Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 17: Đường Tây Hoa Đào (2)



Đường tây Hoa Đào cách đại học công nghệ Quan Châu khá xa, hơn nửa con đường là dọc theo bờ sông, đi trên đường có thể nhìn thấy nước sông cuồn cuộn màu xám bạc.

"Gió này có phải quá mạnh hay không?" Thích Văn Duệ ở trong xe nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, trong lòng run sợ.

Vừa dứt lời, một cơn sóng bọt trắng cuồn cuộn bắn lên, Thích Miên kéo tay lái, minibus chếch ngang đi nửa vòng, hoàn mỹ tránh khỏi cơn sóng lớn.

Thích Văn Duệ, La Minh và cậu nhóc bị cái hất đuôi này hất sang một bên, sắc mặt trắng bệch.

"Chị chạy chậm...... Nôn!"

Thích Văn Duệ mở cửa sổ xe ra, phun đến rối tinh rối mù.

Thích Miên nhìn về phía chỗ bọt sóng rút đi, trên mặt đất lưu lại dấu bỏng màu đen, không đậm, nhưng vài lần như thế này, chỉ sợ chiếc xe chịu không nổi.

"Đó không phải bọt sóng, là thủy sinh dị chủng vồ mồi." Thích Miên nhíu mày, lại cảm thấy lo lắng cho an toàn của con đường này.


"Cá cũng sẽ biến dị?" La Minh vội vàng đưa bao nylon và khăn giấy cho Thích Văn Duệ.

"Bào tử hòa tan trong nước."

Bất quá, động thực vật trong nước biến dị thành dị chủng xác suất đúng là sẽ thấp hơn đồ vật có vú. Đại bộ phận tiến hóa thành động thực vật càng hung dữ hơn, đa số vẫn có thể ăn, thậm chí còn ngon hơn trước.

Nếu đi dã ngoại, bắt cá so với tìm động thực vật trên bờ càng an toàn, độc tính càng ít hơn.

Đi qua đoạn đường bên sông này là vòng xoay khu dân cư, trước mạt thế là cả trăm ngàn vạn phòng cho học sinh sinh viên, cũng có không ít tòa nhà hoặc khu dân cư nhỏ như một cái làng trong thành phố.

Dị chủng và thây ma bắt đầu nhiều lên, Thích Miên lần thứ ba thay đổi đầu xe ném bỏ đi sóng thây ma, bỗng nhiên nhìn thấy sau xe xuất hiện một chiếc xe jeep.


Ngay từ đầu Thích Miên không chú ý, không ít người bị nhốt trong nhà sẽ nghĩ cách trốn ra bên ngoài, xung quanh vòng xoay có quá nhiều khu dân cư và trường cao đẳng, mật độ dân số ở cũng hơn rất nhiều so với một quận ở khu Quan Châu.

Nhưng xe jeep đi theo sau, Thích Miên nhận thấy được có chuyện không ổn.

Chiếc xe jeep kia cũng quá giỏi trong việc chiêu mộ đám thây ma và dị chủng.

Xe jeep lấy bọn họ làm tiên phong mở đường, mỗi lần Thích Miên ném rớt được một đám thây ma tính toán đổi đường mới, đối phương sẽ chạy chậm lại chờ đến rất xa, khi phát hiện bọn họ đã an toàn thì lại dẫm ga đuổi theo. Nhưng khi xe jeep dừng lại trên đường cái, đó chính là quang minh chói lọi mà nói "tới truy tôi đi", chờ đến khi xe này đuổi kịp đám người Thích Miên thì phía sau đã kéo theo một đoàn dài thây ma.


Vài lần như vậy, kỹ thuật lái xe của Thích Miên giỏi tới cỡ nào cũng bị đám thây ma nọ kéo tới vây lại trong hẻm nhỏ.

Giang Hành Chu và Thích Văn Duệ không thể không xuống xe quét sạch thây ma, Thích Miên lưu tại trên xe, ánh mắt không tốt.

