Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 86: Viện nghiên cứu không gian đế đô (3)



Cái động này thật sâu, cô giống như đã rơi xuống thật lâu thật lâu, lại có lẽ là cô đã hoàn toàn đánh mất cảm giác, có lẽ chỉ rơi xuống nhanh tựa chớp mắt, trước mắt Thích Miên đen đỏ đan chéo nhau.

Sương xám ở bên người cô tàn sát bừa bãi, xé rách da thịt Thích Miên, màu tươi đầm đìa.

Thích Miên dừng ở đáy hố, đôi mắt đỏ bừng, trúc đao múa may trong tay.

Trúc đao như gió vung vẩy máu tươi nóng bỏng, sương mù xám trong động đều bị chấn động lên.

"Thích Miên! Thích Miên!"

Phía sau truyền tiếng hô, Lâm Ân thế nhưng cũng nhảy xuống, nhưng anh không có dị năng giảm bớt trọng lực như Thích Miên mà dùng dị năng tinh thần giảm xóc, trên người hiển nhiên bị thương.

Nhưng khi anh đứng lên, chạy vài bước, những vết thương trên người nhanh chóng khôi phục lại.

Khi đến chỗ Thích Miên, Lâm Ân đã hoàn toàn khôi phục, mở ra dị năng tinh thần bảo vệ, miễn cưỡng đi trước.

"Thích Miên!" Lâm Ân thấy cô như không muốn sống cứ bước về phía trước, múa may đao đen, cả người như muốn điên, "Dừng lại! Cô đang làm cái gì? Cô phải tuẫn tình cho anh ta sao? Anh ta còn chưa chết, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, cô đừng xúc động!"

Thích Miên ngoảnh mặt làm ngơ.

Cô như cái máy mà giơ tay, rót dị năng, giương đao chém, sương mù xám trước mặt sạch sành sanh không còn, sau đó lại nhanh chóng lấp đầy, cô lại giương đao, cứ lặp lại như thế.

Anh ấy không có khả năng có chuyện gì.

Anh ấy là dị chủng vương đời trước, vô cùng cường đại, vô địch, biết bao nhiêu căn cứ nghe tiếng là sợ vỡ mật, kinh hồn táng đảm.

Lại một đao......

Hơn nữa Nút cũng ở đó, cô ấy đến từ một thế giới khác, hiểu thế giới này như trong lòng bàn tay, bọn họ liên thủ, cô không tin cái đám trùng hôi này có thể làm gì họ.

Lâm Ân nhìn người phía trước cố chấp giương đao.

Bỗng nhiên, sương xám bắt lấy một lỗ hổng, phá tan đao phong cùng màn máu, kéo thành một đường kim thật nhỏ, cắt vào cổ động mạch Thích Miên.

Lâm Ân hãi đến lá gan muốn nứt ra: "Thích Miên!"

Anh phi lên, không cần đến bất cứ phòng ngự gì nữa, toàn bộ chuyển thành công kích, muốn đánh tan đi lũ sương xám kia.

Có thể, có thể! Tới kịp, cô ấy không thể chết được, không thể chết được ở chỗ này!

"Tôi sẽ không...... Lại làm bất luận ai chết trước mặt tôi!"

Anh cắn răng, thậm chí muốn dùng thân thể mình ngăn trở lũ sương xám kia ——

Ngay vào lúc này, đất bằng chợt cuốn lên vô số bụi gai đen, tạo thành cuồng phong trong đường hầm ngầm, trong nháy mắt cắn nát toàn bộ sương mù xám vây quanh người Thích Miên!

Thích Miên buông đao xuống, dây leo mềm mại dệt thành cái võng thật lớn, ôn nhu bọc Thích Miên vào bên trong.

Dây leo từng đợt từng đợt truyền tới, cho đến khi Thích Miên được đưa vào trong một vòng tay ấm áp.

Giang Hành Chu ôm lấy Thích Miên, họ đứng giữa đám bụi gai xoay cuồng, giống như đứng trên ngai vua.

Đôi mắt Giang Hành Chu không có tròng trắng, chỉ có màu đen cực đặc, lại ẩn ẩn tia đỏ như máu.

Anh ngẩng đầu nhìn phía hướng Lâm Ân, thanh âm cực lãnh: "Người phụ nữ của tôi, tôi sẽ chính mình bảo hộ, không cho người khác nhúng chàm."

Uy áp làm người hít thở không thông ập tới, Lâm Ân như bị ngừng thở, không tự chủ được mà hơi cúi đầu.

Giang Hành Chu lại cúi đầu, nhìn Thích Miên máu đầy người, khó nhịn tức giận: "Em...... Hồ nháo!"

Thích Miên duỗi tay ôm lấy anh, cười mệt mỏi, muốn hôn anh kêu anh đừng lo lắng, môi lại chỉ có thể nhẹ nhàng chạm vào áo khoác anh.

