Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 60



Edit: PhLinh – Beta: Hạnh Hạnh

Đường Hạnh hơi ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, vừa chói mắt vừa sáng rực. Cô nhìn bóng lưng thanh tú của Trình Liễm Nhất, nghĩ cuối cùng cô cũng tìm được mặt trời của riêng mình rồi.

“Sau này em sẽ thi lấy bằng lái xe, đến lúc đó sẽ chở anh nhé.” Đường Hạnh vừa cười vừa nói.

Phía trước truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trình Liễm Nhất, “Được, anh chờ em.”

Đường Hạnh lập tức hài lòng, cô nhìn phong cảnh xung quanh đang lướt qua, trong đầu cũng có một suy nghĩ.

Sau khi ăn tối với Trình Liễm Nhất xong, Đường Hạnh nói tạm biệt với anh dưới kí túc xá.

“Em vào đây.” Đường Hạnh vẫy tay chuẩn bị rời đi.

Trình Liễm Nhất bắt lấy cổ tay cô, thấy Đường Hạnh nghi hoặc nhìn mình, anh không khỏi cong môi, “Có phải nên thưởng cho anh rồi mới đi không?”

Ngón tay anh khẽ chạm vào môi mình, ý tứ rất rõ ràng.

Đường Hạnh nhìn xung quanh, thấy không có ai đi ngang qua, cô vội vàng bước tới gần Trình Liễm Nhất, kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

“Được chưa?” Đường Hạnh hỏi.

Trình Liễm Nhất sờ môi, cười hài lòng, “Ừm, em vào đi.”

Tai Đường Hạnh đỏ lên, nhanh chân chạy đi.

Lúc về đến kí túc xá, trái tim đang nhảy loạn lên của cô vẫn chưa bình tĩnh lại.

Kí túc xá chỉ có mỗi Từ Viên Viên, Đường Hạnh bỏ túi xuống hỏi: “Hai người kia đâu?”

“Một người tới văn phòng hội sinh viên, người còn lại đến phòng phát thanh.” Từ Viên Viên vừa ăn bún Vân Nam vừa trả lời.

Đường Hạnh rót một cốc nước rồi nói: “Lớp mình có ai có xe đạp không?”

“Sao thế? Cậu muốn đạp xe à?” Từ Viên Viên quay đầu nhìn cô.

Đường Hạnh lắc đầu: “Không phải, tớ muốn học.”

“Cậu không biết đi à?” Từ Viên Viên kêu lên.

Đường Hạnh cười ngại ngùng, “Hồi nhỏ bị ngã, có bóng ma tâm lý nên không đụng tới nữa.”

“Tớ nhớ Trương Đình Nhã phòng 304 có một cái xe đạp, cậu có thể mượn cậu ấy.” Từ Viên Viên đáp.

Đường Hạnh quyết định sang phòng 304 mượn xe, Trương Đình Nhã không nói hai lời lập tức cho cô mượn, lúc cô nàng đưa chìa khía xe cho cô, Đường Hạnh luôn miệng nói cảm ơn.

Sau khi trở về, Đường Hạnh nghiêm túc nhìn Từ Viên Viên: “Viên Viên, cậu biết đi xe đạp không?”

“Biết chứ, hồi cấp hai tớ đạp xe đi học mà.” Từ Viên Viên trả lời.

Đường Hạnh thở phào một hơi, như đang quyết định một việc trọng đại, “Vậy cậu dạy tớ đi, tớ muốn học.”

Từ Viên Viên vui vẻ đồng ý, chuyện này đối với cô nàng mà nói thì quá đơn giản, “Được, mai tan học tớ sẽ dạy cậu.”

“Cảm ơn cậu nha Viên Viên.” Đường Hạnh kích động nói.

Chuyện Đường Hạnh muốn học đi xe đạp là ước mong từ ngày xưa, nhưng chuyện ngày hôm nay cô lại càng thêm quyết tâm.

Đối với Trình Liễm Nhất, chuyện năm đó Đường Hạnh bị ngã luôn là cái gai trong lòng anh, cũng vì thế mà Trình Liễm Nhất chọn học y.

