Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Trình Liễm Nhất, bây giờ trong lòng Đường Hạnh rất hoảng sợ. Khó khăn lắm cô mới có được một khoản tiền lớn, phấn khởi đến mức tiêu tiền không thèm tiết kiệm, tiêu hết hơn nửa vào ăn uống.
Nhưng cô thật sự không nhớ đến sinh nhật Trình Liễm Nhất, ngay cả lời Trình Liễm Nhất nhắc nhở cô cũng không hiểu.
Cô đã nói sao hôm nay Trình Liễm Nhất lại có gì đó không đúng lắm, cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, còn yêu cầu cô mua đồ tốt. Thì ra là tưởng cô sẽ mua quà cho cậu.
Nhưng mà cô đã thật sự quên sinh nhật cậu……
Xem tình hình vừa rồi, Đường Hạnh biết, nhất định là Trình Liễm Nhất rất tức giận, là lỗi của cô.
Cô vừa nghĩ, sau đó vội rút tiền từ ví trong túi ra đếm thì nhận ra còn thừa 37 tệ, không biết có đủ để mua quà hay không, hơn nữa bây giờ cũng không kịp đi ra ngoài mua……
“Mẹ nhớ hôm nay là sinh nhật Tiểu Liễm, lúc con ra ngoài có mua quà cho nó không?” Mẹ Đường giáng một đòn cuối cùng.
Khóe miệng Đường Hạnh giật giật, “Con về phòng trước đây.”
Cô đứng dậy, chạy vào phòng lập tức đóng cửa phòng lại, sau đó lục lọi mọi thứ trong phòng, nhìn xem có gì có thể làm quà tặng cho Trình Liễm Nhất.
Gấu bông?
Phong cách không đúng lắm…
Ô che mưa?
Tuy thực dụng nhưng có ai mà không có chứ…
Notebook?
Cậu ấy càng không thiếu…
Đường Hạnh cau mày cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không thể nghĩ ra được biện pháp khắc phục.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, vội vàng buông túi chạy tới phòng khách.
“Con làm gì mà lúc kinh lúc rống thế?” Mẹ Đường đang xem tivi, bị tiếng động của Đường Hạnh làm cho giật mình.
Đường Hạnh cất vài món đồ vào túi, lắc đầu nói: “Mẹ, con đi sang nhà Nhất Nhất một chút.”
***
Cô cầm túi đồ trong tay, lòng thấp thỏm gõ cửa nhà Trình Liễm Nhất.
Mở cửa là Trình Liễm Nhất.
Cậu không ngạc nhiên nhìn Đường Hạnh, giống như đang hỏi cô có chuyện gì.
Không nói chuyện, không phản ứng, là biểu hiện của tức giận.
Đường Hạnh run lên, thầm mắng mình trí nhớ kém.
“Sinh nhật vui vẻ!” Đường Hạnh cúi đầu, đưa đồ trong tay ra.
Trình Liễm Nhất đưa mắt nhìn xuống dưới, thấy quả táo đỏ trong tay Đường Hạnh, lạnh nhạt hỏi: “Đây là quà sinh nhật mà cậu muốn tặng?”
“Tớ……” Đường Hạnh tạm dừng một giây, lập tức giải thích “Đây, đây chỉ là một trong số những món quà, những món còn lại vẫn đang suy nghĩ.”
Ha…
Trình Liễm Nhất cười một tiếng, rũ mắt nhìn quả táo, “Cậu giữ lại đi.”
Nói xong thì chuẩn bị đóng cửa.
Đường Hạnh giật mình, nhanh chóng dùng tay chặn cửa, nhưng tốc độ đóng cửa của Trình Liễm Nhất không chậm, tay của Đường Hạnh bị kẹp trúng.
“A…” Đường Hạnh nhíu mày kêu lên.
Trình Liễm Nhất hoảng sợ, nhanh chóng buông chốt cửa ra, kéo tay cô kiểm tra.
Tay của Đường Hạnh bị kẹp thành mảng đỏ ứng. May là Trình Liễm Nhất phản ứng nhanh, bằng không… tay có thể càng thảm hơn.
“Cậu có ngốc không vậy!” Trình Liễm Nhất tức giận quát.
Đường Hạnh cúi đầu, ngoan ngoãn, cô nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Tay trái bị Trình Liễm Nhất nắm lấy, trừ một tiếng kêu đau lúc đầu thì Đường Hạnh vẫn luôn chịu đựng không nhúc nhích.
“Đi vào với tớ.” Sự tức giận trong long Trình Liễm Nhất đã vơi đi gần hết, bất đắc dĩ mà thở dài.
Nhìn Đường Hạnh cúi đầu nhận sai, tức giận của cậu cũng biến mất. Rõ ràng là cậu nên tức giận, nhưng kết quả là cậu còn đau lòng hơn.
