Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 39



Edit + Beta: Hạnh Hạnh

Đường Hạnh lườm anh một cái, cô chảy nước miếng bao giờ. Cô nhanh chóng chuyển góc máy, “Anh đừng nhúc nhích, đứng im để em chụp nào.”

Trình Liễm Nhất dừng bước, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, em cứ chụp đi.”

Đường Hạnh hết đứng lại ngồi, di chuyển góc máy liên tục, không ngừng đổi tư thế, nhìn như nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

Tách…

Đường Hạnh mở album ảnh, cô nghĩ mấy tấm sau mình chụp đẹp hơn, ai ngờ tấm nào cũng đẹp.

Rốt cuộc là vì cô chụp đẹp hay là vì Trình Liễm Nhất điển trai sẵn rồi?

“Sao thế? Không đẹp à?” Trình Liễm Nhất thấy cô cau mày, đi tới hỏi.

Đường Hạnh nhìn anh, vừa hâm mộ vừa ghen tị, “Đẹp lắm.”

“Thế sao em lại cau mày?” Trình Liễm Nhất cười hỏi.

“Nhất Nhất, sao anh lại đẹp trai thế?” Đường Hạnh thở dài lo lắng không thôi.

Trình Liễm Nhất cúi đầu hôn lên môi cô, “Lo lắng hả?”

Đường Hạnh cười, “Không phải.”

Anh mỉm cười nhìn cô, “Em chụp xong chưa? Anh cởi áo ra nhé.”

Đường Hạnh nhìn đống ảnh, vừa lòng gật đầu, “Em gửi ảnh cho dì Lâm nha.”

“Sao cũng được.”

Đường Hạnh nhìn anh cởi áo, đột nhiên hỏi: “Có phải em là người đầu tiên được thấy anh mặc áo blouse không?”

Trình Liễm Nhất nhướng mi, hỏi cô, “Em nói xem?”

Đường Hạnh vui vẻ không thôi, gương mặt đột nhiên đỏ bừng.

Advertisement

“Em về kí túc xá đây.” Cô che mặt lại, chiều nay còn phải đi học, cô muốn ngủ một giấc.

Trình Liễm Nhất khoác áo lên tay, gật đầu, “Về đi.”

Đường Hạnh vẫy tay với anh, một lúc lâu sau mới về đến kí túc xá

Cô gửi ảnh cho mẹ Đường.

Đường Hạnh: Dì Lâm ơi, ảnh mới ra lò nè!!

Một lát sau mẹ Trình mới nhắn lại.

Mẹ Trình: Trông có dáng vẻ bác sĩ rồi đấy, là cháu chụp hả?

Đường Hạnh: Là cháu chụp đó [đáng yêu]

Mẹ Trình: Chụp đẹp lắm nha.

Đường Hạnh: Là Nhất Nhất đẹp trai nên ảnh mới đẹp thôi ạ.

Mẹ Trình: Phải giữ người cho chặt đấy nhé.

Đường Hạnh: Dạ? Là sao ạ?

Mẹ Trình: Không sao, cháu nghỉ hơi đi[ mỉm cười ]

Đường Hạnh nhìn điện thoại, rơi vào trầm tư.



***

Thứ bảy, câu lạc bộ Báo tường tổ chức cuộc họp chính thức đầu tiên, hôm nay sẽ buổi gặp mặt giữa tân sinh viên và thầy cô.

Đường Hạnh khoác balo đi tới.

Giới thiệu xong xuôi, mọi người bắt đầu bàn về chủ đề của đầu báo kì tới.

Mỗi tuần sẽ có một kì báo, mỗi kì có 4 trang, trang đầu là tin tức quan trọng nhất, trang thứ 2 và thứ 3 là vài thông tin, còn trang cuối cùng là các tác phẩm mà sinh viên gửi về.

Đường Hạnh nghiêm túc ghi chép, ngồi cạnh nghe thầy giáo và đàn chị thảo luận.

Cuối cùng, mỗi người phải viết một chủ đề.

Bây giờ là tuần lễ sinh viên, mà năm nay câu lạc bộ chiêu mộ toàn sinh viên năm nhất, vậy nên sẽ phỏng vấn tân sinh viên về cảm nghĩ về môi trường mới, lấy chữ “Tân” chủ đạo.

“Chiều nay anh dẫn em đi phỏng vấn sinh viên khoa khác, phải chú ý vào câu hỏi, rồi em sẽ tự đi phỏng vấn, được không?” Tần Nghi Thư nhìn Đường Hạnh nói.