Đường Hạnh mong, nếu cô có thể đi xe đạp, có lẽ sẽ khiến Trình Liễm Nhất thoải mái, cũng khiến anh vui vẻ hơn.

***

Từ Viên Viên cho rằng dạy người khác đi xe rất dễ dàng, nhưng ngày hôm sau cô nàng mới biết sai rồi, rất rất rất sai.

Cô nàng nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Hạnh, bàn chân không dám đạp lên bàn đạp, biết ngay chuyện này không đơn giản như vậy.

“Thảo nào cậu không dám đi xe, bóng ma lớn lắm à?” Từ Viên Viên đỡ cô ngồi xuống cạnh bồn hoa rồi đưa nước cho cô.

Đường Hạnh nhận lấy uống một ngụm, cô thở chậm, cười yếu ớt, “Ừ, cũng hơi lớn.” Nhớ lại cảnh tượng đẫm máu đó khiến cô rất khó chịu.

Ngày đầu tiên học đi xe, không ngoài dự đoán của Đường Hạnh, hoàn toàn thất bại.



Ngày thứ hai, hai người đến bãi đất trống trước kí túc xá luyện tập, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

Từ Viên Viên đứng cạnh vội nói, “Chuyện này không ổn, tớ muốn xin viện trợ.” Cô nàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho hai người còn lại.

Điền Giai Lệ và Ngô Mẫn Nhi nhận được điện thoại thì lập tức chạy đến, thấy vẻ mặt tủi thân của Từ Viên Viên, hỏi: “Sao vậy?”

“Các cậu cũng đừng hòng nhàn rỗi, giúp mình dạy cậu ấy đi xe đi.” Từ Viên Viên ngồi bất động ở bồn hoa.

Điền Giai Lệ xắn tay áo lên, ghét bỏ nhìn cô nàng, “Có cái xe đạp cũng không dạy nổi, để tớ!”

Từ Viên Viên buông tay, ý bảo cậu mau tới đi.

Nhưng Điền Giai Lệ nhanh chóng nhận ra ngay cả bàn đạp Đường Hạnh cũng không dám đặt chân lên, khuôn mặt trắng như giấy, còn không ngừng thở dốc, giống như Lâm Đại Ngọc (*) version 2.

(*) Lâm Đại Ngọc: Nhân vật trong truyện Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.

Ngô Mẫn Nhi thấy không ổn lắm, vội đi qua đỡ cô, “Cậu không sao chứ? Rốt cuộc là bóng ma gì mà khiến cậu sợ như thế?”

Đường Hạnh bình tĩnh lại rồi kể cho ba cô bạn nghe.

Ba người nghe xong đều kinh ngạc nhìn cô.

“Nên là, sau khi cậu ngã xong thì có thêm một người bạn trai, hay là trái tim đã chết?” Từ Viên Viên cảm thấy mình đã get được trọng điểm.

Đường Hạnh: “… Đây không phải trọng điểm.”

Điền Giai Lệ gật đầu, “Đúng, đây không phải trọng điểm, tớ có thể dùng chiêu này để đổi được bạn trai thâm tình như vậy không?”

Đường Hạnh: “…”

Ngô Mẫn Nhi ở bên cạnh cười trộm một lúc lâu, thấy Đường Hạnh đang nhìn mình chằm chằm mới đứng đắn lại, “Tớ thấy bóng ma tâm lý tuy khắc phục có hơi khó, nhưng không phải là không được, chúng ta có thể làm từng bước một.”

“Cậu định làm gì?” Điền Giai Lệ hỏi.

Ngô Mẫn Nhi sờ cằm, làm bộ suy nghĩ, “Nếu bây giờ ngay cả bàn đạp Tiểu Hạnh Tử cũng không dám đặt chân lên, thì trước tiên chúng ta nên cho cậu ấy ngồi lên trước rồi đẩy đi, để cậu ấy từ từ quen với xe đạp.”

Mắt Từ Viên Viên sáng lên, “Cách này cũng không tệ, chúng ta thử đi.”

Dưới ánh mắt khích lệ của ba người, Đường Hạnh gật đầu, cô hít một hơi thật sâu, ngồi lên xe đạp.

