Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 43



Edit + Beta: Hạnh Hạnh

“Ba.” Đường Hạnh kích động lớn tiếng gọi rồi ôm cánh tay ba Đường.

Ba Đường nhìn cô, gật đầu cười, “Không gầy đi, xem ra ở đó con sống khá sung sướng.”

Đường Hạnh cười hì hì.

Ba Đường thấy vali trong tay cô, nghi hoặc hỏi: “Cái này không phải là của con đúng không?”

Trình Liễm Nhất đi tới, “Cháu chào chú ạ.”

Lúc này ba Đường mới thấy vali Trình Liễm Nhất cầm là của Đường Hạnh, không hài lòng nói, “Sao con cứ làm phiền Tiểu Liễm thế?”

“Dạ không sao ạ, là cháu tự nguyện.” Trình Liễm Nhất đáp.

Ba Đường cũng không nói thêm gì, người ta đã bảo tự nguyện, ông còn có thể nói gì nữa.

“Bố mẹ cháu hôm nay bận nên chú tới đón.”

Ba Đường để vali vào cốp xe, đến khi ông ngồi vào ghế lái mới phát hiện Đường Hạnh ngồi ghế sau, “Sao con không ngồi ở ghế phụ, hồi trước con vẫn thích ngồi đây mà?”

Trình Liễm Nhất mở cửa xe, anh ngồi ở ghế sau, ánh mắt nhìn Đường Hạnh.

Đường Hạnh để balo ở giữa, cười nói: “Hôm nay con không muốn ngồi chỗ đó.”

Ba Đường bi thương, vốn dĩ ông còn định hỏi cô vài chuyện lặt vặt ở trường.

Đường Hạnh không nhìn thấy ánh mắt ai oán của ba Đường, cô lấy balo ra che, vươn tay ra nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay Trình Liễm Nhất, vui vẻ vô cùng.

Trình Liễm Nhất nghiêng đầu, anh nhìn ba Đường ở phía trước, nắm chặt tay cô.

Đường Hạnh muốn tránh lại không được, cô không dám làm lớn chuyện, sợ ba Đường phát hiển, cũng may tay của Trình Liễm Nhất rất ấm.

Trình Liễm Nhất bình tĩnh nhìn ra cửa sổ, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đường Hạnh nhìn dáng vẻ này của anh, thầm mắng trong lòng.

“Ba mở điều hòa nhé, con có lạnh không?” Ba Đường điều khiển điều hòa, hỏi Đường Hạnh.

Cô đột nhiên hoàn hồn, “Con không lạnh đâu ạ.”

“Mẹ con hôm nay ở nhà làm một bàn đồ ăn. về nhà là ăn được rồi.” Ba Đường cười ha hả.

Bụng Đường Hạnh réo lên, nhìn phong cảnh bên đường, hận không thể phi ngay về nhà.

***

Tới nhà, Đường Hạnh không thể ở bên cạnh Trình Liễm Nhất nữa, ba Đường kéo vali của Đường Hạnh vào nhà, miệng không ngừng thúc giục cô.

“Em về đây, tí nữa em sẽ gọi cho anh.” Đường Hạnh lưu luyến nhìn Trình Liễm Nhất mới vào nhà, ánh mắt ai oán nhìn ba Đường, đúng là cha chẳng hiểu tâm tư của con gái gì.

Mẹ Đường thấy tiếng ngoài phòng khách, bà đi ra, nhìn thấy Đường Hạnh, nói: “Ở trường con ăn gì thế? Béo lên rồi.”

Đường Hạnh trợn mắt, cô đâu có béo!

“Đương nhiên là ăn cơm rồi ạ, bữa nào cũng có thịt.” Đường Hạnh hậm hực nói.

“Mặt tròn lên rồi.” Mẹ Đường xoa má cô.

Đường Hạnh sờ mặt mình, “Có béo đâu ạ, mẹ toàn nói linh tinh.”

“Rửa tay rồi vào ăn cơm.” Mẹ Đường nói xong thì đi đến phòng bếp.

Đường Hạnh rửa tay xong thì ngồi xuống bàn ăn, thấy cả bàn toàn món mình thích, trong lòng không khỏi cảm thán, đã lâu rồi cô chưa được ăn cơm nhà.

