Hình Y Vân hoàn toàn dị biến, con dị chủng liên tục lui về phía sau, bốn phía trùng trùng điệp điệp kết ra tinh thể, những tinh thể đó đột nhiên nổ tung, giống như sao băng bắn tới chỗ Nút, lại bị Nút múa rìu đánh nát thành bột.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất đã có một tầng bột phấn dày. Bột phấn càng nhiều, dị chủng càng càng cao hứng, càng điên cuồng, đến cuối cùng toàn bộ không trung đều vang lên tiếng cười to càn rỡ của nó, Thích Miên đang ngăn trở đám dị chủng dũng mãnh tiến tới, trong lòng bỗng nhiên có một tia bất an.
Khuôn mặt Nút lạnh nhạt, dị chủng bất chợt xuất hiện một sai lầm, cô lập tức bắt lấy, múa may cái rìu phá vỡ trở ngại, thân thể nhỏ bé xuất hiện trước mặt dị chủng, dùng sức muốn chém vào cổ nó.
Dị chủng quăng ra màu trắng tinh thể ngăn trở lại, biểu tình trào phúng. Nút đột nhiên nhìn thấy gì đó trên tinh thể kia, động tác chựng lại.
Rìu lớn biến trở về thành con gà, nhào vào bên người cô gái kêu lên nôn nóng, Nút bị thương, vừa lau máu trên mặt, sắc mặt dữ tợn, đứng lên: "Mày làm cái gì?"
Dị chủng khanh khách cười không ngừng, nửa thân thể hóa thành ánh sáng chuyển động giữa đám sương mù, thanh âm như tiếng vọng: "Mày thấy gì trên tinh thể đó? Mày thấy đúng không?"
Thân hình nó quanh co khúc khuỷu, phe phẩy xuống, đem một khối tinh thể nát bấy để lên trên lòng bàn tay, hóa thành một bọt khí trong suốt, mở ra trước mặt bọn họ.
"Thấy hắn không, người cha đã chết của mày? Khanh khách ——"
Trong bọt khí hiện lên một người đàn ông, giống Giang Hành Chu bảy tám phần, mặt lún phún râu, sau đầu có bím tóc nhỏ, mí mắt hơi rũ, ra vẻ mười phần chán đời.
Anh cõng một đứa trẻ đầu đinh, ngậm thuốc lá, đạp máy xe, trong gió đêm bão táp, xoa xoa đầu tóc rối bời của cậu nhỏ, đứa nhỏ như sống không còn gì luyến tiếc.
Hình ảnh lại chuyển, biến thành người đàn ông ôm đứa trẻ, người phụ nữ ở trong sân hung dữ với bọn họ, người đàn ông hi hi ha ha không để bụng, cho đến khi người phụ nữ oa ra khóc, người đàn ông mới luống cuống mà đi dỗ, ánh mặt trời chiếu lên họ thật ấm áp.
Bọt khí chợt nổ tung, Nút đau hô: "Không cần!"
Dị chủng cười cuồng điên: "Không cần cái gì! Đây toàn bộ là ký ức tao tróc ra từ bà ta, đánh nát những ký ức này đều là mày nha! Nhìn xem đám bột phấn kìa, nhìn xem mày đã làm gì!"
Dòng khí quanh thân nó cấp tốc xoay tròn, trong không khí ngưng kết ra càng nhiều tinh thể trắng.
Nút từng bước né tránh chật vật giữa đám tinh thể, càng lúc càng bị thương.
Cô bị buộc đến cơ hồ không còn đường thối lui, trên đỉnh đầu một khối ký ức thật lớn kết tinh rơi xuống, góc tinh thể sắc bén đâm thẳng tới Nút.
"Oanh ——" Đất bằng chợt nổ tung ra một bụi gai thật lớn, giống như hoa, xoay tròn vặn vẹo, không lưu tình chút nào mà đánh nát đám tinh thể, bảo hộ Nút ở giữa.
Bọt biển từ đám tinh thể vỡ ra, mẹ anh cười, đứa nhỏ vừa mới biết bò chập chững, người đàn ông ngồi trên mặt cỏ cười híp mắt... đều từng cái từng cái tan vỡ theo đám bọt biển.
"Anh!" Đó đều là ký ức về các người......
Giang Hành Chu trước người Nút chậm rãi đứng thẳng lên.
Dị chủng giật mình, ngay sau đó khanh khách cười không ngừng: "Thật đúng là bỏ được, một đứa nhỏ không huyết thống cũng không dám động, mày đứa con ruột ngược lại thật nhẫn tâm. Ký ức của bà ta hủy hoại sẽ không quay trở lại được..."
"Bà ấy vốn dĩ......" Giang Hành Chu cúi đầu, "Không về được."
Từ lúc bà ấy muốn giết anh......
Đã không về được.
Giang Hành Chu bứt ra khỏi luồng suy nghĩ, bụi gai đen đột nhiên đâm thủng vai dị chủng.
