Trúc Mã Quá Dính Người

Chương 15: Cứu tiểu khả ái



"Dương Phong, cậu có thể qua đây giúp tớ rửa rau được không?" Tôi đang nhặt rau trong bếp, thấy Dương Phong đang nằm ở phòng khách xem TV thì gọi cô ta.

 

"Ồ. Được." Cô ta xỏ dép, chậm rãi bước vào.

 

"Tiểu Uyển, hôm nay chúng ta ăn gì?" Cô ta nhận lấy rau, vẻ mặt lười biếng.

 

"Thịt hầm củ cải, thêm một món thịt xào và canh trứng cà chua."

 

"Ồ, tớ không thích ăn củ cải."

 

"Vậy thì cậu có thể ăn thịt."

 

"Tiểu Uyển, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?"

 

"Cậu hỏi đi." Tôi lau mồ hôi, không để tâm trả lời.

 

"Cậu có bạn trai không?"

 

Tôi do dự một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.

 

"Vậy trước đây anh ấy có sống cùng cậu không?"

 

Tôi nhíu mày: "Không."

 

"Đừng phủ nhận nữa, Tiểu Uyển, mấy hôm trước tớ còn thấy d.a.o cạo râu trong ngăn kéo bồn rửa mặt. Nếu cậu không có bạn trai thì d.a.o cạo đó là của ai?"

 

"Của ba tớ."

 

"À, vậy à." Cô ta hơi nhướn mày, ánh mắt loé sáng, nhưng cô ta không hỏi thêm câu nào nữa.

 

"À đúng rồi, Dương Phong, tối nay tớ đi ăn với bạn, cậu tự nấu ăn nhé, tớ đã mua rau ở dưới lầu, cậu tự nấu là được."

 

"Ồ, được rồi."

 

Chiều tối, khi tôi đến đại học B, Hứa Hiểu Thần đã đứng ở cổng trường, anh đeo balo màu đen, ngẩng đầu nhìn xung quanh.

 

"Tiểu Thần." Tôi gọi tên anh, chạy tới nắm tay anh.

 

"Tiểu Uyển... Anh nhớ em lắm." Anh bỗng ôm tôi, đầu gục vào vai tôi.

 

"Mới hai ngày không gặp thôi mà, có gì đâu mà nhớ?"

 

"Em không nhớ anh sao? Anh không tin." Anh buông tôi ra, vẻ mặt có chút buồn bã: "Bạn của em định ở lại bao nhiêu ngày nữa?"

 

"Em không biết." Tôi thở dài.



 

"Vậy cô ta có ra ngoài tìm việc làm không?"

 

Tôi lắc đầu: "Chúng ta vừa đi vừa nói nhé. Lát nữa chúng ta đi ăn ở đâu?”

 

"Chúng ta đến Hội Thông Plaza nhé? Hôm nay tất cả các món ăn ở đó đều giảm giá 50%."

 

"Rẻ vậy sao? Vậy thì đi thôi."

 

"Ừm."

 

Tôi chợt dừng bước, quay lại nhìn một lần, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ: "Tiểu Thần, có lẽ em điên thật rồi, em có cảm giác như có người đang theo dõi chúng ta."

 

"Hả?" Hứa Hiểu Thần cũng quay lại nhìn mấy lần, sau đó quay lại ôm lấy vai tôi: "Có phải tối qua em làm việc quá mệt đúng không?"

 

"Chắc là vậy. Tối qua em ăn tối quá sớm, làm việc quá muộn, sau đó em đói muốn chết, về đến nhà chỉ kịp gặm một cái bánh bao. Đi nhanh thôi. Hôm nay em muốn ăn một bữa thật ngon."

 

"Ừm."

 

Khi tôi đang đánh răng thì đột nhiên điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ Hứa Hiểu Thần.

 

"Alo, Tiểu Thần."

 

"Tiểu Uyển, em có biết không? Hôm nay anh đã gặp một cô gái rất... khó tả."

 

"Hả? Khó tả là sao? Có phải vì cô ấy quá xinh đẹp không?"

 

"Không phải, mà là rất thần kinh. Thật sự... không thể diễn tả được. Em biết không? Cô ta ăn mặc rất hở hang, chạy một mạch vào lớp rồi ngồi cạnh anh, luôn cố tình chạm vào anh, còn hỏi anh có muốn... nếm thử hương vị của cô ta không, anh nói anh đã có bạn gái rồi, nhưng cô ta vẫn bám theo, cuối cùng, anh không thể chịu nổi nữa nên báo bảo vệ, cô ta mới chịu đi."