Đường Hạnh gật đầu, Em biết rồi ạ.”

Đường Hạnh về kí túc xá thì gọi điện ngay cho Trình Liễm Nhất.

“Nhất Nhất, chiều nay em phải đi phỏng vấn.” Đường Hạnh kích động kể cho anh nghe.

Trình Liễm Nhất cười nói: “Phỏng vấn ở đâu?”

“Em không biết, đàn anh Tần bảo buổi chiều tới tòa dạy học số 2 gặp anh ấy rồi cùng đi.” Đường Hạnh nhấp môi nói.

“Được rồi, em phải học tập chăm chỉ đấy nhé.” Trình Liễm Nhất trầm giọng.

Đường Hạnh cười: “Rồi rồi em biết mà, em cúp máy đây, bái bai.”

Buổi chiều, Đường Hạnh nhận được tin nhắn của Tần Nghi Thư, cô cầm theo ít đồ rồi đi. Nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài, cô không mang theo ô, nghĩ chắc phỏng vấn một lúc rồi về sớm thôi, có lẽ lúc đấy chưa mưa.

Đường Hạnh đi tới tòa dạy học số 2 thì trông thấy Tần Nghi Thư đứng chờ mình, tim cô nhảy dựng lên, vội vàng chạy đến, “Đàn anh đến sớm quá.”

Tần Nghi Thư nhìn cô rồi đi lên tầng, “Phỏng vấn ai cũng được, cũng có thể tìm người mà em biết, một vấn đề chỉ được hỏi 1-2 câu thôi rồi phải chuyển sang vấn đề khác.”

Đường Hạnh nghiêm túc gật đầu, cô biết Tần Nghi Thư đang chỉ dạy mình.

“Nếu em muốn người ta nói điều em muốn biết thì nói bóng nói gió thôi, đừng nói hẳn ra, hiểu chưa?” Tần Nghi Thư dừng bước nhìn Đường Hạnh.

Đường Hạnh ghi nhớ những câu này vào đầu, không để ý tới Tần Nghi Thư, suýt nữa đụng vào người anh ta, cô vội nói, “Em hiểu rồi ạ.”

Tần Nghi Thư tìm vài tân sinh viên phỏng vấn, Đường Hạnh ngồi cạnh ghi chép. Câu hỏi của anh ta vừa chi tiết lại tinh tế, bao giờ đối phương gật đầu mới thôi.

“Phóng viên lúc đi phỏng vấn không được mắc lỗi, không được làm qua loa, đây là trách nhiệm của chúng ta.” Tần Nghi Thư nói.

Đường Hạnh cảm thấy lời này rất có lý.

Đi theo Tần Nghi Thư, Đường Hạnh cảm thấy mình nhận được không ít kiến thức, cô cất sổ tay vào balo, nói, “Cảm ơn anh ạ, hôm nay em học được rất nhiều điều.”

Tần Nghi Thư gật đầu: “Em phụ trách phỏng vấn sinh viên khác nhé.”

“Vâng, nhất định em sẽ làm thật tốt ạ.” Đường Hạnh nghiêm túc gật đầu.

“Phỏng vấn xong thì viết bản thảo, trước thứ 3 thì nộp cho anh, khoảng 1200 chữ.” Tần Nghi Thư lập tức nói.

Đường Hạnh cau mày, cô chưa từng viết một bản tin nào dài như vậy, thấy hơi quá sức.

“Thế nào? Rất khó hả?” Tần Nghi Thư hỏi.

Đường Hạnh gật đầu, “Có một chút ạ, em mới học mấy kiến thức cơ bản thôi, cho nên không biết nên viết thế nào.”

“Em đọc qua báo tường chưa, cứ đọc đi là biết. Hơn nữa anh sẽ sửa bản thảo cho em. Đừng áp lực quá, yêu cầu của anh không khắt khe lắm đâu.” Trên mặt Tần Nghi Thư mang theo ý cười nhàn nhạt.

Đường Hạnh nhìn anh ta một cái, trong lòng không ngừng chửi thầm, nếu đơn giản thì sao người khác sợ anh thế chứ.



“Được rồi, nếu em cảm thấy thông tin chưa đủ thì có thể phỏng vấn thêm.” Tần Nghi Thư lại nói, “Có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh.”

“Vâng, em cảm ơn anh ạ.” Đường Hạnh nói xong, chuẩn bị đi xuồng lầu.