Dị chủng không kịp phòng ngừa bị đóng đinh lên trên mặt đất, sắc mặt dữ tợn xé nát bả vai mình, nhanh chóng lui về phía sau, bò lên tường, ngữ khí vô cùng ai oán: "Thật là vô tình giống cha mày."
Rõ ràng là giọng Hình Y Vân.
Nghe tiếng, Giang Hành Chu tấn công càng mãnh liệt: "Mày không xứng dùng giọng bà ấy nói chuyện."
Thích Miên phối hợp với anh, một trước một sau đồng thời tiến công.
Hai người một quái vật lập tức giao thủ vô số chiêu, máu huyết có tính ăn mòn rải đầy trời. Dị chủng vài lần muốn nói chuyện đều bị bụi gai đen mọc ra đánh gãy, bụi gai đột nhiên hướng tới đôi mắt nó.
Giữa con dị chủng kia đột nhiên mở ra một đôi mắt phụ nữ, rõ ràng là đôi mắt Hình Y Vân, bụi gai đen ngừng lại cách đôi mắt kia không đến 1 mm.
Giang Hành Chu cứng đờ, tay dị chủng nhân cơ hội thọc vào bụng Giang Hành Chu, anh rên lên một tiếng.
Thích Miên lập tức chém đứt đoạn tay, chống đỡ cho anh lui về phía sau.
"Mạnh miệng cái gì?" Sợi tóc dị chủng bọc lấy cánh tay gãy trên mặt đất, đem lên tới miệng, khẽ liếm vết máu trên đó, "Nói thật hay, cuối cùng còn không phải chỉ một con mắt khiến cho mày không động đậy được sao, nhân loại các người, thật sẽ khẩu thị tâm phi."
Trong mắt Hình Y Vân toát ra một tia hoảng hốt, giống như đột nhiên nhận ra anh là ai, nhìn tới Giang Hành Chu, từng giọt nước mắt thật lớn rơi xuống, thần sắc điên cuồng.
"Hắn huỷ hoại nhiều ký ức của bà như vậy, bà còn nhớ rõ hắn?" Dị chủng cao hứng không thôi, "Vậy bà vui vẻ sao? Hắn vì bà mà tình nguyện chính mình bị thương kìa ~"
Cái miệng máu bị biến mất một nửa, lộ ra nửa dưới khuôn mặt Hình Y Vân, bà cuồng loạn thét lên: "Tiểu Hành Chu!"
Giang Hành Chu cứng đờ, tay nắm bụi gai đen bỗng nhiên run bần bật.
Đó là nhũ danh của anh, bà hiện giờ chỉ còn ký ức lúc anh còn bé, lại từ ánh mắt đầu tiên mà nhận ra được anh là ai.
Màu đen lại nhanh chóng một lần nữa bao trùm nửa khuôn mặt kia, thanh âm Hình Y Vân lại bị nuốt đi, dị chủng cười dữ tợn: "Hãy chờ xem, nhìn hắn bị tao xé nát như thế nào!"
"Thật đáng thương, trừ bỏ nhìn, cái gì cũng làm không được." Dị chủng càn rỡ cười to.
Dị chủng chợt xuất hiện ở phía sau Giang Hành Chu, Thích Miên nhanh chóng cản lại, tay chân dị chủng đập vào trúc đao, hai người bay bắn ra ngoài, bụi gai xông lên ôm chặt lấy cô.
Như là phát hiện một phương thức trả thù Giang Hành Chu, con dị chủng hưng phấn phát ra tiếng cười hô hố, cố ý dùng thân thể Hình Y Vân đón nhận trúc đao và bụi gai đen, hai người không thể không thối lui lần nữa.
Động tác Giang Hành Chu càng thêm tàn nhẫn, cơ hồ không chút nào cố kỵ thân thể của mình cũng muốn liều mạng làm bị thương con dị chủng dùng thân thể mẹ mình, có lẽ là trong lòng giận dữ, có lẽ là... một phần anh nói không nên lời, bất lực với việc mẹ mình đã bị biến thành dị chủng.
Đấu pháp như không muốn sống của Giang Hành Chu chấn động đến con dị chủng, nó dần dần mất đi loại bừa bãi tùy tâm sở dục, một lần nữa năng lực cường mạnh bị bụi gai đen cắn nát, máu thịt tanh hôi tràn ngập trong không khí.
Nó vốn cố ý trả thù Giang Hành Chu, hiện giờ lại không thể không sử dụng thân thể Hình Y Vân làm tấm mộc, nó múa may cánh tay Hình Y Vân, dùng để ngăn lại bụi gai đen.
Quyết đấu tiếp tục như vậy, miệng vết thương Giang Hành Chu ngày càng nhiều, cả người anh đều là máu.
Trên mặt dị chủng đột nhiên trồi lên nửa khuôn mặt Hình Y Vân, hí: "Tao muốn giết mày!"
Biểu tình dị chủng biến đổi: "Trở về!"
Sắc mặt nó vặn vẹo, mạnh mẽ thu hồi nửa khuôn mặt Hình Y Vân, lại vào lúc này, đôi mắt Hình Y Vân nhiễm máu đỏ tươi, cánh tay bị xem như tấm mộc kia đột nhiên phóng hướng tới mặt đất.