Ngô Mẫn Nhi đỡ bên trái, Điền Giai Lệ đỡ bên phải, còn Từ Viên Viên đỡ phía sau, sau đó đẩy cô đi từng bước một.

Ngô Mẫn Nhi vừa đẩy xe vừa quan sát nét mặt Đường Hạnh, “Thấy sao?”

Đường Hạnh cảm nhận, sau đó vui mừng nở nụ cười, “Tớ không sao.”

“Xem ra có hiệu quả đấy!” Điền Giai Lệ cũng vui ra mặt.

Mấy ngày sau, Đường Hạnh thuận lợi làm theo kế hoạch tập xe đã được vạch sẵn, cô không hề thấy khó chịu mà còn có thể tự đặt chân lên bàn đạp, cũng chỉ cần một người đỡ đằng sau.

“Hôm nay tớ sẽ buông tay ra, Tiểu Hạnh Tử cố lên nhé.” Ngô Mẫn Nhi đứng bên cạnh cô nói.

Điền Giai Lệ và Từ Viên Viên cũng đứng một bên cổ vũ cô.

Đáy mắt Đường Hạnh càng kiên định hơn, “Ừ, tớ nhất định sẽ cố gắng.”

Lúc xe lăn bánh, Ngô Mẫn Nhi đỡ phía sau, Đường Hạnh đặt chân lên bàn đạp từ từ đi.

Đi được một đoạn, Ngô Mẫn Nhi khẽ nói: “Tớ buông tay đây.”

Đường Hạnh nắm chặt tay cầm, mắt nhìn phía trước, xe đạp đi chậm nhưng rất vững, cô không hề cảm thấy không ổn hay sợ hãi.

“Tớ đi xe được rồi này!” Đường Hạnh dừng xe, hưng phấn nói.

Ba người Ngô Mẫn Nhi chạy như bay tới, vui vẻ chúc mừng cô.

“Ít ra tốt hơn tuần trước nhiều.” Ngô Mẫn Nhi gật đầu.

Đường Hạnh quay xe, sau đó vui vẻ nói: “Tớ đi lại lần nữa, lần này không cần ai đỡ đâu.”

Lúc bắt đầu không có vấn đề, Đường Hạnh đang thấy hài lòng thì trước mắt lại xuất hiện cảnh đẫm máu, cô choáng váng một hồi, vội dừng xe lại, xua đi sự sợ hãi trong nội tâm.

“Sao vậy, lại thấy à?” Ba người bước đến ân cần hỏi.



Đường Hạnh cúi đầu, hơi ủ rũ, “Ừ.”

“Không sao, rất tiến bộ rồi, dục tốc bất đạt (*).” Từ Viên Viên an ủi cô.

(*) Câu gốc là 一口吃不成胖子嘛, nghĩa là mới ăn một miếng sao mập lên được. Khi ta muốn khuyên người khác hãy chậm lại, đừng nóng vội thì thường dùng câu này. Câu này có nghĩa là dù là cái gì cũng phải từ từ, không thể nóng lòng cầu thành, ngay cả việc đơn giản như tăng cân, chứ đừng nói đến chuyện khác.

Điền Giai Lệ cũng an ủi cô: “Đừng tạo áp lực cho mình.”

Đường Hạnh nhìn ba người, viền mắt hơi ướt, “Cảm ơn các cậu.”

“Nghe ớn quá, đừng nói nữa đừng nói nữa.” Điền Giai Lệ xoa tay, có chút ghét bỏ nói.

Ngô Mẫn Nhi mỉm cười, cô trêu chọc nói: “Cậu cũng có thể mời chúng tớ ăn cơm.”

Đường Hạnh lập tức gật đầu, “Được! Muốn ăn gì ăn ở đâu, nghe các cậu hết.” Tất nhiên là nên cảm ơn các cô.

***

Vào một ngày trời trong, Trình Liễm Nhất nhận được điện thoại của Đường Hạnh, anh đứng ngoài khoa Y chờ cô.

Vì trời đã vào đầu đông nên Trình Liễm Nhất mặc áo len, khoác áo bò bên ngoài, vẻ ngoài bắt mắt khiến mấy cô gái đi qua đều hớn hở nhìn anh.

