Trúc Mai Yên Đình Nghĩa Tình Trăm Năm

Chương 4: Anh sẽ không để em chịu thiệt



Tư Đình nhìn thời gian trên điện thoại, nhíu mày lẩm bẩm. Xem tình trạng lúc ấy của Diệc Yên hẳn không phải là đau bụng, năm phút xong là cùng.

- Đã hai mươi phút rồi… Con nhóc này làm gì mà lâu thế không biết…?

Nắng ngày một gay gắt, Tư Đình quyết định đi tìm cô. Mới chạy tới gần cửa nhà vệ sinh nữ hắn đã nghe thấy âm thanh đập cửa bình bịch.

Dự cảm bất an, Tư Đình không quản người khác có nhìn thấy hay không, vội đi vào kiểm tra.

Quả nhiên hắn phát hiện Diệc Yên đã bị khóa ở bên trong, cô còn đang không ngừng cầu cứu.

Đây không phải chuyện ngày một ngày hai. Kể từ khi lên cấp ba sự việc này đã bắt đầu diễn ra, cứ một năm lại có vài lần Diệc Yên bị đám con gái chặn cửa, khi thì ở phòng học, khi thì ở nhà vệ sinh.

Có lẽ đã quá quen nên trong lòng Tư Đình không có quá nhiều ba động. Trong đám con gái chơi với nhau kiểu gì chả có vụ người này ghen ăn tức ở với người kia nên mới bày trò, hắn còn hiếm lạ gì.

Hắn không biết tại sao quan hệ giữa Diệc Yên và những đứa con gái khác lại xấu đến thế, nhưng nhìn xem cũng chỉ là đùa nghịch chút chuyện nhỏ, mỗi lần đều không ảnh hưởng nghiêm trọng gì tới thân thể cô nên hắn cũng không muốn quản nhiều làm chi cho mệt người.

Sau khi thoát khỏi nhà vệ sinh, Diệc Yên ngay lập tức hờn dỗi mặt nặng mày nhẹ với Tư Đình. Cô chưa từng trách cứ đám con gái kia, cô biết mình đâu thể làm vừa lòng được tất cả mọi người trên đời này.

Ngược lại, cô cảm thấy tức giận vì lần này Tư Đình "cứu giá" quá trễ, khiến cô phải chịu đựng thời tiết nóng nực bên trong nơi "đồng không mông quạnh" này.

Nhìn mồ hôi ướt đẫm trên trán Diệc Yên, Tư Đình biết cô nhóc này lại đang giận dỗi chuyện gì rồi.

- Được rồi, anh sẽ không để em chịu thiệt đâu.

Hắn búng trán cô một cái, lại đem cặp sách trả cho cô, cười đùa nói.

Để chuộc lỗi, trên đường về nhà Tư Đình mua kem cho Diệc Yên, cho cô thoải mái chọn lựa. Diệc Yên quả nhiên cười đến nở hoa, hí hửng vừa ăn vừa ngâm nga giai điệu êm tai.

[…]

Cuối tuần là dịp cho đám học sinh nghỉ ngơi xả hơi sau bao ngày đâm đầu vào mớ sách vở khô khan, ngay cả học bá Trịnh Tư Đình cũng không ngoại lệ.



Thế nhưng cuộc tụ họp giữa "những người anh em" của họ lại có gì đó là lạ.

Bên quán nước vỉa hè, ba cậu bạn túm tụm lại với nhau nói chuyện về bài tập, điểm thi, mục tiêu trong tương lai, bla bla,… Tóm lại bọn họ chỉ chuyên tâm vào vấn đề học tập mà thôi.

Trần Uy và Nhất Long là bạn cùng lớp với cả Tư Đình và Diệc Yên, cả hai đều nổi tiếng với biệt danh "mọt sách", thêm nữa nhan sắc cũng chẳng kém cạnh gì Tư Đình.

Nhất Long là một cậu con trai kiệm lời, bên trên gương mặt lúc nào cũng là biểu tình nghiêm túc. Cậu ấy đẩy nhẹ chiếc kính cận gọng tròn trên mũi, cẩn thận lắng nghe hai người bạn nói chuyện.

Ngược lại với Nhất Long, Trần Uy có vẻ sôi nổi hơn chút, những cũng chỉ là một chút mà thôi, khuôn mặt đẹp trai điềm tĩnh nghiêng nhìn quyển sách đặt trên mặt bàn.

Tư Đình vốn dĩ lớn hơn Diệc Yên hai tuổi nhưng bởi vì hồi nhỏ từng gặp tai nạn nên học trễ hơn so với bạn cùng trang lứa. Chính vì thế nên mới có chuyện Tư Đình học cùng lớp với cô nhóc hàng xóm hậu đậu, trở thành bạn học của hai con mọt sách Nhất Long và Trần Uy.

