Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm

Chương 24: Trịnh Tư Đình, anh nhất định phải là của em!



Diệp Tiểu Hoa là con nuôi của họ hàng xa Lâm gia – người mà ba mẹ Lâm mới trở về tham gia đám tang vài ngày trước. Sau khi người đó qua đời Diệp Tiểu Hoa đã trở thành cô gái mồ côi không nơi nương tựa, ngoài ba mẹ Lâm ra thì không ai thương xót cho số phận của cô cả.

Diệp Tiểu Hoa bằng tuổi Lâm Diệc Yên, trong mắt mọi người cô bé là kiểu mẫu con nhà người ta ngoan ngoãn hiểu chuyện. Có lẽ vì được nhận nuôi nên mới hình thành tính cách như thế, nghĩ tới con gái mình cũng tầm tuổi đó là ba mẹ Lâm lại không nỡ để Diệp Tiểu Hoa ở lại nơi đó một mình.

Thế nhưng đâu đó có một nơi góc tối mà họ không thể nhìn thấy.

Diệp Tiểu Hoa là người có dã tâm, tham vọng của cô ta lớn đến nỗi sẵn sàng làm bất cứ việc gì để đạt được mục đích. Từ khi được người họ hàng xa nhận nuôi cô ta đã cố gắng học tập nhiều nhất có thể, tự mình tạo ra lớp vỏ bọc hoàn hảo để mọi người gỡ bỏ đề phòng.

Mơ ước của cô ta là gả vào hào môn trở thành quý phu nhân, được ăn sung mặc sướng, thoải mái tiêu pha mà không phải lo lắng số dư trong tài khoản không đủ.

Diệp Tiểu Hoa biết gia cảnh nhà họ Lâm khá giả nên khi gặp mặt ở đám tang cô ta cố ý ra vẻ đáng thương để họ mềm lòng giúp đỡ. Ai ngờ ba mẹ Lâm nhẹ dạ hơn cô ta tưởng nhiều, chỉ cần cô ta rơi vài ba giọt nước mắt đã đủ để bọn họ sẵn sàng mang cô ta về nhà sống chung rồi.

Bước đầu kế hoạch của Diệp Tiểu Hoa đã thành công.

Sau khi bước chân vào Lâm gia, Diệp Tiểu Hoa như được cả nhà ba người đối xử vô cùng tốt. Ba mẹ Lâm lo lắng cô ta còn buồn nên luôn nhỏ giọng hỏi han ân cần, còn Diệc Yên thì càng tận tâm tận tụy hơn với người em gái "họ hàng" xa này.

Vì họ hàng nội ngoại của cô đều ở rất xa nên hiếm khi có anh em họ trong nhà đến thăm, sự xuất hiện của Diệp Tiểu Hoa như một luồng gió mới đem đến niềm vui cho cô.

Diệc Yên coi cô ta như em gái ruột, mỗi khi có đồ gì tốt cô đều nhớ phần cho cô ta. Diệp Tiểu Hoa coi đó như điều đương nhiên, cô ta thoải mãi hưởng dụng tất cả mà không chút biết ơn.

Đã hai ngày kể từ khi Diệp Tiểu Hoa tiến vào Lâm gia. Trời buổi sáng mát mẻ nên Diệc Yên lôi kéo cô ta cùng ngồi dưới gốc xoài hít thở không khí trong lành, trong tay hai người đều cầm một chiếc bánh bao.



Diệp Tiểu Hoa nhìn sang ngôi nhà với thiết kế y hệt nhà họ Lâm, trên mặt cô ta hiện lên vẻ tò mò.

- Chị Yên Yên, bên đó là nhà của ai vậy ạ? Sao hai bên lại dùng chung một sân vậy chị?

Diệc Yên vui vẻ cắn một miếng bánh bao, miệng nhỏ đáp:

- Chủ nhà bên đó là bạn bè thân thiết của cha mẹ chị từ lâu, bởi vì mối quan hệ khăng khít này mà cha mẹ hai bên quyết định không xây hàng rào ngăn cách đôi bên, như thế sẽ tiện cho việc qua lại với nhau hơn.