Giang Hành Chu tức khắc không nói được lời nào, đầy đau lòng hôn lên trên trán cô.

Giang Hành Chu ôm Thích Miên, bụi gai hộ vệ ở bốn phía, đám sương mù xám vừa chạm đến bụi gai đều trong nháy mắt bị phân giải.

Anh đã hoàn toàn dung nhập dị năng phân giải vào bụi gai đen, song dị năng hợp lại làm một.

Thích Miên dán chỗ cổ Giang Hành Chu, độ ấm quen thuộc xuyên qua quần áo truyền đến chỗ gò mà, cô chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, hít hít mũi, khóc thút thít ra tiếng: "Không ăn đồ ăn......"

"......?"

Giang Hành Chu không nói chuyện, chỉ thoáng cúi đầu, cằm để trên trán Thích Miên, ra ý hỏi.

Thích Miên nhịn không được rơi lệ, cực kỳ ủy khuất: "Anh...... Ở nhà nấu cơm xong, có cháo có đồ ăn có canh, cũng chưa được ăn anh anh anh..."

"Đều tại anh không đợi em về nhà ô ô ô..."

Càng nghĩ càng khổ sở, khóc thật lớn.

Nhiều đồ ăn như vậy, trên bàn, trong nồi, hiển nhiên Giang Hành Chu định đem gia đình họ La trở về, cùng nhau ăn bữa tiệc lớn.

Cô thèm nha, hôm nay chưa ăn gì.

Càng nghĩ đến, cô khóc càng bi thương: "Anh anh anh Chu ca, vương bát đản......"

Giang Hành Chu dựa vào má cô, im lặng hồi lâu, cười khẽ ra tiếng, thanh âm thấp thấp, lại tô lại ách: "Phải, đều là tại anh, vất vả người phụ nữ của anh ngàn dặm đi cứu anh, trở về em muốn ăn gì đều làm cho em ăn."

Thích Miên hít mũi: "Em muốn ăn kem."

"Không được." Giang Hành Chu không chút do dự, "Trời lạnh không tốt cho dạ dày."

Thích Miên: "......" Cmn!

Lâm Ân vẻ mặt mộng bức, không nghĩ Thích Miên cường mạnh như thế còn có một mặt như vậy, cũng không nghĩ tới Giang Hành Chu vừa rồi sát khí đầy người lại chính là một đầu bếp.

Đôi mắt đen dần dần khôi phục lại như bình thường, nhưng bên cạnh con ngươi còn lại một vòng đỏ như máu.

Anh nhắm mắt lại, ôm Thích Miên sát thêm một chút, dưới đám bụi gai bảo vệ đi vào hướng bên trong.

Cuồng phong tạo nên từ bụi gai vẫn ào ào không ngừng nghỉ.

Lâm Ân nhìn sương mù xám bị che bên ngoài bụi gai, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thấy Giang Hành Chu bước đi, vội vàng đuổi theo: "Anh còn sống, thật tốt quá. Hiện tại đi đâu?"

Giang Hành Chu nhàn nhạt: "Đây là một viện nghiên cứu vũ trụ, phần tầng ngầm nghiên cứu các tài liệu từ ngoài không gian, tia vũ trụ và tia μ, có thông đạo ngầm khổng lồ, hiện giờ bị sương xám dùng làm sào huyệt."

Giang Hành Chu thao túng bụi gai, vặn ra một bảng điện toàn nút: "Nơi này cách mặt đất khoảng chừng 400 mét, chúng ta muốn đi lên, chỉ có thể thông qua thang máy."

"Mạt thế lâu như vậy, thang máy nơi này còn dùng được?" Lâm Ân kinh ngạc.

"Hỏng rồi." Bảng nút mở ra, trước mặt ba người mở ra một cái khoang kim loại vặn vẹo, họ đứng lên trên.

Dưới chân chấn động, cái khoang thế nhưng chuyển động, nguyên lai là nhờ bụi gai bò lên đỉnh kéo lên, "dây thừng" làm khoang lung lay, Lâm Ân vội vàng muốn đỡ ở chung quanh.

Giang Hành Chu liếc mắt: "Tốt nhất đừng chạm vào."

Nhưng đã muộn, tay Lâm Ân chạm vào trên thành khoang, dính đầy máu.

Giang Hành Chu ngữ khí bình đạm: "Đây là một cái thang máy đã hư, cũng không đi thẳng lên mặt đất, lúc họ chạy đi, chen lấn thật đầy, có lẽ lúc đó bị dị chủng bên ngoài đè ép lên, toàn bộ bị ép chết trong cái khoang nhỏ này, máu chảy ra làm hư cả đường thang máy."

"......" Lâm Ân thiếu chút nữa ói ra.

1

Khoang di chuyển được một tầng.

