Ra khỏi kí túc xá, Đường Hạnh biết Trình Liễm Nhất không vui, sau đầu viết 4 chữ to tướng: Anh đang tức đấy.
“Nhất Nhất, em có cho cậu ta số đâu, anh đừng buồn mà.” Đường Hạnh dỗ Trình Liễm Nhất.
Đống cảm xúc ngổn ngang trong lòng Trình Liễm Nhất biến thành tiếng thở dài, “Xem ra anh có rất nhiều tình địch.”
“Có lúc bạn gái ưu tú quá cũng phiền nhỉ?” Đường Hạnh chớp mắt trêu chọc anh.
Trình Liễm Nhất cong khóe môi, “Đúng rồi, bạn gái anh ưu tú quá.”
Bởi vì cô ngày càng giỏi giang nên càng chói mắt khiến anh cảm thấy lo âu.
Đường Hạnh đắc ý nhìn anh, được anh khen làm cô cực kì hài lòng.
Hai người đi tới nhà ăn, tình hình lại đảo ngược. Vì Trình Liễm Nhất quá đẹp trai, quá nổi bật nên ai ai cũng nhìn.
Nhà ăn có rất nhiều sinh viên năm nhất, ánh mắt kinh ngạc nhìn Trình Liễm Nhất, lại thêm vẻ hâm mộ ghen tị với Đường Hạnh.
“Anh cứ nên ở trong phòng đi, ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng xã hội.” Đường Hạnh tức giận nói.
Trình Liễm Nhất buông tay, đi tới sau lưng ôm eo Đường Hạnh, đám người xung quanh cả kinh không ngừng khóc thét.
Đường Hạnh che mặt, “Lộ liễu quá rồi.” Tuy cô nói vậy nhưng gương mặt lại mỉm cười không giấu được sự vui vẻ.
Cả bữa cơm đều bị người khác nhìn chằm chằm, Đường Hạnh ăn không được tự nhiên lắm, vì vậy cô ăn nhanh nhanh chóng chóng rồi kéo Trình Liễm Nhất rời đi.
Vài ngày sau khi kết thúc đợt nhập học là huấn luyện quân sự, Đường Hạnh không nhàn rỗi, cả ngày đều miệt mài viết bản thảo.
***
Môn Nhiếp ảnh báo chí là môn học mới trong chương trình đào tạo, thầy cô lấy Đại học Giang Thành là chủ đề, tiến hành quay phim chụp ảnh. Lớp trưởng đi lấy camera, tuần sau mỗi người chụp 3 bức rồi sẽ phải trình bày.
Lúc tan học, mọi người đều thu dọn sách vở rồi đi về.
“Đại học Giang Thành lớn thế này, mình nên chụp cái gì đây?” Từ Viên Viên cau mày, ủ rũ nói.
“Chụp hoa chụp cỏ, có rất nhiều thứ để chụp mà, từ từ rồi chọn.” Điền Giai Lệ hưng phấn nói.
Ngô Mẫn Nhi thở dài: “Các cậu còn có cơ hội tiếp xúc với camera, còn tớ thì chưa này.”
“Hai tiết trước thầy cho mỗi người sờ camera rồi mà, sao cậu lại không?” Đường Hạnh bất đắc dĩ nói.
Ngô Mẫn Nhi ngẩng đầu, “Ý tớ là cái camera mà lớp trưởng đi lấy ấy, chắc kí túc xá bọn mình là cùi bắp nhất rồi.”
Từ Viên Viên vỗ vai cô nàng, “Đừng lo, còn có tớ mà, tớ đã dùng thử rất nhiều loại máy ảnh rồi đó.”
Thứ bảy, lớp trưởng dẫn mọi người đi tới văn phòng khoa lấy máy ảnh, mỗi người một cái, đăng kí rồi viết số lên giấy dán lên máy ảnh, nếu làm hỏng thì phải bồi thường.
Trong lớp đã có bạn mua camera từ sớm, cũng hay mang tới trường, vì vậy không cần đăng kí nữa, đi chụp luôn.
Điền Giai Lệ không khỏi hâm mộ, “Nếu có tiền thì tớ cũng mua một cái.”
“Môn này là môn cơ sở thôi, không cần mua cái đắt lắm đâu, tầm 5000-6000 tệ là mua được một chiếc ngon nghẻ rồi.” Ngô Mẫn Nhi nói thêm.
Từ Viên Viên ủ rũ, “Bằng tiền sinh hoạt phí cả kì của tớ đó.”
Đường Hạnh thở dài theo: “Cho nên bọn mình cứ dùng đồ của trường đi.”
Lúc lấy camera về, Trình Liễm Nhất gọi cho Đường Hạnh, anh bảo mình đang ở thư viện.
Đường Hạnh cúp máy, nói với 3 cô bạn, “Tớ tới thư viện chụp ảnh đây.”
“Chắc là Trình Liễm Nhất ở đó chứ gì?” Ngô Mẫn Nhi nhướng mày nói.