Nhưng Trình Liễm Nhất không để ý những thứ này, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh chỉ nhìn về một hướng, vì Đường Hạnh sẽ đi từ đó tới đây.

Chờ một lúc lâu, Trình Liễm Nhất cũng không vội, vì anh biết từ kí túc xá của Đường Hạnh tới đây phải cần một khoảng lúc.

Nhưng không lâu sau, Đường Hạnh như cá gặp nước đạp xe đi tới. Không sợ hãi, không bất an, thậm chí cô còn vẫy tay với Trình Liễm Nhất.

Trên mặt Trình Liễm Nhất tràn đầy kinh ngạc, anh khó tin nhìn Đường Hạnh, sau đó vươn tay đỡ đầu xe, “Sao em lại…”

Đường Hạnh bị ép dừng lại, cô bĩu môi bất mãn nhìn Trình Liễm Nhất, “Em còn có thể đi một đoạn nữa cho anh xem.”

Trình Liễm Nhất nhìn cô, xác định cô không bị thương mới yên tâm, “Em biết đi xe đạp rồi?”

Đường Hạnh xuống xe, thuần thục dừng xe lại, sau đó ngẩng đầu khoe với anh: “Vừa nãy anh cũng thấy rồi đấy, thế nào? Không tệ chứ?”

Trình Liễm Nhất không nhịn được, anh ôm Đường Hạnh vào lòng, đôi bàn tay run lên nhưng vẫn ôm chặt cô.

Đáy mắt Đường Hạnh hiện lên tia kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng ôm lại Trình Liễm Nhất. Cô tựa đầu vào ngực anh cảm nhận được trái tim đó đang đập rất nhanh.

“Nhất Nhất.” Đường Hạnh khẽ gọi.

“Em nói sẽ cho anh một bất ngờ, là cái này sao?” Trong giọng nói của Trình Liễm Nhất còn có chút run rẩy.

Đường Hạnh cọ đầu vào ngực anh, như tranh công nói: “Đúng đấy, bất ngờ không?”

“Bất ngờ, rất bất ngờ.”Trình Liễm Nhất đã tỉnh táo hơn, anh đang nghĩ có phải Đường Hạnh học đi xe rất khó khăn không.

“Em học thế nào?” Anh lại hỏi.

Đây là cửa Khoa Y học, học sinh khoa y ra vào rất nhiều, Đường Hạnh thấy nhiều người nhìn về bên này, cô vỗ Trình Liễm Nhất, hơi thẹn thùng nói: “Nhất Nhất, chúng ta qua chỗ khác nói đi.”

Trình Liễm Nhất vui mừng nở nụ cười, “Được, bọn mình đi tới chỗ khác.”

Đường Hạnh đem chuyện tập xe kể cho anh, thật ra cô cảm thấy tất cả đều là nhờ đám Ngô Mẫn Nhi, nếu không chưa chắc cô đã thành công.

“Bây giờ em thật sự đã vượt qua rồi sao?” Trình Liễm Nhất hơi hoài nghi hỏi.

Đường Hạnh kiêu ngạo gật đầu, “Tất nhiên rồi! Em đi khá thuận lợi rồi, còn có thể đi một tay cơ! Nếu không thì bây giờ em đi cho anh xem nhé!”

Trình Liễm Nhất cong môi cười: “Anh tin em mà.”

“Nhất Nhất, em biết đi xe rồi, anh cũng nên quên chuyện trước đây đi, đừng tự trách mình nữa.” Đường Hạnh nhìn anh nói.

Tâm tư Trình Liễm Nhất rối như tơ vò, anh ôm Đường Hạnh vào lòng, “Khổ cho em rồi.” Còn nữa, cảm ơn em.

“Có khổ gì đâu.” Đường Hạnh cong mày nói.

Trình Liễm Nhất than thở, “Anh hy vọng bây giờ chúng ta tốt nghiệp đại học rồi.”

“Mới có năm hai thôi, hơn nữa anh còn phải học nhiều hơn em một năm.” Đường Hạnh đánh vỡ ảo tưởng của anh.

Trình Liễm Nhất ôm cô, cười nhưng không nói gì.