Thây ma đang cào nát xe phía sau, trong xe truyền ra từng đợt tiếng phụ nữ thét chói tai, từ cửa sổ xe một người đàn ông đầu trọc thò ra chửi ầm lên: "Lái xe như thế nào vậy! Cố ý mang chúng tôi tiến vào trong đám thây ma, mấy người muốn hại chuyện chúng tôi sao!"

Thích Văn Duệ tức giận đến mặt đều đỏ: "Nếu không phải các người con mẹ nó......"

Mang bao tay cầm theo rìu Giang Hành Chu bỗng nhiên nhảy cao lên, bắt lấy một con dị chủng, "phanh" một tiếng ném tới trên đỉnh xe jeep.

Dị chủng mộng bức một giây, ngửi được dưới thân hơi thở nhân loại thơm ngào ngạt, vô cùng cao hứng mà chui vào.
Chủ xe lập tức muốn hỏng mất, xe jeep như bị động kinh điên cuồng lùi lại, xoay thành một vòng lớn, cuối cùng một tiếng ầm vang lên, nó đụng phải đầu kia ngõ hẻm, ba bốn người vội vàng nhảy từ trên xe xuống, chui vào khu dân cư bên cạnh.

Thích Miên xì một tiếng: "Wow ——"

Ta thích, thật sảng!

Không có xe jeep quấy rầy, họ đi đường thuận lợi hơn rất nhiều, trước khi đêm hoàn toàn đen đã đi tới đường Tây Hoa Đào.

Đường Tây Hoa Đào là một đại lộ rộng gần 50 mét, lối vào không thấy có xe gì, nhưng nhìn về phía xa đã bị đàn thây ma che khuất tầm mắt, không biết ở giữa đường là như thế nào.

Gió rất lớn, đứng ở đầu này còn có thể thấy bọt sóng xô vào đại lộ hết tầng này lên tầng khác. Vừa lúc trời tối, mấy người đi thẳng tới khách sạn Vọng Hải ở bên đường.
La Minh bắt nồi lên, bẻ từng miếng bánh nhỏ, cẩn thận bỏ vào trong nồi. Thích Miên đứng trước cửa sổ nhìn ra hướng trung tâm đại lộ, bọt sóng màu xám bạc vẫn cứ một lần lại một lần đánh lên, ước chừng do bọt sóng đánh quá sâu vào bên trong, con đường có vẻ rất vắng vẻ, xe và thây ma đều rất ít.

Có lẽ bởi vì cái này cho nên dị chủng ở trung tâm thành phố không thể đi ngang qua đường này, xâm lấn vòng xoay đường Tây.

Thích Miên mang lên dây leo núi, mặc vào áo quần không thấm nước: "Tôi phải đi thăm chừng một chút, mấy người ở lại đây chờ tôi, có ai cùng đi một chuyến với tôi không?"

Thích Văn Duệ vội vàng đứng lên, vừa nhấc mắt thấy Giang Hành Chu đã đuổi kịp Thích Miên, La Minh dùng sức túm chặt cánh tay Thích Văn Duệ kéo cậu xuống: "Hắc hắc, các người đi các người đi. Các người sức chiến đấu mạnh nhất, chúng tôi ở chỗ này chờ."
"Được."

Mày Thích Miên lại không dễ phát hiện mà nhíu lại thật nhanh.

...... Cô ấy không nghĩ ở cùng với mình? Giang Hành Chu ngước mắt nhìn cô, không nói gì, chỉ đem rìu chữa cháy cột vào trên lưng.

Cơn sóng màu bạc ở hai bên đánh mạnh vào giữa trung tâm con đường, Thích Miên và Giang Hành Chu dẫm lên lan can đường chạy thật nhanh, trong chớp mắt xuyên qua được đàn thây ma rậm rạp ở ngã tư, tiến vào giữa trung tâm.

"Với tình hình đàn thây ma như thế này, nếu quân đội có đủ hỏa lực thì vẫn có thể qua được." Thích Miên tính toán một chút đám thây ma ở hai đầu đường, cùng với đám thây ma ở vòng xoay, xem như ở phạm vi bình thường.