“Ăn đi.” Mẹ Đường kiêu ngạo nói.



Đường Hạnh không hề rụt rè, cầm đũa ăn thỏa thích.

Lúc ăn cơm xong, Đường Hạnh dọn dẹp lại đống đồ trong vali, cô cầm mấy tờ báo ra phòng khách khoe với ba Đường, “Ba nhìn này, ở đây có bài con viết đó.”

“Ôi, con gái ba thành phóng viên rồi này, để ba đọc xem.” Ba Đường vội vàng nhận lấy.

“Thế nào ạ? Cũng khá tốt ba nhỉ?” Đường Hạnh đắc ý.

Ba Đường gật đầu, “Không tồi không tồi.”

Được ba khích lệ, cô lại cầm báo đến chỗ mẹ Đường, “Mẹ ơi, mẹ đọc bài con viết đi.”

“Mẹ đang rửa bát, không có thời gian.” Mẹ Đường không ngẩng đầu lên, nói.

Đường Hạnh nhìn tờ báo, “Không sao, để con đọc cho mẹ nghe nha.”

Mẹ Đường lườm cô, “Đường Tiểu Hạnh, cái đuôi của con có phải vẩy lên tận trời rồi không, đừng làm phiền mẹ nữa, đi ra ngoài đi.”

Đường Hạnh không nghe, cô đi ra chỗ bàn ăn, lẩm bẩm đọc thầm.

Mẹ Đường rửa bát xong, thấy cô đang nói gì đó, hỏi: “Nói đi, con muốn gì?”

“Con muốn mua laptop.” Đường Hạnh gập báo vào, lập tức nói.

Mẹ Đường hừ một tiếng, bà biết ngay là có chuyện mà.

“Lúc con viết bản thảo là mượn laptop của Nhất Nhất, ở trường còn có môn phải dùng laptop nữa, không có không được. Mẹ ơi, mẹ xem con có xứng đáng được mua laptop không?”

Mẹ Đường xua tay, “Biết rồi biết rồi, hai ngày nữa để ba dẫn con đi mua là được chứ gì?”

Đường Hạnh vui sướng nhảy cẫng lên, “Mẹ, trên đời này mẹ là người đẹp nhất đó.”

Mẹ Đường: “Vậy trên đời này con là đứa biết nịnh nhất đấy.”

Đường Hạnh mặc kệ lời của mẹ Đường, bây giờ cô chỉ biết vui vẻ thôi.

***

Hai ngày sau, ba Đường mang Đường Hạnh đi mua laptop mới màu hồng nhạt, từ lúc về nhà cô không buông tay khỏi chiếc laptop.

Cô gọi điện cho Trình Liễm Nhất.

Anh gõ cửa nhà Đường Hạnh, mẹ Đường ra mở cửa, “Tiểu Liễm, sao cháu lại tới đây?”

“Hạnh Hạnh nói mới mua laptop, có vài chỗ không hiểu nên nhờ cháu giúp ạ.” Trình Liễm Nhất thản nhiên trả lời.

“Hóa ra là thế, con bé ở trong phòng ấy, cháu vào đi.” Mẹ Đường gật đầu, đứng sang một bên nhường đường cho anh.

Trình Liễm Nhất chào hỏi ba Đường rồi mới vào phòng Đường Hạnh.

Trình Liễm Nhất mới vào phòng thì có một bóng người chạy tới nhào lên người anh, “Nhất Nhất, em nhớ anh lắm.”

Trình Liễm Nhất đóng cửa lại.

Anh vòng tay ra ôm eo cô, xoay người đè Đường Hạnh lên cửa, cúi đầu hôn cô.

Không khí trong phòng nóng lên, vô cùng ái muội, Đường Hạnh cảm thấy người mình nóng ran.

Hôn một lúc lâu, Trình Liễm Nhất mới buông Đường Hạnh ra, thở hổn hển: “Anh cũng nhớ em.”

Rõ ràng chỉ mới 2 ngày không gặp như là đã xa nhau 2 thế kỉ, mỗi giây mỗi phút đều làm anh nhớ cô vô cùng.

Gương mặt Đường Hạnh đỏ bừng, chớp mắt, “Thấy cách này của em được không?”

Trình Liễm Nhất kéo cô ngồi xuống, khen: “Thông minh quá.”



