Đường Hạnh phải vòng tay qua cổ Trình Liễm Nhất mới có thể chống đỡ được, cô cúi đầu dựa vào ngực anh, từ từ lấy lại nhịp thở.
“Còn muốn không?” Trình Liễm Nhất bật cười, dáng vẻ cực kì thỏa mãn.
Mặt cô đỏ như lửa đốt, nhanh chóng lắc đầu, “Em từ bỏ.”
Trình Liễm Nhất cười khẽ: “Lần sau còn tức giận không?”
Đầu óc Đường Hạnh trống rỗng, nếu biết anh muốn bồi thường kiểu này, có chết cô cũng không cần.
“Báo rơi hết rồi, phải nhặt lên.” Đường Hạnh nhanh chóng đổi đề tài.
Trình Liễm Nhất vỗ nhẹ lưng cô, nói: “Em ngồi đi, để anh nhặt cho.”
Đường Hạnh gật đầu, cô vừa định tiến một bước nhưng đôi chân mềm nhũn, suýt nữa bị ngã, may là Trình Liễm Nhất nhanh tay đỡ lấy cô.
“Đều tại anh!” Mặt Đường Hạnh đỏ bừng, cô lườm anh.
Trình Liễm Nhất sờ mũi, “Để anh đỡ em ngồi xuống.”
Đường Hạnh gạt tay anh ra, hậm hực nói: “Không cần, em tự đi được, vừa nãy chỉ là trượt chân thôi.”
“Được, vậy em cẩn thận đấy nhé, đừng để bị ngã.” Trình Liễm Nhất thấy cô ngồi xuống mới khom lưng nhặt báo.
Đường Hạnh nhìn quanh phòng ngủ một lượt, thấy giường của anh sạch sẽ hơn cả, “Nhất Nhất, mỗi ngày anh đều dọn giường à?”
“Ừ.” Trình Liềm Nhất thu dọn đống báo rồi để lên bàn.
Hai người ngồi đối diện nhau, anh nhìn cô chằm chằm.
Đường Hạnh khẽ run người, cảnh tượng vừa nãy lại hiện lên trong đầu cô, Đường Hạnh cuống quýt đứng dậy, “Em còn phải đi phát báo nữa, em về đây.”
Trình Liễm Nhất tiếc nuối nhìn cô, “Em phải đi luôn à?”
“Còn nhiều báo lắm, em sợ trễ.” Đường Hạnh ôm báo trong ngực, nói.
Tuy rằng anh không nỡ nhưng vẫn tiễn cô ra cửa, “Bao giờ về tới ký túc xá nhớ gọi cho anh nhé.”
Đường Hạnh đồng ý, vẫy tay tạm biệt Trình Liễm Nhất.
Đi tới tầng 5, cô cảm thấy môi mình vẫn hơi tê dại, bật camera điện thoại lên soi.
Môi cô đỏ bừng như tô son, ai nhìn cũng có thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
Đường Hạnh cất điện thoại vào balo, trong lòng không khỏi mắng thầm, cầu mong lát nữa ra cửa không gặp phải người quen.
***
Sau sự việc xấu hổ lúc trước, Đường Hạnh không hay nói chuyện với Tần Nghi Thư nữa, nếu không có chuyện gì sẽ tránh mặt anh ta.
Cũng may Tần Nghi Thư rất bận, làm cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tháng 4 đến, cũng sắp tới sinh nhật của Trình Liễm Nhất rồi, đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi hai người yêu nhau, cô không muốn qua loa.
Nhưng Đường Hạnh nghĩ mãi vẫn không biết nên tặng anh quà gì, cô sầu não muốn chết.
Đỗ Tiêu Lê đúng lúc gọi tới, Đường Hạnh cảm giác như mình đã bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi cô nàng.
“Tiêu Lê, lúc sinh nhật Vu Nhiên cậu tặng quà gì vậy? Sắp đến sinh nhật của Nhất Nhất rồi mà tớ còn chưa nghĩ ra.”
Đỗ Tiêu Lê trầm giọng, “Tớ sẽ tặng mấy đồ mà con trai hay dùng ấy.”
Đường Hạnh phát hiện có chỗ không thích hợp, “Cậu sao thế?”
“Tiểu Hạnh Tử, cậu có hay gặp Vu Nhiên không?” Đỗ Tiêu Lê đột nhiên hỏi.
Cô cau mày đáp: “Tớ không gặp cậu ấy, trường tớ to lắm, có chuyện gì à?”
“Một tuần nay anh ấy không chủ động nhắn tin cho tớ, lúc tớ gọi điện thì toàn bảo đang bận, tớ cũng không biết anh ấy bận chuyện gì.” Đỗ Tiêu Lê ủy khuất nói.