"Nhưng mà trung tâm đường..." Thích Miên nghĩ nghĩ, "Nơi này thủy triều không có dấu vết ăn mòn, khó mà nói loại bọt sóng này là biến dị cá hay là dị chủng cá dẫn tới."
Nếu bọt sóng là do biến dị cá tạo nên, vậy chỉ đơn thuần là do chúng sống ở vùng phụ cận mà tạo nên. Nếu là tình huống như vậy, đoàn xe tự nhiên có thể an toàn chạy qua.

Thích Miên nhìn thủy triều một hồi, ngồi ở lan can bắt đầu cởi giày: "Tôi muốn đi xuống nhìn xem."

Giang Hành Chu nhìn nước sông đánh mãnh liệt, trong óc bỗng nhiên như trống rỗng, mũi miệng giống như bị nước tràn vào, ngực đầy cảm giác nặng nề không thể miêu tả nổi, giống như lập tức sẽ bị nghẹn thở. Anh gian nan cố gắng hoàn hồn, ánh mắt dời đi khỏi dòng sông, khi rơi xuống trên người Thích Miên thì cứng lại.

Thích Miên đã cởi ra áo khoác, lộ ra áo quần ngắn bên trong. Đường cong mềm mại rõ ràng hiện ra trước mặt, da thịt tuyết trắng tinh tế, Giang Hành Chu không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi, ngăn cản cô: "Tôi đi xuống."
Thích Miên lắc đầu: "Anh sợ nước."

Giang Hành Chu hơi hơi chựng lại.

"Lại nói tôi hiểu biết dị chủng nhiều hơn anh một chút, nếu thật sự gặp được nguy hiểm gì, tôi biết nhằm vào cái gì... ít nhất hẳn là không tạp con đường này ra một cái hố to hai mươi mét." Thích Miên bó dây thừng lại vào eo mình, "Hơn nữa, mạng của tôi chính là trên tay anh."

Thích Miên đem đầu kia dây thừng ném cho Giang Hành Chu: "Ở Nhật Bản khi phụ nữ xuống mò ngọc trai, trên người sẽ cột một sợi dây thừng, đầu kia giao cho chồng mình. Nếu ở đáy biển gặp nguy hiểm sẽ kéo động dây thừng để người trên bờ kéo mình lên. Cho nên cũng có cách nói, nếu người chồng muốn vứt bỏ vợ mình, vậy sau khi cô ấy xuống nước sẽ lặng lẽ ném dây thừng vào trong nước."

Cô chớp chớp mắt nhìn anh: "Giang Hành Chu, anh sẽ ném dây thừng của tôi xuống sao?"
Giang Hành Chu ngơ ngẩn, sau tai bỗng nhiên nóng lên.

Thích Miên đã cười ha ha ra tiếng, như con rái cá nhảy vào trong nước, thân thể trắng nõn mềm mại biến mất trong đám bọt sóng bàng bạc.

Hai chân Thích Miên nhanh chóng quạt nước, cẩn thận phóng ra dị năng một chút, trợ giúp mình lặn nhanh hơn.

Từ trên bờ thấy nước sông là một mảnh màu bạc, nhưng vào nước thì bắt đầu tối đen, trong ngoài tựa hồ hai thế giới. Cô nhìn chung quanh trái phải, mơ hồ nhìn thấy xa xa xẹt nhanh qua một mạt màu bạc, cô nhanh chóng bơi tới hướng đó.

Sông hơi sâu, đáy nước có một đường hầm thật dài, nơi nơi đều là xe bị phá thành mảnh nhỏ hoặc thân thể hài cốt, nhưng...... không có thi thể người hoàn chỉnh.

Thích Miên núp ở sau một tảng đá lớn thăm dò, nhìn thấy hai con cá ba đuôi mập mạp chậm rì rì tuần du, đến một lúc nào đó đột nhiên há miệng thật lớn đớp một ngụm nước sông, rồi lại ép má phun ra một lượng nước thật lớn.
Một lực đẩy thật mạnh từ chỗ hai con cá truyền đến, Thích Miên cố gắng nắm thật chặt tảng đá mới không bị hút đi.

Thích Miên nhẹ nhàng thở ra.

