Trúc Mã Vi Phu

Chương 8



Tựa như một hòn đá rơi xuống khiến mặt hồ dậy sóng.

Mấy phu nhân kinh ngạc che miệng, Tùy phu nhân cũng chớp mắt không thể tin được.

“Ý ca sao lại học uống rượu cơ chứ?”

Tùy phu nhân ôm ngực, bất đắc dĩ cau may tỏ vẻ lo lắng: “Không thấy bao lâu rồi? Còn chỗ nào chưa tìm không?”

Người hầu nói: “Bẩm phu nhân, Tế tửu nói một canh giờ trước đã phát hiện không thấy Thế tử đâu cả. Hiện giờ đã tìm khắp Quốc Tử Giám rồi ạ, chỉ chưa tìm phía sau núi”.

“Như vậy…”

Tùy phu nhân vừa duỗi tay ra, lập tức có nữ sử đến đỡ bà đứng dậy.

“Ngươi gọi người hầu trong phủ cùng đến sau núi tìm Ý ca về đây. Thi hay không chỉ là việc nhỏ, quan trọng là người bình an vô sự, biết không?”

“Vâng, tiểu nhân đi ngay!”

Đợi bọn người hầu phủ Quốc công rời đi, Tùy phu nhân thở dài, quay sang Tùy lão thái thái sắc mặt nặng nề, kính cẩn nói:

“Mẫu thân, người cũng đừng tức giận, Ý ca chỉ ham chơi một chút thôi. Tuổi tác nó còn nhỏ, sau này còn nhiều thời gian để dạy dỗ, nhất định có thể sửa đổi”.

Tùy lão thái thái cười lạnh lùng một tiếng, gọi ma ma đến đỡ, chầm chậm đứng dậy khỏi đệm mềm, toàn thân thoát ra khí chất uy nghiêm lẫn cao quý.

Lão thái thái bình thản liếc nhìn Tùy phu nhân đang khom lưng cúi đầu, một lúc sau mới lên tiếng dặn dò lão ma ma hầu hạ:

“Về phủ”.

Sau khi lão thái thái đi khuất, không khí ngột ngạt ngưng trệ mới dần dần tan rã.

Nhóm phu nhân ghé tai nói nhỏ.

“Tùy lão thái thái này không hổ là Vĩnh Dương quận chúa nổi danh kinh thành năm đó, phong thái uy nghi, nếu không phải trong cung thì nơi nào mới nuôi dưỡng ra cái khí chất đó cơ chứ?”

“Chỉ là hơi khó hầu hạ”.

“Cửa lớn phủ Quốc công nào có dễ vào như vậy? Cho dù là Hầu phủ, Bá phủ* cũng rất nhiều quy củ”.

* Trung Quốc cổ đại có chế độ 5 tước vị từ cao xuống thấp, lần lượt là:  Công – Hầu – Bá – Tử – Nam. Tước Công đứng đầu. Vì vậy phủ Quốc công của Tùy gia là lớn nhất theo chế độ 5 tước vị này.



“Được rồi được rồi”. Tùy phu nhân ngăn chặn cuộc thảo luận không thấy điểm dứt này: “Lão thái thái đã lớn tuổi, ít nói mấy câu đi”.

“Tỷ đó, chính là quá mềm lòng”. Có một vị phu nhân tiến lên nắm tay bà, nói: “Người ta đều nói mẹ kế khó làm, tỷ thấy đó, mấy năm nay tỷ moi hết tim gan để đối tốt với Ý ca, kết quả lão thái thái kia đề phòng tỷ còn hơn cả phòng cướp, ánh mắt vẫn chẳng thay đổi chút nào”.

“Đừng nói nữa, người khác nghe được còn ra thể thống gì”.

Một phu nhân khác cũng lấy khăn tay che miệng, nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Cũng may Mậu ca nhà tỷ còn ngoan ngoãn, Công gia đối với tỷ tương đối tốt… sói con choai choai ấy mà, nuôi không được thì thôi vậy”.

“Muội muội lại hồ đồ rồi”. Tùy phu nhân giả vờ tức giận, nói: “Thường ngày Ý ca thân thiết với ta, chỉ là tâm tính thiếu niên vẫn còn bừa bãi phóng túng, đợi nó lớn hơn chút nữa sẽ hiểu chuyện thôi”.

“Được được được, tỷ muội đây đều không phải người hết”.