Đường Hạnh ngoan ngoãn gật đầu, đi theo vào cửa.
Vào phòng, Đường Hạnh nhìn xung quanh, “Dì chú không ở nhà sao?”
“Họ đi lấy bánh.” Trình Liễm Nhất mím môi trả lời.
Đường Hạnh thành khẩn xin lỗi, “Là tớ không tốt, quên mất sinh nhật của cậu.” Rõ ràng khoảng thời gian trước cô còn nhớ rõ, sao tới gần ngày này lại quên mất.
“Không cần xin lỗi, vốn dĩ chính tớ cũng không nhớ rõ.” Trình Liễm Nhất cũng không khiến cô khó xử nữa.
“Quả táo…” Đường Hạnh do dự giơ tay lên, “Cậu còn cần không?”
Trình Liễm Nhất nhận quả táo trong tay cô, sau đó buồn cười mà nhìn cô, “Cậu cũng không biết xấu hổ lấy quả táo làm quà sinh nhật.”
Đường Hạnh gãi gãi đầu, “Là quà xin lỗi.”
Trình Liễm Nhất nhìn về phía tay trái cô, “Tay còn đau không?”
Đường Hạnh nhìn mu bàn tay, tuy rằng có hơi đỏ lên, nhưng bởi vì Trình Liễm Nhất thu tay lại nhanh nên cũng không quá nặng, cô toét miệng cười nói: “Không sao, không đau.”
“Cậu ở nhà tớ chờ một chút,lát nữa bố mẹ tớ sẽ về, cậu ở lại ăn bánh kem đi.” Trình Liễm Nhất nhẹ giọng nói.
Đường Hạnh ngượng ngùng nhìn Trình Liễm Nhất, “Tớ không ở lại đâu, cậu ăn đi.” Cô đã quên sinh nhật người ta, nào dám không biết xấu hổ mà ở lại ăn bánh kem.
“Là bánh kem dâu tây mà cậu thích, thật sự không ở lại sao?” Trình Liễm Nhất nhướng mày dụ dỗ.
Đường Hạnh buồn rầu suy nghĩ một phen, sau đó kiên quyết lắc đầu, “Không, tớ phải về nhà.” Cô không thể ăn không uống không.
“Thật là tiếc quá đi, nghe nói có tất cả ba tầng dâu tây, đều là loại ngọt nhất, lớn nhất.” Vẻ mặt Trình Liễm Nhất đáng tiếc mà thở dài.
Bước chân của Đường Hạnh cũng theo đó mà dừng lại, nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng ham muốn, “Tớ, tớ về nhà.” Cô sải bước chạy vội, sợ nghe thêm được mấy lời dụ dỗ.
Trình Liễm Nhất bước nhanh tới, trực tiếp giữ cô lại, “Ở lại đi.”
“Nhưng…” Đường Hạnh do dự.
“Cậu biết tớ không thích ăn bánh kem dâu tây, cho nên cậu giúp tớ giải quyết đi.” Trình Liễm Nhất nheo mắt cười.
Tức khắc, trong lòng Đường Hạnh tràn ngập vui vẻ, nhưng trên mặt lại mang theo kiêu ngạo, “Nếu cậu đã nhờ, tớ đây sẽ cố gắng mà ở lại.”
“Đúng là phải cảm ơn cậu.” Trình Liễm Nhất cười như không cười nhìn cô.
***
Mẹ Trình lấy bánh kem xong cũng không nán lại, bố Trình lập tức đưa bà về nhà.
Khi hai người vừa về tới nhà thì nhìn thấy cảnh Trình Liễm Nhất ngồi ở đó như một ông lớn đang gặm quả táo, còn Đường Hạnh ngoan ngoãn mà ngồi một bên.
Mẹ Trình xách bánh kem đi đến bên cạnh bàn, “Tiểu Hạnh qua đây cùng Tiểu Liễm mừng sinh nhật sao?”
Đường Hạnh nhẹ nhàng gật đầu.
“Sao con lại ăn táo một mình, không lấy cho Tiểu Hạnh một quả.” Mẹ Trình cau mày nhìn về phía Trình Liễm Nhất, giọng điệu mắng mỏ.
Nghe vậy, Trình Liễm Nhất đang chuẩn bị mở miệng, Đường Hạnh đã cắt ngang lời cậu, “Dì Lâm, cháu không sao, cháu không muốn ăn táo.”
Trình Liễm Nhất nhướng mày nhìn cô, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý.
Cửa hàng bánh kem cũng chuẩn bị một cái vương miện bằng giấy, mẹ Trình lấy ra đưa cho Trình Liễm Nhất, “Con đội lên đi, lát nữa cầu nguyện.”