Điền Giai Lệ phụ họa: “Nhân sinh gian nan, có những chuyện đừng nên vạch trần, xin cảm ơn.”
Từ Viên Viên vẫy tay với cô, “Bái bai.”
***
Đường Hạnh tới thư viện, cô quyết định mình sẽ chụp về đề tài này, Đường Hạnh đứng ở bên ngoài chụp ảnh.
Nhìn thoáng qua, trông thư viện có vẻ hơi trầm lặng, Đường Hạnh chọn góc độ, cô chờ rất lâu mới có sinh viên đi tới đi lui, đông vui tấp nập, Đường Hạnh bắt trọn từng khoảnh khắc, chụp được vài bức.
Vì chụp ở ngoài tốn nhiều thời gian, Đường Hạnh nhanh chóng lên lầu đi tìm Trình Liễm Nhất.
Trình Liễm Nhất đã nhắn chỗ anh ngồi cho cô, vậy nên Đường Hạnh chỉ cần đi thẳng tới đó là được.
Đường Hạnh vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Trình Liễm Nhất ngồi cạnh cửa sổ, vì anh rất nổi bật, liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
Ánh nắng chiếu vào lưng anh, mái tóc cũng ánh lên màu vàng của nắng, cả người sáng chói như có vầng hào quang làm người ta không khỏi liếc nhìn.
Đường Hạnh ngẩn người, mãi mới phản ứng lại, cô giơ camera chụp một tấm.
Cô nhìn bức ảnh, cực kì hài lòng, đây là tác phẩm đẹp nhất của cô.
Lúc Đường Hạnh ngẩng đầu thì đấy Trình Liễm Nhất mỉm cười nhìn mình, cô không do dự, cầm máy ảnh chụp thêm tấm nữa.
Đường Hạnh bước tới bên cạnh Trình Liễm Nhất, giơ máy ảnh cho anh nhìn, “Anh xem nè, em chụp có đẹp không?”
Trình Liễm Nhất nhìn thoáng qua, gật đầu, “Ừ, không tồi đâu.”
“Thật ra là vì anh đẹp trai thôi.” Đường Hạnh phân vân không biết có phải vì cô chụp đẹp không nữa.
Trình Liễm Nhất nhấp môi cười: “Em có muốn chụp cái khác không?”
“Em chụp vài tấm rồi, anh cứ học tiếp đi, lúc nào về thì gọi em nhé.” Đường Hạnh nhỏ giọng nói
“Em cứ đi đi, tí nữa anh sẽ tìm em.”
Đường Hạnh không nói chuyện với Trình Liễm Nhất nữa, cô cầm máy ảnh chạy ra chỗ khác.
Cô chụp kệ sách, sách vở, rồi tới sinh viên đang mải mê học bài. Nhưng Đường Hạnh không ưng, bởi vì không đẹp bằng 2 tấm cô chụp Trình Liễm Nhất.
Đường Hạnh thở dài, quả nhiên Trình Liễm Nhất mặt nào cũng xuất sắc.
Lúc cô đang xem lại ảnh thì anh đã bước tới đứng bên cạnh.
Vì Đường Hạnh rất chú tâm nên không để ý.
Cô mờ mịt ngẩng đầu, “Nhất Nhất? Anh đến lúc nào thế?”
“Lúc em thở dài.” Trình Liễm Nhất cười nói.
Đường Hạnh cất camera đi, hỏi: “Anh học xong chưa?”
“Xong rồi, em thì sao?” Trình Liễm Nhất hỏi lại.
Đường Hạnh gật đầu: “Em cũng chụp xong rồi, bây giờ hơi đói.”
“Bọn mình xuống nhà ăn ăn cơm đi.”
Trên đường đi, Đường Hạnh ríu rít khể cho Trình Liễm Nhất nghe mấy chuyện thú vị trong lớp, còn khen thầy giáo chụp ảnh rất đẹp.
“Mai sau nếu có cơ hội, em sẽ cầm máy ảnh đi khắp nơi.” Đường Hạnh khát khao nói.
Trình Liễm Nhất nghe Đường Hạnh nói, cũng không ngắt lời cô, chỉ thỉnh thoảng mỉm cười.
***
Lúc chuẩn bị nộp bài, Đường Hạnh rối rắm không biết có nên chọn ảnh của Trình Liễm Nhất không.
Điền Giai Lệ cầm cốc nước, vừa uống xong thì thấy màn hình laptop của Đường Hạnh, cô nàng dừng chân, kinh ngạc nói: “Bức ảnh này đẹp quá đi.”
Từ Viên Viên và Ngô Mẫn Nhi nghe thế, thò đầu ra nhìn.
“Oa! Tiểu Hạnh Tử, kĩ thuật không tồi nha!” Từ Viên Viên khen cô.
Đường Hạnh cười, “Thật không?”
“Cậu chọn bức này đi, thảo nào thầy cũng cho điểm cao.” Ngô Mẫn Nhi nói.