Đường Hạnh an ủi cô nàng: “Có lẽ là trong khoa có chuyện thôi, không phải cậu nói Vu Nhiên tham gia vào Hội sinh viên sao? Bạn cùng phòng của tớ cũng ở trong Hội sinh viên, mỗi lần có sự kiện họ đều bận lắm.”
Đỗ Tiêu Lê cũng an tâm hơn, “Là vậy à, để tối nay tớ hỏi.”
“Được, có chuyện gì phải nói cho nhau nghe, đừng giữ ở trong lòng.” Đường Hạnh dặn dò thêm.
Đỗ Tiêu Lê dần vui vẻ hơn, hỏi: “Cậu định tặng quà cho Trình Liễm Nhất hả?”
“Ừ, nhưng tớ không biết nên đưa gì cho cậu ấy.” Cô buồn rầu.
Đỗ Tiêu Lê tủm tỉm cười, “Cậu tặng cái gì thì Trình Liễm Nhất cũng đều thích cả mà.”
“Tớ phải suy nghĩ thêm mới được.” Đường Hạnh day huyệt thái dương.
Cô đứng ở ban công nói chuyện phiếm với Đỗ Tiêu Lê hồi lâu rồi cúp máy đi vào, hỏi ba người bạn cùng phòng: “Sắp tới sinh nhật Nhất Nhất rồi, các cậu nghĩ tớ nên tặng anh ấy quà gì?”
“Đưa đồ chăm sóc da nha.” Điền Giai Lệ đang chơi điện thoại, nói.
Từ Viên Viên ấn nút tạm dừng video, cười: “Cậu tưởng ai cũng như mình à, còn bảo người khác tặng đồ skincare.”
“Nhất Nhất không dùng đâu.” Đường Hạnh lắc đầu.
Ngô Mẫn Nhi đang skincare, đáp lời: “Có ai lại tặng bạn trai đồ chăm sóc da chứ, cậu đừng nghe lời người không có tí kinh nghiệm yêu đương nào như cậu ấy.”
Điền Giai Lệ bị mấy cô bạn nói thế, oán giận bảo: “Chưa yêu đương thì sao? Nếu tớ có bạn trai, cho dù anh ấy muốn có sao trời tớ cũng sẽ hái xuống.”
Từ Viên Viên trấn an cô nàng, “Bình tĩnh, bình tĩnh nào!”
“Cậu đấy, tự ngẫm lại xem lần trước tại sao cậu tỏ tình không thành công đi.” Ngô Mẫn Nhi thở dài.
Điền Giai Lệ nhớ lại chuyện đau khổ lúc trước. Cô vất vả lắm mới gặp được một nam sinh đẹp trai trắng trẻo nên đã lập tức tỏ tình: Nếu cậu đồng ý làm người yêu tớ, tớ sẽ bao cậu 1 năm tiền cơm. Kết quả là nam sinh kia sợ đến mức nghẹn giọng, mặt đỏ bừng bừng.
Sau đó Điền Giai Lệ bị từ chối.
“Làm gì có người nào tỏ tình như cậu chứ.” Ngô Mẫn Nhi nói thêm.
Từ Viên Viên bật cười, lần đầu tiên cô nàng gặp phải trường hợp này.
Điền Giai Lệ gãi đầu, “Lần sau tớ phải cẩn trọng hơn mới được.”
“Được rồi, đến chuyện của Tiểu Hạnh Tử, nếu không thì cậu tặng ví đi, vừa tiện lợi, mà mỗi lần cầm ví đều sẽ nhớ tới cậu.” Ngô Mẫn Nhi nói.
Từ Viên Viên lại thấy không thích hợp, “Bây giờ người ta toàn thanh toán bằng điện thoại thôi, ít người dùng ví lắm.”
Đường Hạnh còn đang cảm thấy khá có lý thì suy nghĩ của cô đã nhanh chóng bị dập tắt.
“Quần áo thì sao?” Mắt Từ Viên Viên sáng lên, “Cậu có thể tặng áo khoác cho Trình Liễm Nhất, cậu ấy mặc vào chắc chắn sẽ đẹp trai như các oppa Hàn Quốc.”
Cô nàng vừa nói vừa chỉ vào diễn viên người Hàn trong phim.
“Lúc Trình Liễm Nhất hẹn hò với cậu, mặc áo khoác cậu tặng, người cao chân dài, hơn nữa còn đẹp trai, có khi đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm đó.” Điền Giai Lệ thở dài.
Đường Hạnh tưởng tượng theo lời cô nàng, cảm thấy cũng không tồi.