Trình Liễm Nhất ném lõi quả táo vào thùng rác, sau đó ghét bỏ nhìn chiếc vương miện, “Đây là đồ chơi của đám con nít hay đội, thật là ấu trĩ, con không đội.”
Mẹ Trình trừng mắt nhìn cậu, sau đó trút giận lên bố Trình, “Anh xem con anh đi, không quan tâm tới tấm lòng của người làm cha mẹ như chúng ta chút nào cả.”
Bố Trình bất đắc dĩ buông tay, “Anh cũng không có cách gì, hơn nữa đúng là rất ấu trĩ.”
Mẹ Trình oán hận mà buông vương miện, mở hộp bánh kem ra. Hai tầng có nhân dâu tây cộng thêm một tầng trên cùng, hương vị ngọt ngào lập tức ập vào trước mặt.
“Thế nào? Đẹp không?” Mẹ Trình đắc ý nói.
Trình Liễm Nhất bình tĩnh nói, “Lần sau có thể mua bánh kem theo sở thích của con không?”
Mẹ Trình kêu lên một tiếng, không hề để ý đến cậu.
“Đẹp quá!” Đường Hạnh vội vàng khen.
Trong lòng mẹ Trình thoải mái không ít, “Vẫn là Tiểu Hạnh thật tinh mắt.”
Mẹ Trình cắm nến, bố Trình lấy bật lửa ra để thắp nến.
“Mau cầu nguyện đi.”
Trình Liễm Nhất vừa mới chuẩn bị từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nếu con còn dám từ chối mẹ sẽ nổi giận của mẹ Trình, cậu vẫn đàng hoàng nhắm mắt lại cầu nguyện.
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~” Đường Hạnh hát bài chúc mừng sinh nhật.
Bố mẹ Trình cũng hát theo hai câu, cho đến khi Trình Liễm Nhất thổi nến mới dừng lại.
“Con tự tay cắt bánh kem đi.” Mẹ Trình đưa dao cho Trình Liễm Nhất.
Trình Liễm Nhất cắt một miếng đưa cho mẹ Trình trước, lại cắt thêm một miếng, bố Trình liền lên tiếng, “Bố không ăn mấy thứ này, các con ăn đi.”
Nói xong, lập tức ra sô pha xem tivi.
Trình mẹ bưng đĩa giấy lên nói: “Phần còn lại con cùng Tiểu Hạnh ăn đi.” Sau đó cũng đi tới sô pha ngồi.
Trình Liễm Nhất cắt cho chính mình một miếng bé, sau đó đẩy số bánh kem còn lại tới trước mặt Đường Hạnh, “Tất cả đều là của cậu.”
“Nhiều thế?” Đường Hạnh nhìn chiếc bánh còn ít nhất ba phần tư có chút phát sầu, như thế này sao ăn hết được.
“Ăn được bao nhiêu thì ăn.” Trình Liễm Nhất cười khẽ.
Đường Hạnh duỗi tay lấy một quả dâu tây bỏ vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, nước dâu hòa quyện giữa răng và môi, vừa ngọt lại vừa thơm.
“Ngọt quá.” Đường Hạnh khen.
Trình Liễm Nhất để thìa xuống, cậu không thích ăn bánh ngọt, “Vậy cậu ăn nhiều một chút.”
Hai người ngồi vây quanh cái bàn, Đường Hạnh ăn bánh kem, Trình Liễm Nhất ngồi bên nhìn.
“Vừa nãy cậu ước gì?” Đường Hạnh tò mò hỏi.
“Không phải nói ra điều ước của mình thì sẽ không linh nữa à? Thật sự muốn tớ nói?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Đường Hạnh suy nghĩ, đúng là như thế thật, “Vậy khỏi đi, chúc điều ước của cậu sẽ trở thành sự thật.”
“Sẽ xảy ra.” Trình Liễm Nhất cười bí hiểm.
Thấy vậy, Đường Hạnh gãi đầu, lòng hiếu kỳ lại nổi lên.
“Sau này sẽ nói cho cậu.” Thấy cô như vậy, Trình Liễm Nhất vội vàng hứa hẹn nói.
“Thật à?” Đường Hạnh vui vẻ, “Lần sau tớ ăn sinh nhật cũng sẽ nói cho cậu biết điều ước của mình, dùng cái này xem như trao đổi.”
“Nguyện vọng của cậu trừ ăn uống còn có cái khác à?” Trình Liễm Nhất không khỏi phỉ nhổ.
“Lần sau tớ sẽ đổi nguyện vọng khác, chắc chắn cậu không đoán ra.” Đường Hạnh hừ hừ.
Trình Liễm Nhất nâng má, nở nụ cười nhàn nhạt, “Được, tớ chờ cậu trao đổi điều ước với tớ.”
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hạnh Tử luôn có 100 phương pháp khiến Nhất Nhất nguôi giận 233333