“Nhưng em có nhiều chỗ không hiểu thật mà, anh chỉ cho em nhé.” Đường Hạnh kéo tay áo anh.

Trình Liễm Nhất ngồi cạnh cô, đặt laptop trước mặt, “Chỗ nào không hiểu?”

Đường Hạnh chỉ mấy chỗ, Trình Liễm Nhất kiên nhẫn giải đáp cho cô.

Ba Đường đột nhiên đẩy cửa vào, thấy hai người đang ngồi nói chuyện, xấu hổ nói, “Ba vào xem tí thôi.”

Đường Hạnh tức giận: “Ba, lần sau ba phải gõ cửa đấy.” May là cô với Trình Liễm Nhất không ôm ấp hôn hít, nếu không thì chết chắc.

“Hai đứa cứ nói tiếp đi.” Ông đóng cửa lại.

Trình Liễm Nhất sờ mũi: “Hình như ba em không tin anh.”

“Là không tin hai chúng ta.” Đường Hạnh thở dài.

“Thật ra anh cũng không tin bản thân mình lắm.” Trình Liễm Nhất cười xấu xa.

Trong lúc Đường Hạnh vẫn đang sừng sờ, Trình Liễm Nhất đã kéo ghế cô ra, khoảng cách của hai người rất gần, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.

“Bao giờ bọn mình mới được quang minh chính đại yêu đương?” Trình Liễm Nhất nhìn cô, nghiêm túc nói.

Đường Hạnh lẩm bẩm, “Chúng ta vẫn thế mà.”

Trình Liễm Nhất ôm cô vào lòng, “Bây giờ không phải.”

“Sẽ nhanh thôi.” Đường Hạnh an ủi anh.

***

Có lần đầu tiên ắt sẽ có lần thứ hai, Đường Hạnh không thèm giấu giếm, cô muốn gặp Trình Liễm Nhất thì sẽ đi thẳng vào nhà anh.

Cô đã rèn luyện để level lão làng, căn bản người khác nhìn không ra sơ hở.

“Ba mẹ ơi, con tới nhà Nhất Nhất đây.” Đường Hạnh mặc áo khoác, đi thẳng ra cửa.

Ba Đường thấy cô hay chạy tới nhà Trình Liễm Nhất, ông hơi hụt hẫng, nói với mẹ Đường, “Tiểu Hạnh làm sao thế? Sao hay tới nhà Tiểu Liễm vậy? Còn nhiều hơn trước kia.”

“Có lẽ hai đứa nó cần bàn chuyện gì đó, anh quản nhiều thế làm gì, chúng nó lên đại học rồi thì còn có thể có chuyện gì.” Mẹ Đường không nhìn ông, tới phòng khách xem TV.

Đường Hạnh ra khỏi nhà mình, đi thẳng tới nhà Trình Liễm Nhất, đi vào phòng khách rồi tới phòng anh, một đường quen thuộc nhưng lại cảm thấy chông gai muôn ải.

“Nhất Nhất.” Đường Hạnh gọi anh.

Trình Liễm Nhất vẫy tay với cô, “Lại đây.”

Đường Hạnh ngồi xuống, nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, hỏi: “Có chuyện gì hả?”

“Em đưa tay đây, nhắm mắt lại.” Trình Liễm Nhất khẽ cười.

Đường Hạnh cũng không hỏi nhiều, cô làm theo lời anh, nhắm mắt lại, chìa tay trái ra.

Cô cảm thấy cổ tay mình hơi lạnh, như là có chiếc lắc tay.

“Được rồi, em mở mắt ra đi.”

Đường Hạnh mở to mắt, vui sướng nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình.

Chiếc vòng tay bằng vàng, nhìn không quá xa hoa, nhưng lại rất độc đáo. Có hai hình vuông chồng lên nhau, tựa như cánh hoa, ở giữa còn có ngọc trai.

Tuy đơn giản nhưng lại rất tao nhã.

“Đẹp không?” Trình Liễm Nhất nhẹ giọng hỏi.

Mắt Đường Hạnh sáng rực, cực kì yêu thích, “Đẹp lắm nha.”

“Lắc tay này tên là Thời quang chi chí, anh đã chọn rất lâu, hy vọng em sẽ thích.”