Vị phu nhân đó hận rèn sắt không thành thép, nhẹ nhàng liếc Tùy phu nhân một cái: “Muội đây sai người hầu trong phủ ra sau núi tìm Ý ca bảo bối của tỷ vậy”.

“Vậy thì… thật đa tạ muội muội”.

Những phu nhân khác thấy thế cũng liên tục vẫy khăn gọi người hầu nhà mình đến, góp thêm chút sức lực.

Tùy phu nhân cảm kích nói cảm ơn với từng người.

Lục Nghi Trinh cũng nhân cơ hội này cáo từ Tùy phu nhân, chui ra khỏi đám phu nhân đó.

Tiểu cô nương tràn đầy bất ngờ hoảng hốt.

Thì ra Tùy phu nhân lại là mẹ kế của Ý ca ca… trước đây nàng thấy bọn họ rất hòa hợp, nàng còn tưởng là một đôi mẹ con ruột thịt ấy chứ.

Ý ca ca cũng thật kỳ lạ.

Vốn nghĩ đầu óc hắn thông tuệ như vậy, bài vở ở lớp học dĩ nhiên cũng rất xuất sắc. Nhưng hôm nay hắn lại vắng mặt trong buổi Ngự khảo quan trọng… Đây quả thật không giống việc mà một học sinh giỏi có thể làm ra.

Ồ, còn nữa, hắn còn thường xuyên trốn học.

Nhưng vì sao Ý ca ca lại muốn làm học sinh hư chứ?

Lục Nghi Trinh tự hỏi bản thân một trăm lần cũng không ra.

Đúng lúc này, Bảo Khấu lên tiếng dò hỏi: “Cô nương, bây giờ chúng ta đi đâu? Sao lại đi cùng mấy người hầu nhà họ?”

Lục Nghi Trinh nâng mắt nhìn.

Hiện giờ nàng đang đi theo nhóm người hầu đi tìm người,

Sau khi xuống khỏi khán đài, bọn họ đến con đường nhỏ phía sau núi. Con đường lát đá nhưng hơi hẹp, chỉ vừa cho ba người đi sóng vai với nhau.

Bụi cỏ hai bên đã được người cắt tỉa, gọn gàng tao nhã, cây long não với hương xuân cùng quấn vào nhau.

Lục Nghi Trinh: “Ta cũng muốn đi tìm Ý ca ca”.

Bảo Khấu nghe vậy, bản thân hơi bất ngờ: “Cô nương…”

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của tiểu cô nương, Bảo Khấu nghĩ thầm, dù sao cũng mang theo nhiều người như vậy, Thế tử phủ Tĩnh Quốc công xưa nay lại thân thiết với cô nương, giúp một chút cũng nên làm.

“Vậy đi tìm cùng họ vậy”.

Lục Nghi Trinh được như ý, khẽ cong khóe môi, hai tay chắp sau lưng, giữ khoảng cách không xa không gần bám theo đám người hầu.

Đi xa khỏi sân mã cầu, con đường nhỏ trong rừng có vẻ rất yên ắng. Âm thanh của gió quất lên lá cây lọt thẳng bên tai, tiếng bước chân của hai nhóm người đan xen với nhau truyền đến.

Cho rằng phía sau cũng là người hầu của nhà ai phái đến đến, mấy gã sai vặt đằng trước cũng không kiêng dè mà rì rầm nghị luận.

“Ta nghe nói, sau khi phu nhân phủ Quốc công Tùy Vương thị rơi lầu bỏ mạng, tiểu Thế tử Tùy gia sinh bệnh nặng. Phủ Quốc công mời rất nhiều danh y trong thiên hạ nhưng vẫn chưa thể trị khỏi căn bệnh kỳ lạ của tiểu Thế tử. Sau đó, vị Tùy phu nhân hiện nay vất vả không quản ngày đêm chăm sóc thì hắn mới từ từ tốt lên”.

“Đúng vậy, ta cũng nghe nói đến chuyện này. Mặc dù vị Tùy phu nhân này là thiếp lên làm chính, nhưng lòng dạ độ lượng, đúng là hiếm có!”

“Chứ sao? Cho dù là thiếp thất thì cũng là xuất thân danh môn. Nhà mẹ đẻ của Tùy phu nhân là Yến gia ở Tử Châu, mặc dù không nổi danh như Vương thị ở Lang Gia* nhưng cũng là hộ quý tộc ở địa phương. Nếu không phải Tùy Yến thị tình sâu nghĩa nặng với Công gia thì cũng không đến mức cam nguyện làm thiếp dưới Vương thị”.