“Chắc chắn so với mấy bức ảnh chụp hoa hòe hoa sói của tớ đẹp hơn nhiều.” Điền Giai Lệ nói tiếp.
Đường Hạnh thấy cũng có lý, “Được rồi, tớ sẽ chọn ảnh này.” Cô nghĩ đến gương mặt của thầy giáo lúc xem bài, cũng có khả năng chấm điểm rất cao.
Thứ 3 có tiết Nhiếp ảnh báo chí, thầy giáo mở folder, bên trong đều là ảnh chụp của sinh viên, “Đây là ảnh của lớp chúng ta, thầy có chọn vài tấm, muốn cho các em xem.”
Trong lớp có bạn chụp rất đẹp, được thầy khen ngợi.
Đường Hạnh vỗ tay theo, không nghĩ tới người tiếp theo sẽ là mình.
“Ảnh chụp của Đường Hạnh không tồi, đặc biệt là tấm này.” Thầy giáo trình chiếu ảnh Trình Liễm Nhất cúi đầu đọc sách.
Cả lớp đều biết đây là bạn trai của Đường Hạnh, ánh mắt sôi nổi trêu cô.
“Kết cấu, ánh sáng, góc độ đều rất tốt.” Thầy giáo nhận xét.
Lúc thầy nói xong, phía dưới có bạn bảo: “Thầy ơi, đây là người yêu của Đường Hạnh, học khoa Y học lâm sàng.”
“Thầy ơi, thầy có phải vì bạn trai cậu ấy đẹp mà cho thêm điểm không ạ?”
Thầy giáo kinh ngạc nhìn Đường Hạnh, “Hóa ra là người yêu của em à, đẹp trai đó, phải thêm điểm mới được.”
Đường Hạnh xấu hổ, gương mặt cô đỏ bừng.
“Nếu em chụp ảnh minh tinh cũng có được thêm điểm không thầy?” Có bạn nam cả gan hỏi.
Thầy giáo nhìn cậu ta: “Nếu em có thể chụp minh tinh thì thầy cũng cho thêm điểm thôi.”
Cả lớp cười ha hả không ngừng.
Điền Giai Lệ huých vai Đường Hạnh, che miệng cười nói: “Về sau cậu cứ chụp Trình Liễm Nhất nhiều vào, điểm càng cao.”
Đường Hạnh day trán, cô không nghĩ thầy sẽ khen dung mạo của anh.
Đường Hạnh kể chuyện này nói cho Trình Liễm Nhất nghe, anh cũng chỉ bất lực mỉm cười.
***
Chạng vạng tối, Đường Hạnh ra cổng trường lấy đồ, Trình Liễm Nhất gửi tin nhắn bảo cô nhận đồ hộ anh, anh phải làm thí nghiệm không có thời gian đi lấy.
Đường Hạnh đồng ý, dù sao cô cũng rảnh.
Shipper đã đứng đợi sẵn, nhưng có khá nhiều bạn lấy hàng nên cô phải đợi một lúc.
Chờ người khác đi hết, cuối cùng cũng tới lượt Đường Hạnh.
“Đọc số điện thoại đi.” Shipper hỏi một câu.
Đường Hạnh thuần thục đọc số của Trình Liễm Nhất, shipper tìm đồ rồi chờ cô kí tên.
Đường Hạnh gọi cho Trình Liễm Nhất.
“Nhất Nhất, anh mua gì mà nặng thế?” Đường Hạnh vừa đi vừa hỏi.
“Em chưa mở à?”
Đường Hạnh sửng sốt, “Em chưa.”
“Quà tặng em đấy, em mở ra xem đi.” Trình Liễm Nhất cười khẽ.
Bấy giờ cô mới nhìn kĩ, trên tờ mã vận đơn có một dòng chữ nhỏ làm cô kinh ngạc không thôi.
Một lúc lâu sau, Đường Hạnh giật mình hỏi anh: “Nhất Nhất, anh tặng cho em thật à?”
Trình Liễm Nhất lập tức trả lời: “Đương nhiên là tặng cho em rồi, không phải em nói muốn mua máy ảnh DSLR (*) sao?”
(*) Máy ảnh DSLR: Viết tắt của Digital Single Lens Reflex là loại máy ảnh phản xạ ống kính kỹ thuật số. Đây là loại máy ảnh sử dụng hệ thống gương bằng lăng kính (trong máy ảnh DSLR cao cấp) hoặc một loạt gương bổ sung (thường là ở các mẫu máy cấp thấp hơn) để phản chiếu ánh sáng từ ống kính máy ảnh đến kính ngắm.
“Nhưng cái này rất đắt.” Đường Hạnh ngơ ngác đáp.
“Lúc nào chụp ảnh nhớ tới anh là được.” Trình Liễm Nhất nhỏ giọng nói.
Tim Đường Hạnh thắt lại, cảm động tới nỗi hốc mắt đỏ bừng, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.