Trúc Mã Lại Mặc Váy Của Tôi

Chương 37: Tai Nạn



Tiễn Tử Sâm lên máy bay xong Tinh Tinh lái xe quay lại toà soạn. Gần đây công việc cũng ít nên Tinh Tinh cũng không quá bận rộn, vốn nghĩ hôm nay lên toà soạn sẽ được rảnh rỗi nhưng lại có sự việc bất ngờ xảy ra.

Vừa bước vào toà soạn cô đã thấy không khí có phần khác lạ, mọi người đang ồn ào bàn tán gì đó, lại gần hỏi thì Tinh Tinh mới biết một khu chung cư bên thành phố X cách bọn họ khá xa do lâu năm không tu sửa khiến nền móng xuống cấp, gần một tuần nay bên đó xảy ra mưa to khiến cho toà chung cư cứ vậy đổ xuống, rất nhiều nạn nhân bị kẹt bên trong, hiện tại bên đó lực lượng chức năng đã phong tỏa để giải cứu.

Sáng nay đưa Tử Sâm đi nên cô cũng không cập nhật tin tức, toà soạn đang cử người đi qua bên đó đưa tin, hiện tại khu vực quanh chung cư đều đã bị phong toả. Nghe được tin tức này Tinh Tinh liền liên hệ với tổng biên xin đi, Tử Sâm đã đi làm cô về nhà có một mình cũng chán chi bằng đi đưa tin.

Tai nạn sụp đổ xảy ra sẽ bị phong toả trong khoảng một tuần để giải cứu các nạn nhân, phóng viên cũng sẽ phải ở ngoài đợi. Mặc dù vậy Tinh Tinh vẫn xuất phát từ sớm đến hiện trường, tới nơi mới biết không chỉ cô mà rất nhiều phóng viên của các toà soạn khác và người thân của các nạn nhân còn mặc kẹt trong đống đổ nát đều tập trung ở đây chờ đợi.

Lần này vẫn là anh Hoàng đi cùng Tinh Tinh, họ dựng tạm một chiếc lều để dụng cụ, sau đó ngồi ở ngoài đợi tin tức, mỗi khi có nạn nhân được giải cứu thành công sẽ nhanh chóng đưa tin về toà soạn. Cứ như vậy trải qua hai ngày công cuộc giải cứu gần như đã xong, dây phong toả cũng được thu hẹp lại chỉ còn một khu nặng nhất, từng bức tường chồng chéo lên nhau, chỉ cần một lực nhẹ cũng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Lực lượng giải cứu rất cẩn thận khi vào khu vực này, nửa ngày sau một bé trai 5 tuổi được giải cứu trong tình trạng mất nước khá nghiêm trọng hơi thở rất yếu, nhanh chóng được đưa đi cấp cứu. Giải cứu bé trai xong thì hết ngày hôm đó không thấy ai nữa. Tinh Tinh cũng vào viện xem tình hình của các nạn nhân, hầu như đã ổn, bé trai hôm qua cũng đã qua cơn nguy kịch, giờ đang được truyền nước trong phòng hồi sức, cũng không thấy người thân, có thể vẫn đang bị mắc kẹt chưa được giải cứu.

Qua hôm sau công tác giải cứu lại tiếp tục, Tinh Tinh cùng mọi người đứng ngoài dây chắn chờ đợi, cho đến gần trưa vẫn chưa phát hiện ra ai. Khi thông báo của đội trưởng bên giải cứu vang lên tạm dừng tìm kiếm để nghỉ ngơi, bọn họ đã tìm liên tục mấy hôm nay không được nghỉ, hiện tại chỉ còn chỗ này có thể nghỉ một chút để chiều tiếp túc.

Khi cả đoàn cứu hộ rời đi cũng thông báo mọi người ở bên ngoài cấm vào trong, tìm kiếm là việc của bọn họ, bên trong rất nguy hiểm không có trang bị bảo hộ thì không được vào. Người thân của các nạn nhân tuy sốt ruột nhưng cũng không dám cả gan bước vào trong vùng phong toả, đều an phận ngồi bên ngoài chờ đợi.

Tinh Tinh khá mệt mỏi ngồi nhìn những người thân của nạn nhân đang ngồi chờ đợi, toà chung cư này nghe bảo gồm 20 tầng, mỗi tầng gồm 5 phòng, số người lên đến 200 người, từ hộ gia đình đến người sống một mình, hôm chung cư sụp đổ trùng hợp vô chủ nhật nên hầu hết các phòng đều ở nhà. Tinh Tinh nghe ngóng được ngoài 20 người may mắn chạy kịp ra ngoài còn lại đều nằm trong đống đổ nát.

Công cuộc giải cứu thành công cứu được 100 người, còn lại cô nghĩ cũng lành ít dữ nhiều. Đang suy nghĩ thì bỗng một bóng dáng nhỏ bé của bé trai chạy vụt qua, đến khi Tinh Tinh giật mình nhìn theo thì đã thấy bé trai chạy thẳng vào khu phong toả, cô nhìn xung quanh mọi người đều đã nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không có người lính cứu hộ nào ở đây.

Dù đã được dặn không bước chân vô khu phong toả, nhưng vì lo lắng cho cậu bé nên Tinh Tinh vẫn đứng dậy chạy theo, tìm một lúc thì thấy cậu bé đang lách người vô khe hở của hai bức tường thuộc khu vực được cảnh cáo nguy hiểm, Tinh Tinh không nghĩ nhiều đuổi theo, nghe thấy cậu bé vừa khóc vừa gọi mẹ, cô vội tăng tốc độ, nhẹ nhàng chui qua khe hở giữa hai bức tường đổ tạo thành, cuối cùng thấy cậu bé đang đứng cạnh một bức tường lớn.

" Mẹ…mẹ…con Tiểu Bảo đây…mẹ còn ở đó không "

" Cậu bé…chỗ này nguy hiểm lắm em không được ở đây, theo chị ra ngoài nào "

" Chị…hix…chị ơi…hix… cứu mẹ em…mẹ…mẹ ở sau bức tường này…mẹ bị thương nặng lắm "

" Mẹ em sao…chị sẽ báo cho mấy chú cứu hộ… giờ em theo chị ra ngoài trước được không ", Tinh Tinh nhìn bức tường như muốn sụp xuống kia không khỏi lo lắng.

" Nhưng mẹ em…mẹ bị thương rồi "

" Giờ chúng ta ra ngoài gọi cứu hộ, rất nhanh mẹ em sẽ được cứu, có được không ", Tinh Tinh cuối cùng cũng thuyết phục được Tiểu Bảo, dắt cậu nhẹ nhàng đi ra ngoài, đến được khe hở của hai bức tường chuẩn bị ra thì nghe tiếng ầm, một trong hai bức tường không chịu được sức nặng của bức tường còn lại liền đổ xuống, Tinh Tinh hốt hoảng ôm lấy Tiểu Bảo, một cơn đau nhói ở vùng hông ập đến khiến Tinh Tinh choáng váng.

Khi khói bụi qua đi, Tinh Tinh từ từ mở mắt, rất may mắn là bức tường kia không đổ hẳn xuống, vẫn còn để lại một khe hở nhỏ, cơn đau phía cạnh hông lại truyền đến, hình như cô bị thứ gì đó đâm trúng, Tinh Tinh đau toát mồ hôi, lúc này cô chợt nhớ đến Tiểu Bảo, cậu bé được cô bảo vệ không sao, chỉ hoảng quá mà ngất đi.