Vừa mới vào trường Diệc Yên và Tư Đình đã gặp được người quen. Thư Kỳ mặc trên người bộ đồng phục nữ sinh dịu dàng thanh thuần, mái tóc ngắn ngang vai được cô ấy chải chuốt gọn gàng, một bên mái dùng cài tóc đính đá đơn giản gắn lại.
Cô ấy có một đôi mắt to tròn sáng rõ, mỗi khi mỉm cười lại long lanh đến lạ. Rất khó để tưởng tượng được lí do tại sao cô gái nhỏ đáng yêu như Thư Kỳ lại là đàn em của chị đại Phách Ly.
Trước đó Tư Đình đã nói cho cô việc Thư Kỳ báo tin cho mình, vì thế mà vừa nhìn thấy cô ấy Diệc Yên đã nhanh nhảu chạy tới nắm lấy tay cô bạn này, cười tươi rói cảm ơn.
- Thư Kỳ, cảm ơn cậu chuyện hôm qua nhé! Cậu là cứu tinh của mình đấy!
Bất ngờ bị người khác thân cận khiến Thư Kỳ giật nảy mình, nghe rõ lời của Diệc Yên thì cô ấy nhẹ nhàng nở nụ cười an tâm, thoải mái chấp nhận sự biết ơn của cô.
Bởi vì quá phấn khích mà Diệc Yên lại không khống chế được lời nói thốt ra từ miệng của mình.
- Nhờ có cậu mà tôi mới an toàn, sau này đám cưới của tôi và anh Tư Đình nhất định sẽ chừa cho cậu một tấm thiếp mời!
Thư Kỳ trợn mắt sốc toàn tập, có lẽ cô ấy không nghĩ tới Diệc Yên lại dám ngang nhiên nói ra chuyện cưới xin ở trường học như thế này.
Gân xanh trên trán Tư Đình nhảy lên một cái, trên trời tựa như có một cái búa khổng lồ giáng xuống đầu khiến hắn đau nhức vô cùng.
- Lâm Diệc Yên! Đây đã là lần thứ mấy anh nhắc nhở em rồi? Đừng có mà ăn nói hàm hồ, sẽ không bao giờ có chuyện anh cưới em rõ chưa?
Tư Đình quả thật rất bực bội, mọi cảnh cáo trước kia của hắn đều là vô ích sao? Đàn gảy tai trâu thì vẫn mãi là đàn gảy tai trâu, hắn chán nản chẳng còn muốn nói chuyện với cô nữa.
Từ lúc ở nhà trong lòng của Tư Đình đã âm ỉ cháy một cỗ lửa giận, bây giờ vì thái độ vô tâm vô phế của Diệc Yên mà bị rót thêm dầu hỏa không tài nào dập tắt.
Hắn lạnh lùng lướt qua người cô bỏ đi, để lại cô ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ.
Diệc Yên lén liếc nhìn Thư Kỳ trước mặt, lại quan sát các bạn học xung quanh. Mọi người đều đang đưa mắt về hướng này, từng gương mặt tò mò tự hỏi đang có chuyện gì diễn ra.
Thư Kỳ vỗ nhẹ vào tay cô, nhẹ giọng nói:
- Cậu không sao chứ? Tư Đình có vẻ tức giận lắm.
Bị người khác chứng kiến cảnh tượng xấu hổ của mình, Diệc Yên chỉ hận không thể đào một cái hố chui tọt xuống cho rồi.
Cô biết lần này lại là do mình lỡ miệng, nhưng trong lòng không khỏi tủi thân chút ít. Cô không trách Tư Đình đã hung dữ với mình, nhưng ít ra hắn phải nể mặt mà giữ lại thể diện cho cô chứ.
Hôm qua xảy ra chuyện kia nên đến giờ tâm trạng của Diệc Yên vẫn chưa hoàn toàn ổn định, mới nãy còn đang dần khôi phục thì đã bị Tư Đình tạt cho một gáo nước lạnh, cả người như rơi vào hầm băng.
Diệc Yên không phải dạng mít ướt, nhưng lúc này cô thật sự muốn khóc.
- Diệc Yên, tuy tôi không biết giữa hai cậu có vấn đề gì nhưng tôi nghĩ cậu nên đuổi theo Tư Đình thì hơn. Hai người dù sao cũng là thanh mai trúc mã, náo loạn không vui sau này rất khó nhìn mặt nhau đó.
Trong lúc cảm xúc của Diệc Yên đang hỗn loạn thì Thư Kỳ đã ân cần đưa ra lời khuyên, bàn tay vỗ về trên vai của cô ấy tựa như đang tiếp thêm sức lực cho cô.