Hai người mới bước ra khỏi phòng học thì thấy ngoài trời đổ mưa, có lẽ vừa nãy chuyên tâm quá nên không để ý.

“Mưa to thế nhỉ?” Đường Hạnh kinh ngạc nhìn hành lang bị nước mưa tạt vào.

Xuống tới tầng 1, Tần Nghi Thư cầm ô, thấy Đường Hạnh đứng im, hỏi: “Em không mang ô à?”

“Em không…..” Đường Hạnh ảo não, vừa này lúc ở kí túc xá sắc trời đã âm u rồi mà cô còn không chịu mang ô theo.

“Chắc chưa tạnh ngay đầu, anh đưa em về.” Tần Nghi Thư nói.

Đường Hạnh vội vàng xua tay, “Không cần đâu ạ, em gọi điện nhờ bạn em tới đưa ô là được.”

“Phiền lắm, dù sao anh cũng về kí túc xá, tiện đường thôi.” Tần Nghi Thư kiên trì nói.

Đường Hạnh đau khổ, cô không muốn đi chung với Tần Nghi Thư, sẽ rất xấu hổ.

“Đi thôi.” Tần Nghi Thư nhìn cô.

Trong lúc Đường Hạnh còn đang nghĩ xem nên từ chối thế nào thì có người đi tới.

Đường Hạnh vừa mừng vừa lo, “Học trưởng, bạn trai em tới rồi, không cần phiền anh đâu ạ.”

Trình Liễm Nhất đi đến hành lang, mỉm cười nói: “Anh biết em không mang ô mà.”

Đường Hạnh ôm balo trước ngực, nhìn Tần Nghi Thư, “Đàn anh, bọn em đi trước đây.”

Trình Liễm Nhất không nhìn anh ta, cầm ô che cho Đường Hạnh.

Tần Nghi Thư cong môi cười, nhìn bóng dáng hai người đi trước mắt cũng cầm ô đi về hướng khác.

***

Đường Hạnh vẫn đang vui vẻ không thôi, “Nhất Nhất, sao anh lại tới đây?”

“Anh biết chắc chắn em không mang dù nên mới tới.” Trình Liễm Nhất khẽ cười, anh hiểu rõ tính Đường Hạnh, lúc tới nơi còn định gọi cho cô.

Đường Hạnh thở phào nhẹ nhõm, “May mà có anh.”

“Gì cơ? Hình như đàn anh kia muốn đưa em về à, em đi với anh ta cũng được.” Trình Liễm Nhất không nhận ra giọng nói chua ngoa đầy mùi giấm của mình.

Đường Hạnh mím môi, “Không đâu, không tự nhiên lắm.”

“Phải không?” Trình Liễm Nhất cười nói.

“Em cảm thấy đàn anh Tần rất khủng bố, mỗi lần nói chuyện đều làm em sợ hãi.” Đường Hạnh nhỏ giọng nói.

Cô vừa nói vừa nhìn xung quanh, sợ Tần Nghi Thư ở gần đây.

“Vậy lúc trước sao em lại chọn anh ta?” Trình Liễm Nhất cau mày.

Nhắc tới chuyện này, Đường Hạnh nổi giận, “Không phải em chọn đâu. Mấy bạn con trai đều chọn đàn chị rồi, lúc em còn đang phân vân thì còn mỗi học trưởng Tần, em còn có lựa chọn khác đâu.”

Nóng giận trong lòng Trình Liễm Nhất cũng vơi đi nhiều.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, giày của Đường Hạnh đã ướt đẫm, cả ống quần cũng ướt, cô ôm balo trước ngực, ánh mắt nhìn thấy bả vai ướt sũng của Trình Liễm Nhất.

“Sao áo anh ướt hết thế kia, anh che chỗ anh đi.” Đường Hạnh vội vàng nói.

“Không sao đâu, sắp về đến nơi rồi, tí nữa về anh đi tắm là được.” Trình Liễm Nhất nghiêng ô về phía cô.

Đường Hạnh không còn ủ rũ nữa, cô ôm Trình Liễm Nhất, khoảng cách giữa hai người cũng gần hơn, cô ngẩng đầu, “Bây giờ có em gần bên cạnh anh rồi nè.”. Ngôn Tình Hay

Một tay Trình Liễm Nhất cầm ô, tay kia ôm vai cô, anh cúi đầu nhìn Đường Hạnh, trong mắt ngập tràn tình ý.