẫm lên áo cậu ta, áo bẩn rồi lại lặng lẽ mang đi vò sạch, ghen tị vì em về nhà cùng cậu ta, ghen tị vì em cho cậu ta mượn vở bài tập để chép... Ghen tị với mọi chuyện diễn ra giữa hai người".
Đang kể đột nhiên Hạ Hà Tịch bật cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Nhan Tiếu: "Anh tưởng rằng bao nhiêu năm trôi qua, anh đã quên hết những chuyện này rồi. Đó, không phải em đã quên hẳn anh rồi sao? Nhưng vừa nhìn thấy tấm ảnh xấu mù của em dán trên hồ sơ, anh đã nhận ra em".
Nói đến đây, thực sự Nhan Tiếu không thế giả vờ ngờ nghệch được nữa, cô thốt lên: "Anh là…”
Khuôn mặt đẹp trai, điềm tĩnh của Hạ Hà Tịch toát lên một vẻ rạng ngời lạ lùng. Anh ta gật đầu, nói từng chữ một: "Đúng vậy, là anh. Cuối cùng em đã nhớ ra rồi, phải không Tiếu Tiếu? Khi rời chốn này anh đã từng thề rằng nhất định sẽ quay trở lại, sẽ gọi em là "Tiếu Tiếu" một cách thoải mái như Văn Dịch, và giờ anh đã làm được điều này, Tiếu Tiếu ạ".