“Cảm ơn cậu nhá, để tớ lên mạng xem thế nào.” Đường Hạnh vui vẻ ngồi cắm đầu vào màn hình laptop.
“Thời buổi này cũng ít người mặc áo khoác dài lắm.” Ngô Mẫn Nhi than thở, “Bởi vì vóc dáng không đủ cao.”
“Không có chiều cao thì phải dựa vào khuôn mặt thôi.” Từ Viên Viên châm chọc.
***
Ngày sinh nhật Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh hẹn anh ra ngoài ăn cơm.
Anh nhìn hộp quà, không khỏi buồn cười, “Em tặng quà gì cho anh thế?”
“Sao chưa ăn xong anh đã hỏi đến quà rồi?” Cô khịt mũi.
Trình Liễm Nhất khẽ cười, “Bữa cơm với món quà này tốn bao nhiều tiền vậy? Em còn đủ phí sinh hoạt không?”
“Thế nào? Anh muốn đưa tiền cho em à?” Đường Hạnh hỏi.
Trình Liễm Nhất nghiêm túc gật đầu, “Nếu không đủ tiền thì phải nói với anh.”
Cô xua tay, “Yên tâm đi, em còn chưa phá sản đâu.”
“Mẹ anh biết hai bọn mình yêu đương nên đưa tiền sinh hoạt cho cả hai, em không đủ tiền nhớ phải nói cho anh biết đấy nhé.” Trình Liễm Nhất khẽ mỉm cười.
Đường Hạnh đắc ý nói, “Trùng hợp quá, mẹ em cũng cho thêm tiền.”
Trình Liễm Nhất cau mày, “Tiếc quá.” Anh không có cơ hội nữa.
Sau bữa ăn, Đường Hạnh chuẩn bị bánh kem cho Trình Liễm Nhất rồi đưa món quà mình đã mua cho anh.
Trình Liễm Nhất mở ra, thấy chiếc áo khoác màu nâu nhạt, anh bật cười: “Sắp tới hè rồi em còn mua áo khoác làm gì?”
Đường Hạnh tức giận, “Anh không thích thì thôi.”
“Thích, anh thích mà!” Trình Liễm Nhất vội vàng gật đầu.
“Bây giờ không mặc được thì để đến mùa đông. Tới ngày Giáng sinh chúng mình đi hẹn hò, anh có thể mặc nó.” Cô nói.
“Em hẹn trước từ bây giờ hả?” Trình Liễm Nhất nhìn Đường Hạnh, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
“Đúng vậy.”
“Được, anh hứa với em.”
Đường Hạnh cắm nến, tủm tỉm cười: “Anh mau ước đi.”
Trình Liễm Nhất làm theo lời cô, anh ước xong, nói: “Em nhớ hồi cấp 2 chúng mình bảo sẽ nói nguyện vọng cho đối phương nghe không? Bây giờ anh có thể nói cho em biết lúc đó anh ước gì.”
“Là gì vậy?” Đường Hạnh ngơ ngác nhìn anh.
Trình Liễm Nhất trầm mặc vài giây, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, “Hy vọng Đường Hạnh có thể thích mình.”
Bùm! Tim cô đập thình thịch, kinh ngạc nhìn anh.
“Em thì sao? Hồi đó em ước gì?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Đường Hạnh hít sâu một hơi, cô bình tĩnh lại, trả lời: “Hy vọng có thể cùng Trình Liễm Nhất học chung trường cấp 3 rồi tới đại học.”
Anh cong môi cười, “Ước nguyện của bọn mình đều thực hiện được rồi.”
“Thế hôm nay anh ước gì?” Đường Hạnh tò mò.
Trình Liễm Nhất thần bí nói: “Chờ tới lúc sinh nhật em anh sẽ nói.”
Tuy Đường Hạnh thấy hơi thất vọng, nhưng đã nhanh chóng vui vẻ trở lại, dù sao sớm muộn gì cô cũng biết mà.
***
Thứ bảy, Đường Hạnh đi tới khoa Văn để phỏng vấn, bận bịu mãi tới chiều mới xong.
Cô đi dạo ở bên cạnh hồ sen, thỉnh thoảng cầm camera chụp lại cảnh đẹp, rồi lại đi tới cầu đá, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Bên trái cô có đôi tình nhân đang hôn nhau, Đường Hạnh mỉm cười, chuẩn bị rời mắt đi, song giây tiếp theo, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Đường Hạnh cảm thấy nam sinh kia nhìn rất quen, là Vu Nhiên. Cô không thấy rõ người con gái bên cạnh cậu ta, nhưng tuyệt đối không phải Đỗ Tiêu Lê.
Đường Hạnh cả kinh, hai người kia thân mật như vậy, chẳng giống như bạn bè bình thường.