Tuy rằng học muộn, nhưng với đầu óc thông minh của bản thân, Tư Đình rút ra được rất nhiều thứ tâm đắc trong chuyện học tập, mỗi cuối tuần hắn đều sẽ chia sẻ với hai cậu bạn.

Quả nhiên là mọt sách, cho dù cách biệt tuổi tác đến mấy thì cuối cùng vẫn sẽ tự tìm đến với nhau.

Phía bên Diệc Yên, cô đương nhiên cũng phải đi chơi xả láng rồi!

Buổi chiều, Diệc Yên hẹn cô bạn thân xinh đẹp Lục Anh của mình đi ăn xiên bẩn ngoài vỉa hè, chỗ đó nằm ngay gần quán nước mà nhóm Tư Đình đang ngồi.

Sức ăn của Diệc Yên tốt vô cùng, riêng cô đã chiếm trọn ba đĩa đồ ăn trên bàn, Lục Anh bên cạnh thì lại chỉ có một đĩa nhỏ.

Lục Anh ở trường học có chút danh tiếng, tuy không đến mức được xưng tụng là hoa khôi học đường nhưng cũng có một đám con trai đơn phương thích thầm.

Nếu không phải tính cách của cô ấy nhút nhát thì sớm đã nổi danh tứ phương rồi! Đây là Diệc Yên tự nhủ.

Diệc Yên một bên ăn, một bên mở to mắt nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Lục Anh. Vừa được ăn ngon lại vừa được ngắm mỹ nhân, trên trần đời này còn gì tuyệt vời hơn nữa!

Đương lúc hai người đang vui vẻ trò chuyện thì có một người đi đến chỗ bọn họ, khuôn mặt đểu cáng nhìn cái là biết không phải loại gì tốt.

Quả nhiên, hắn mở miệng nói chuyện:



- Yo, cô em xinh đẹp tên là gì thế? Nhìn xem cũng là mới đến đây lần đâu, không ngại cho anh đây làm quen chứ?

Toàn là lời trêu cợt thô lỗ. Diệc Yên nhíu mày, thẳng thừng mở miệng chối từ.

- Anh em họ hàng gì với nhau đâu mà đã mở miệng xưng anh gọi em! Đừng làm phiền tôi, mời anh đi cho.

Tên lưu manh ngớ người trong giây lát, bỗng bật cười ha hả.

- Con nhóc này, ha ha! Tao đâu có nói chuyện với mày, ha ha! Xem ra mày không thường tự soi gương nhìn xem chính mình nhỉ? Tuy rằng trông cũng mũm mĩm đáng yêu đấy, nhưng không phải gu của tao.

Mặt Diệc Yên đỏ rần, nói cô đáng yêu cũng được, nhưng sao hắn ta có thể bảo cô mũm mĩm?!

Cô chỉ là hơi lùn mà thôi, rõ ràng là nhỏ nhắn dễ thương được không?

Nhưng Diệc Yên không có thời gian suy nghĩ biện minh cho chính mình nữa vì tên lưu manh kia đã động thủ nắm lấy cánh tay Lục Anh, ánh mắt càn rỡ đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới.

- Cô em, đi chơi với anh đi, chắc chắn là vui hơn đi với nhỏ này đấy.

Sắc mặt Lục Anh trắng bệch, cô ấy muốn giằng tay ra khỏi hắn ta nhưng sức lực yếu ớt không thể so được với người đàn ông cao lớn bặm trợn kia.

Cô ấy sợ hãi nhìn quanh muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng mọi người đều nghiêng đầu né tránh. Tên lưu manh này là bảo kê nghiệp dư của khu phố ăn chơi nơi đây, phía sau hắn ta có thế lực chống lưng nên bọn họ không dám động vào.

Giữa thanh thiên bạch nhật mà hắn ta lại dám động tay động chân với con gái nhà lành, hai mắt Diệc Yên tựa như bốc ra lửa, hừng hực bùng cháy.

Cô lớn tiếng quát:

- Tránh xa cậu ấy ra!

Không đợi hắn ta phản ứng, Diệc Yên đã nhào tới chộp lấy tay hắn ta rồi tung chiêu "chó táp", cắn một phát vào cổ tay khiến hắn kêu lên đau điếng.

Tên lưu manh tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, nghiến răng hất văng tay ra khiến Diệc Yên ngã lăn xuống đất, sau gáy đập vào cạnh bàn.