Diệp Tiểu Hoa "ồ" một tiếng rồi cúi đầu nhấm nháp bánh bao, trong đầu cô ta lại đang suy diễn vô vàn thứ.

Tuy hai nhà có thiết kế bên ngoài giống y hệt nhau nhưng cô ta vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt, gia thế bên đó hình như càng có tiền hơn thì phải…

Nếu như cô ta có thể lợi dụng sự thân thiết của bọn họ để lấy được vài chỗ tốt thì tương lai sau này sẽ càng được đảm bảo.

Trong khi Diệp Tiểu Hoa đang suy nghĩ linh tinh thì cánh cổng nhà họ Trịnh mở ra, tiếng động chói tai ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả hai cô gái.

Tư Đình mới đi chạy bộ buổi sáng vừa về đến nhà. Bộ quần áo thể thao rộng rãi thoáng mát bị mồ hôi của hắn thấm ướt vài phần, dính sát vào cơ thể rắn chắc tuyệt mỹ để lộ ra sáu múi cơ bụng hoàn hảo.

Tư Đình đeo băng đội đầu thể thao màu đen năng động, bên tai gắn tai nghe không dây. Hắn đóng cổng rồi thong thả đi bộ vào khoảng sân lát gạch ở nhà mình bên trong sân cỏ, không hề chú ý tới hai con người đang ngồi dưới gốc xoài nhìn chằm chằm vào mình.

Đây không phải là lần đầu tiên Diệc Yên nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Đình, cô chỉ theo phản xạ quay đầu lại coi mà thôi. Thật ra trong lòng cô gái nhỏ đang mong chờ ai kia sẽ phát hiện ra sự hiện diện của mình mà nghiêng mắt nhìn sang, thế nhưng để cô thất vọng rồi.



"Chẳng lẽ anh ấy định đối xử lạnh nhạt như thế với mình cả đời sao?" – Diệc Yên thầm nghĩ, nơi trái tim có thứ gì đó sắc nhọn đâm chọt đau đớn vô cùng.

Diệp Tiểu Hoa không chú ý đến cảm xúc thất thường của Diệc Yên, lúc này đôi mắt của cô ta đã dán chặt vào thân hình Tư Đình, cho dù hắn đã vào nhà nhưng cô ta vẫn không chịu rời mắt.

Người này… đẹp trai quá! Rất hợp với hình tượng người chồng giàu có sau này của cô ta!

- Chị Yên Yên, người đó là ai vậy? Anh ấy giống người mẫu quá!

Cô ta dò hỏi Diệc Yên, cố ý khen vài câu để lôi kéo chủ đề lên người Tư Đình.

- Anh ấy là con trai của chủ nhà, tên là Trịnh Tư Đình. Anh ấy và chị là thanh mai trúc mã, tuy rằng cách biệt hai tuổi nhưng bọn chị còn là bạn học cùng lớp nữa. Anh ấy ý mà, từ nhỏ đã rất thu hút ánh nhìn rồi. Không những đẹp trai học giỏi mà nhà còn giàu nữa, thử hỏi xem ai có thể không thích cơ chứ. Em không biết đâu…

Nhắc tới thông tin của Tư Đình là Diệc Yên lại bô bô nói ra một loạt, dường như cô có thể nói mãi không hết. Diệp Tiểu Hoa không ngăn cản cô, trong đầu cô ta chỉ có mấy chữ "đẹp trai", "học giỏi" và "nhà giàu" thôi.

Người con trai hoàn hảo như thế sao có thể tồn tại chứ? Lại còn trùng hợp xuất hiện trước mặt cô ta nữa chứ, chắc chắn ông trời đã ban cho cô ta cơ hội này rồi!

Trong lòng Diệp Tiểu Hoa cháy lên ngọn lửa tham vọng đầy quyết tâm. Cô ta không thể để vụt mất mối tơ duyên ngon nghẻ này được!

"Trịnh Tư Đình, anh nhất định phải là của em!"

Diệp Tiểu Hoa cười thầm trong lòng, vô số kế hoạch tóm gọn Tư Đình của cô ta bắt đầu hình thành.