* Lang Gia: là một quận thuộc địa cấp thị Trừ Châu, tỉnh An Huy, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

“Cũng phải cũng phải, chỉ là cứ nghe Tùy lão thái thái coi trọng dòng dõi, không nhìn trúng Yến gia ở Tử Châu”.

“Tùy tiểu Thế tử này cũng thật là, Tùy Yến thị thật lòng thật dạ đối xử với hắn như vậy nhưng vẫn không thể nuôi dưỡng thành người đứng đắn thanh cao, thế nào lại trở thành một kẻ ăn chơi”.

“Ây da, có lần ta thấy bản lĩnh chơi ném tên vào bình của tiểu Thế tử đó không kém đâu!”

“Ném tên vào bình giỏi thì có ích gì? Việc học đàng hoàng thì rối tinh rối mù, ngay cả đại khảo mà cũng thiếu mặt, suốt ngày chỉ biết uống rượu nghe hát. Nếu tuổi lớn hơn chút nữa, chẳng lẽ muốn thành khách quen của Tần Lâu Sở Quán à?”

“Dù sao vẫn còn có tước vị dắt lưng, có chỗ cậy vào, khó tránh hơi càn quấy”.

Lục Nghi Trinh nghe đến đây bèn thấy không vui.

Chuyện trước đó nàng còn có thể im miệng cho qua, nhưng mấy câu sau… lấy đâu ra chuyện chưa gặp Thế tử mà có thể phán xét bừa bãi”.

“Các ngươi đừng có tin lời xằng bậy”,

Nàng ngắt lời bọn họ.

Mấy gã sai vặt phía trước sợ hãi im bặt, quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy một tiểu cô nương mặc áo gấm chính khí bừng bừng nhìn chằm chằm vào bọn chúng.

“Lục, Lục cô nương!”

Có người nhận ra nàng.

Nhóm người hầu hoảng sợ khom lưng xuống, im bặt như ve kêu mùa đông.

Lục Nghi Trinh cao giọng: “Phụ thân ta thường nói ‘tai nghe là giả, mắt thấy là thật’, còn nói ‘kiêm thính tắc minh, thiên thính tắc ám*’. Các ngươi không hề tận mắt gặp tiểu Thế tử, cũng không kết giao lâu dài với huynh ấy, sao có thể thuận miệng bôi nhọ huynh ấy được?

* Kiêm thính tắc minh, thiên thính tắc ám: nghĩa là phải nghe ý kiến từ nhiều phía mới hiểu rõ được vấn đề, tin lời đơn phương chắc chắn sẽ mắc sai lầm.

Đám hầu ngượng ngùng nhìn lẫn nhau, cúi đầu càng thấp.

Con đường nhỏ đột nhiên vắng lặng, chỉ còn lại tiếng gió mùa đông rì rào quét qua. Ánh nắng vàng nhạt như mật rọi xuống cỏ cây và ngọn tóc của từng người trong khu rừng.

Bỗng nhiên, Lục Nghi Trinh nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Âm thanh này…

Nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Một cái đầu lộ ra sau phiến đá màu vàng trong bụi cây.

Đây không phải Tùy tiểu Thế tử khiến một đám người phải vào rừng tìm kiếm thì là ai?



Hai hàng lông mi của tiểu Thế tử hơi rũ xuống, đôi tay chống trên phiến đá cực kỳ nhàn nhã, cằm hắn gác trên mu bàn tay. Nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy được ánh nước long lanh trong đôi mắt đang khép hờ.

Cả người bềnh bồng như gió thoảng.

Hẳn là vừa rồi hắn ở phía sau phiến đá.

Ý thức được nhân vật chính trong câu chuyện phiếm của mình đang ở đây, không những vậy còn nghe hết những lời nói vừa rồi, mấy gã hầu vô cùng sợ hãi, vẻ mặt ai nấy hết thảy đều hốt hoảng.  

Tùy Ý liếc mắt nhìn, như thể bất ngờ thấy bọn họ chết trân tại chỗ, đôi mắt hoa đào cong lên, nở nụ cười lười biếng: “Sao cũng bất động mất rồi? Chẳng lẽ là… có chuyện gì vẫn chưa nói xong?”