Diệc Yên hít vào thật sâu, cảm kích cúi chào cô ấy rồi vội vàng đuổi theo bóng dáng xa dần của Tư Đình.
- Anh Tư Đình, đợi em đã! Anh—Á!
Vì cô chỉ một mực chú ý tới hắn mà vô tình dẫm phải vũng nước nhỏ đọng lại trên gạch lát sân trường, đôi giày búp bê không có đế chống trượt đã khiến cô mất thăng bằng ngã nhào xuống.
Diệc Yên hốt hoảng nhắm chặt mắt, chính lúc này có một cánh tay rắn chắc đã kịp thời đưa tới đỡ lấy cô, vững vàng xoay vòng giúp cô đứng vững.
- Phù, cậu ổn chứ? Sao lại không để ý đường đi như vậy?
Giọng nói này phát ra từ chủ nhân của cánh tay nọ. Diệc Yên hé mắt, gương mặt lạ lẫm khiến cô không dám thất lễ, nhanh nhẹn rời khỏi vòng tay của cậu ta.
Nam sinh vuốt ngược mái tóc cắt kiểu layer ngắn của mình ra sau, từng sợi tóc mềm mại xuyên qua kẽ ngón tay của cậu, bồng bềnh óng mượt.
- Còn nhanh được như vậy thì xem ra vẫn còn ổn.
Cậu ta cười trêu chọc, đôi mắt cong cong thành hình bán nguyệt dưới ánh mặt trời dường như đang tỏa sáng.
- Cảm ơn cậu.
Diệc Yên vội cúi đầu cảm tạ, lúc này cô mới phát hiện đôi giày xinh xắn của mình đã bị dính nước bẩn, màu trắng tinh khôi giờ lại nhiễm thêm vài vệt nâu nhạt loang lổ.
Nam sinh cũng nhận thấy được điều này, cậu lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay rồi chủ động khuỵu gối xuống giúp cô lau sạch.
- Đã giúp thì giúp cho chót, cậu mặc váy không tiện, để tôi làm cho.
Trái tim Diệc Yên thoáng đập nhanh, khung cảnh này quả thực giống như trong tiểu thuyết ngôn tình.
Tư Đình từ xa quan sát hai người, khó chịu nhíu mày. Khi nãy mới nghe tiếng kêu của Diệc Yên hắn còn lo lắng cô xảy ra chuyện nên mới quay lại, không ngờ đã có người nhanh tay hơn cả hắn.
Nam sinh kia không mặc đồng phục trường, có lẽ là người từ bên ngoài vào. Mới gặp lần đầu tiên mà cậu ta đã có thể đối xử ân cần với nữ sinh khác như thế sao?
Tư Đình nhìn thêm một vài giây rồi tự động rời ánh mắt đi, nếu như Diệc Yên đã không có chuyện thì hắn không cần tới làm gì. Tư Đình trở về lớp học mà không để ý bàn tay của mình đang siết chặt…
…
Cuối cùng Diệc Yên cũng biết nam sinh kia tên là Vương Ân, nhưng cô cũng chỉ đơn giản hỏi tên của cậu ta mà thôi. Sau lần thứ hai cảm ơn, cô lại tiếp tục đuổi theo Tư Đình về lớp học.
- Anh Tư Đình, em không cố ý đâu…
Cô kéo tay hắn giải thích, nhưng Tư Đình vẫn lạnh nhạt gạt bỏ. Thấy phương pháp mềm mỏng không có tác dụng, Diệc Yên quyết định đổi cách thức khác.
Cô hờn dỗi ngược lại với hắn, cố ý tỏ ra không thèm quan tâm để dò xét thái độ của hắn. Ai mà ngờ cô không chủ động dây dưa Tư Đình lại càng yên tĩnh, suốt tiết học hắn chưa từng quay đầu lại nhìn cô cho dù cô ngồi ngay sau lưng hắn.
Nếu đã sử dụng chiêu này thì cô bắt buộc phải kiên nhẫn, không được phép tỏ vẻ yếu thế trước mặt hắn.
Tâm ý đã quyết, giờ ra chơi Diệc Yên không tiếp tục quấn lấy Tư Đình xin lỗi nữa mà nhảy nhót xuống căng teen trường mua kem ăn.
- Buồn bã để làm gì chứ, chỉ cần một que kem ốc quế vị socola là sẽ vui lên ngay mà!
Diệc Yên vừa ăn vừa tự nói với bản thân, dự định tìm một chỗ an tĩnh từ từ ngồi thưởng thức. Tâm trạng của cô đang dần tốt lên thì bỗng chốc từ trên cao có tiếng ai đó hô to xuống.