Trên mặt dị chủng trào ra hoảng sợ cực độ.
Cánh tay kia cắm vào mặt đất, xương thịt đâm ra, ngăn dị chủng nửa giây.
Nhờ nửa giây này, bụi gai đen đâm thủng sau cổ dị chủng, xuyên thấu tinh hạch màu đen.
Toàn bộ thân thể dị chủng chựng lại, sinh cơ từ từ trôi đi, thân thể khổng lồ chậm rãi quỳ ngã xuống.
Hình Y Vân giờ phút này chỉ có cánh tay trái cùng một con mắt, bà thống khổ lại tuyệt vọng nhìn Giang Hành Chu, trong mắt chỉ còn là lệ máu, không phát ra được thanh âm nào.
Giang Hành Chu chậm rãi đi đến trước mặt bà quỳ xuống.
"Mẹ."
Giang Hành Chu ném đao, nhẹ nhàng cúi xuống, nắm lấy cánh tay bị gãy, dùng trán dán vào con mắt bà.
Lưng anh run rẩy thống khổ, cổ họng phát ra tiếng khóc tuyệt vọng.
Hình Y Vân liều mạng chớp mắt, muốn thấy rõ con trai của mình, lại bị lệ máu làm mơ hồ. Cánh tay cụt run run, muốn nâng lên sờ sờ con mình, một chút là được.
Cuối cùng lại nện xuống thật mạnh, cuối cùng sờ mặt con trai cũng không làm được, cặp mắt nhu mỹ kia lộ ra ánh thở dài, từ từ khép lại.
Con trai của mẹ...
Mẹ mang con đến thế giới này, lại chưa từng cho con nửa ngày ấm áp.
Thật xin lỗi, con trai của mẹ......
Màu đen nhanh chóng bao trùm mắt và cánh tay bà, Hình Y Vân hoàn toàn bị dung nhập vào thể xác con dị chủng gần sắp chết.
Giang Hành Chu nắm lấy cánh tay cụt, không tiếng động mà rê.n rỉ.
Dị chủng đột nhiên lên tiếng: "Các người...... Những nhân loại này, thật là...... Rất kỳ quái......"
Tinh hạch của nó đã bị đâm thủng, không có khả năng sống sót.
Ảo cảnh đang tỏa khắp, giữa không trung lộ ra đủ màu sắc, đẹp đến giống như cảnh trong mơ.
Nó ho khan vài tiếng, nôn ra máu đen, cặp mắt màu đen thật lớn nhìn thẳng, phát ra tiếng than thở: "Là yêu mày sao? Hay là cái kia...... Người đàn ông trong trí nhớ của bà ta?...... Cảm giác thật kì diệu."
"Yêu và hận, vì sao có thể đồng thời tồn tại?"
"Nhân loại các người, vì sao sẽ có cảm tình phong phú như vậy?"
Nó như lâm vào mê mang, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nâng lên cánh tay sắc bén.
Bởi vì ảo cảnh biến mất, Lâm Ân rốt cuộc mang đội vọt ra, người may mắn còn tồn tại đã không nhiều lắm, tất cả đều đầy máu tươi, tổn thất thảm trọng. Bọn họ nhìn đến dị chủng đưa ra cánh với Giang Hành Chu đang quỳ trên đất, sợ hãi ra tiếng: "Cẩn thận!"
Kết quả, dị chủng chỉ là nhẹ nhàng để cánh tay kia đáp lên vai Giang Hành Chu, mới lạ vỗ vỗ hai cái, lại hư hư vòng qua sau lưng anh.
"Bà ấy vẫn luôn...... Tưởng vỗ vỗ mày như vậy, ôm mày một cái. Nguyện vọng rất mạnh mẽ, thật là, kỳ quái......"
"Này đó động tác...... Có hàm nghĩa gì đặc biệt sao?"
Thanh âm dị chủng đầy khó hiểu, bỗng nhiên dùng cánh tay kia mở ngực mình ra, ở chỗ trái tim chậm rãi lấy ra một tinh thể rất nhỏ màu trắng.
"Đây là ký ức cuối cùng của bà ấy... Bà ấy không cho tao chạm vào, tao nhìn xong cũng cảm thấy luyến tiếc... Buồn cười, tao thế mà cũng sẽ luyến tiếc... Đây có thể là loại tình cảm duy nhất tao học được từ nhân loại."
Nó bỏ tinh thể vào trong tay Giang Hành Chu, thở dài, "Bà ấy thật sự thật yêu mày...... Còn có, người đàn ông kia nữa."
"Yêu tới nỗi chẳng sợ hận đến như vậy... cũng trước sau đem dung mạo dừng lại vào thời điểm tốt đẹp nhất lúc ở bên hắn..."
Dị chủng cuối cùng phát ra một tiếng thở dài thật dài, đôi mắt thật lớn chậm rãi khép lại. Tinh hạch nó hoàn toàn nổ tung, vỡ vụn thành bột phấn trong suốt, dần dần mất đi ánh sáng.