 

"Cái quái gì thế?? Cô gái đó bị điên à? Cô ta làm em muốn chửi thề, em thực sự muốn đánh c.h.ế.t cô ta. Hứa Hiểu Thần, sao anh không tát cô ta một cái? Anh thương hoa tiếc ngọc à?"

 

"Không phải, mà là bởi vì cô ta có mùi quá thơm, anh không muốn chạm vào cô ta, anh không chịu nổi cái mùi đó."

 

"..."

 

"Tiểu Thần, lần sau gặp phải kiểu tâm thần như vậy, anh cứ gọi thẳng 110."

 

"Ừm."

 

Mấy ngày sau, Hứa Hiểu Thần lại gọi điện cho tôi: "Tiểu Uyển, em có biết không? Cô gái lần trước anh nói đã... có quan hệ tình cảm với một người bạn cùng lớp của anh. Mấu chốt là sau đó, cô ta còn đến gần anh hơn."

 

"A, thật không biết xấu hổ, tức c.h.ế.t đi được, thật muốn tát cho cô ta một cái! Anh có thể báo cảnh sát để các chú cảnh sát, à không, các đồng chí cảnh sát đưa cô ta đi không? Trời ơi!"

 

"Anh cũng muốn, nhưng vấn đề là pháp luật không bảo vệ những người đàn ông bị quấy rối."

 



"Ừm... Vậy ngày mai em sẽ nghỉ nửa ngày, em muốn xem cô gái thần kinh quyến rũ bạn trai em trông như thế nào!"

 

"Ừm... Được, việc cứu bạn trai nhỏ phải nhờ vào em rồi."

 

"Tiểu Uyển, ngày mai cậu nghỉ à?" Dương Phong đang ngồi trên ghế sofa xem TV, đột nhiên quay sang hỏi tôi.

 

"Ừ? Sao cậu biết?"

 

"Bởi vì tớ vừa vô tình nghe thấy cậu và bạn trai nói chuyện điện thoại.”

 

"Tớ nói to lắm à?"

 

"Không có, tai tớ thính lắm."

 

Trong phút chốc, tôi chỉ biết nhìn lên trời.

 

Vì tôi gọi điện thoại trong phòng vệ sinh khi cửa đóng nên tôi nghĩ âm thanh đó đủ nhỏ.

 

"Ừ, tớ xin nghỉ nửa ngày."

 

"Vậy ngày mai cậu đi chơi với bạn trai à?"

 

"Có thể."

 

Ngày hôm sau.

 

Hứa Hiểu Thần nói rằng người phụ nữ đó thường xuất hiện vào khoảng 10 giờ sáng vào các ngày cuối tuần, bởi vì Hứa Hiểu Thần không có lớp vào buổi sáng nên thường đến thư viện học bài, chỉ cần anh đến thư viện, cô ta nhất định sẽ tìm thấy anh.

 

Vì vậy, tôi đã đến trường lúc 9 giờ, đứng chờ ở chỗ Hứa Hiểu Thần thường tự học, để xem người phụ nữ đó có xuất hiện hay không.

 

Tuy nhiên, đến khi kim đồng hồ chỉ vào 12 giờ, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng cô ta.

 

Sau khi rời khỏi thư viện, tôi ngao ngán nhìn Hứa Hiểu Thần: "Hứa Hiểu Thần, cô gái kia có phải là do anh bịa ra không? Để lừa em đến gặp anh?"

 

"Sao có thể? Anh có thể bịa ra chuyện như vậy sao? Tiểu Uyển, em không tin tiểu khả ái của em sao?"

 

Tôi rất nghi ngờ nhìn anh: "Anh thật sự không bịa ra chuyện này?"

 

Hứa Hiểu Thần kiên quyết lắc đầu.

 

"Có phải cô ta biết hôm nay em sẽ đến đây không? Tiểu Thần, anh có thể mô tả sơ qua về cô ta cho em biết được không?"

 

"Ừm... cô ta không béo cũng không gầy, mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, có đôi mắt hai mí rất to, mặt trang điểm khá dày, môi hơi dày."

 

Tôi bỗng im lặng.