May mắn thật sự là biến dị cá, địa phương có loại cá này sẽ không có dị chủng cá khác tiến vào. Hơn nữa loại cá này có chu kỳ tuần du nhất định, cứ cách bảy ngày sẽ đổi đi chỗ khác, cho nên chỉ cần qua mấy ngày nữa, sóng triều tràn lên đường sẽ không còn nữa.

Khó trách trên đường Tây Hoa Đào không có dấu vết bị ăn mòn.

Lồng ngực Thích Miên có chút bị đè nén, cô không cố gắng nữa, buông tay định trồi lên.

Sau đầu bỗng nhiên truyền đến một cơn ớn lạnh.

Như có cái gì đó vạch tóc cô ra, hướng tới da đầu cô thổi khí lạnh, Thích Miên xoay người, đồng tử chợt phóng đại.

Phổi cô đột nhiên bị xuyên thủng: "Phốc ——"
Khí trong miệng đột nhiên bị thoát ra, một vòi máu tươi theo miệng vết thương ở xương sườn từ từ phiêu tán. Sườn dốc vốn đen nhánh trước mặt Thích Miên như được thắp đèn từ từ sáng lên, vô số quả trứng phát ra ánh sáng màu lục mờ ảo, sợi tơ lay động trong nước.

Động vật chân đốt với hai cánh trong suốt trên lưng dùng tư thế ôm đem cô ôm vào trong người, chi trước sắc bén từ sau lưng xuyên thấu phổi Thích Miên, bơi xung quanh cô hướng về những quả trứng kia.

Dị chủng Thủy Sí cấp hai!

Nó sinh sống gắn liền vào bờ đê dưới nước, bắt giữ các loài thú bị rơi xuống nước, cho vào trứng để nuôi dưỡng, cho nên đáy nước không có thân thể hoàn chỉnh của con người!

Thích Miên run rẩy nâng tay, đem hết toàn lực kéo động dây thừng bên hông.

Dây thừng bị kéo chợt chùng đi, rơi xuống trước mặt cô.
Giang, Hành, Chu!

Đáy mắt Thích Miên hiện lên vẻ tàn nhẫn, cô hẳn là nên mang Thích Văn Duệ tới!

Thích Miên nương tay kéo khúc vỏ cứng đang xuyên thấu thân thể mình, chợt nắm chặt!

Trọng lực chợt gia tăng, chân trước dị chủng bị đứt đoạn, phần dính trên người Thích Miên cũng rơi xuống theo, ngay sau đó trọng lực chợt giảm bớt, Thích Miên bơi nhanh lên trên.

Thủy Sí phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, vỗ hai cánh bơi nhanh tới hướng cô. Thích Miên dùng sức rút ra cái càng trước sắc bén của nó, lấy tư thế như nắm đao, tiến tới, xuyên thật mạnh vào trước ngực nó.

Một tiếng giòn vang, vỏ ngoài Thủy sí bị bể một khối to, nhưng đây cũng không phải chân chính thương tổn được một con dị chủng cấp hai. Cùng với lúc ấn, Thích Miên dùng toàn bộ dị năng giảm bớt trọng lực bản thân, nhanh chóng vọt lên phía trên, bởi vì tốc độ quá nhanh, khớp xương toàn thân đều bị đau đớn kịch liệt, mắt đầy choáng váng, hai lỗ tai ù ù.
Sức ép của nước khi lặn! Ở dưới nước một thời gian sẽ quen với cao áp của nước, khi trở lại mặt nước, bởi vì tốc độ quá nhanh, khí hòa tan trong cơ thể không kịp theo hô hấp bài xuất ra bên ngoài sẽ tạo thành bọt khí trong máu.

Nhưng cô cần thiết phải mau hơn, lại mau hơn một chút! Thủy Sí còn ở phía dưới!

Trong gang tấc gần tới mặt nước, mắt cá chân Thích Miên đột nhiên tràn đầy lạnh lẽo. Cô giãy giụa nhìn lại, thủy sí đã nắm lấy mắt cá chân cô. Thích Miên kiệt lực chuyển người, duỗi tay ra hướng tới thủy sí.

Mạch máu trong mắt đã bạo liệt, hai mắt cô che kín đầy tơ máu.

Nếu nó dám đuổi theo không bỏ như thế, vậy chết đi!