Đám hầu hoảng sợ lắc đầu, chớp mắt đã cắm đầu chạy không còn bóng dáng đâu nữa.

Lá cây xào xạc vang lên tiếng động nhỏ.

Đúng lúc này, ánh mắt của Tùy Ý chuyển về phía tiểu cô nương trên con đường nhỏ thâm u, chớp mắt uể oải với nàng.

“Trinh Nhi muội muội cũng muốn đến phơi nắng sao? Phiến đá này vừa đến mùa đông là rất thoải mái ấm áp”.

Lục Nghi Trinh đến bên cạnh hắn.

Tiểu Thế tử lại thoải mái ngồi xuống, mặt mày đón nắng, ấm áp lạ thường.

Lục Nghi Trinh ngửi được mùi rượu cực nhạt trên y phục của hắn.

“Ý ca ca uống rượu phải không?”

Tiểu Thế tử đáp lại nàng một giọng mũi lười biếng.

Nàng lại hỏi: “Say mất rồi?”

Tùy Ý nghe vậy, hàng mi dài nghe rung rinh, chậm rãi mở ra. Đôi con ngươi đen nhánh cùng dịch sang một bên, nhìn về phía nàng.

Hắn ngoắc ngón tay với nàng, lúm đồng tiền bên khóe môi mờ mờ tỏ tỏ: “Trinh Nhi muội muội lại gần một chút là chẳng phải biết rồi sao?”

Lục Nghi Trinh lặng lẽ lùi lại một chút.

Nàng bỗng cảm thấy thiếu niên trước mắt chẳng khác là bao với hồ ly tinh trong thoại bản.

Nàng giáo huấn với vẻ nghiêm túc: “Tiểu Thế tử, là nam tử cũng phải dè dặt”.

Tùy Ý cứ như nghe được chuyện gì rất thú vị, giãn mày bật cười, cuối cùng còn hỏi: “Trinh Nhi muội muội chớ có đổ oan cho ta, ta nào có không dè dặt đâu chứ?”

Hắn hơi dừng lại, cảm nhận dư vị trong cách xưng hô của tiểu cô nương: “Muội vừa gọi ta là gì? Tiểu Thế tử?”

Hắn cố tình kéo âm điệu của chữ “Tiểu” rất dài.

Lục Nghi Trinh tự nói như vậy không tốt, trong lúc lơ đãng thế nào đã dùng cách xưng hô ngày thường vẫn dùng trong lòng đối với hắn.

Nàng chột dạ cúi đầu: “Đúng, đúng là nhỏ mà, huynh cùng lắm cũng chỉ lớn hơn muội năm tuổi”.

Tùy Ý không nói gì.

Lục Nghi Trinh không kìm được lén lút giương mắt đánh giá hắn, chỉ thấy Tùy gia tiểu Thế tử này cầm một mảnh lá khô, đang giơ chiếc lá lên quá đầu xem hoa văn.

Phiến lá mỏng manh, bị ánh sáng chiếu vào, có thể thấy rõ ràng những đường gân lá bên trong.

Hắn nhìn lá cây, âm thanh trầm thấp truyền đến trong họng.

“Trinh Nhi muội muội cảm thấy mẫu thân ta như thế nào?”

Lục Nghi Trinh cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, nghĩ ngợi một lúc, nàng quyết định ăn ngay nói thẳng: “Tùy phu nhân quả thực rất hòa nhã, lại tốt bụng, cả người dường như không có khuyết điểm nào”.

Tùy thế tử xoay một góc khác của chiếc lá.

“Nhưng mà…” Nàng buồn rầu dừng lại một lúc, trộm liếc sắc mặt của thiếu niên, cuối cùng vẫn tiếp tục nói: “Cha muội từng nói với muội một câu, ‘Nhân vô tỳ, bất khả dữ giao, dĩ kỳ vô chân khí dã*’”.

* Nguyên văn 人无疵不可与交,以其无真气也, xuất phát từ tác phẩm Đào Am Mộng Ức của Trương Đại, ý nói người không có tì vết, không có khuyết điểm thì không thể kết giao, vì họ không chân thành, không thật lòng. Người không có sở thích cũng không thể kết giao vì không có tình cảm.

Đầu ngón tay Tùy Ý chợt dừng lại.

Sau một lúc lâu, hắn vứt bỏ chiếc lá khô, đưa tay gối sau đầu, cất tiếng cười nhẹ nhàng: “Lời này rất đúng”.