Trong lúc này sương mù xám không ngừng có ý công kích, đều bị bụi gai đen ngăn lại.

Từ khi họ tiến vào khoang cho đến tầng tiếp theo, sương mù càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một vài nhúm nhỏ giãy giụa trên mặt đất.

Nút đứng ở cuối hành lang chờ bọn họ, con gà trên đỉnh đầu, mặt Nút không biểu cảm gì, đảo qua Lâm Ân, ánh mắt lo lắng dừng lại trên người Thích Miên.

Cô gái giơ con gà lên, mỏ nhọn chuẩn xác mổ một cái trên cửa phòng thí nghiệm, khóa mở ra, cửa phòng thí nghiệm loảng xoảng hé ra.

Trong phòng tám chín người ngồi tụ lại, thấy cửa mở, anh họ Giang Hành Chu, La Minh, cậu nhỏ Tiêu Thụy cùng cha mẹ gia đình họ La đều tụ lại. La Minh nhận ra Thích Miên, còn chưa kịp cao hứng, sắc mặt đã biến đổi: "Bị thương nặng như vậy?"

Thích Miên mất máu quá nhiều, có điểm héo héo: "Không nặng, nhìn khủng bố thôi."

"Câm miệng." Giang Hành Chu thanh âm lạnh băng, đặt Thích Miên lên giường dây leo, "Nút, thuốc."

Nút xoa con gà một hồi mới xoa ra được một bình xịt.

Giang Hành Chu giơ tay Thích Miên lên, lại cẩn thận mở áo lạnh đã bị máu đông dính, thấy từng tảng da thịt bị sương mù xám ăn mòn, sâu tới nỗi thấy cả xương, sắc mặt anh vô cùng khó coi.

Thích Miên xoa xoa khuôn mặt bị đóng băng: "Em sai rồi." Tích cực nhận sai, chết cũng không hối cải.

Cô xác thật có thể nghĩ tới biện pháp khác, nhưng trực tiếp nhảy xuống là biện pháp tìm anh nhanh nhất.

Bình xịt xịt ra, miệng vết thương như được phủ một tầng nhung mỏng, làm máu ngừng chảy.

Cha mẹ La vội vàng nhường chăn nhung ra, Thích Miên không bọc lại mà phủi phủi đám băng dính máu trên người xuống: "Máu này đều là bảo bối."

La Minh không rõ nguyên do nhìn nhìn, Thích Miên vê một đám bụi xám nhỏ trên mặt đất, nhẹ nhàng nhúng vào đám nhung.

Đám bụi trong nháy mắt tan rã, La Minh kinh ngạc cảm thán: "Con mẹ nó!"

Vừa dứt lời đã bị mẹ mình hung hăng đánh vào ót một cái, mẹ La hung dữ: "Không cho chửi thề."

1

La Minh: "......T_T" Con mẹ nó đã là khi nào!

Mẹ La Minh ôm Tiêu Thụy ngồi bên cạnh, cậu nhỏ nước mắt lưng tròng.

Thích Miên duỗi tay nựng khuôn mặt bánh bao, trả tấm chăn nhung dính máu cho cha mẹ La, giọng còn yếu: "Tuy rằng hơi dơ nhưng an toàn."

Cậu nhỏ khóc nho nhỏ: "Chị... Hô hô, không đau."

Mẹ La mắt đầy nước mắt, vội nói: "Ngoan, con đi nghỉ đi —— nếu cha mẹ con thấy bộ dáng con như thế này thì thương tâm biết bao nhiêu..."

Cha La an ủi vỗ vỗ lưng bà.

Lâm Ân đã đi sang đám người bên kia hỏi tình huống, trừ bỏ người nhà, đa số đều là dị năng giả. Bọn họ bị sương mù xám kéo xuống dưới, nhờ có Giang Hành Chu và Nút bảo hộ, tạm thời không bị nguy hiểm đến sinh mạng.

Ngay từ đầu chỉ có thể dừng ở một cái động, dựa vào khe sương mù xám ra vào mà có dưỡng khí để sống.

Sau đó phát hiện trong đám người nhà có một kỹ sư điện, bọn họ mạo hiểm lén chạy qua đám sương mù, khởi động hệ thống điện dự phòng, đủ duy trì thông gió trong khoảng không này.

Lâm Ân nhẹ nhàng thở ra, tình huống tốt hơn là anh tưởng tượng: "Vậy sửa sang hệ thống thang máy xong là chúng ta có thể lên rồi."

Nhưng lời này vừa nói ra, không ai trả lời.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lâm Ân bỗng nhiên phản ứng lại, nếu đơn giản như anh nói như vậy, Giang Hành Chu và Nút sẽ không ở dưới mặt đất lâu như thế.

Nút là người không thích nói chuyện, Giang Hành Chu một lòng trên người Thích Miên, cuối cùng vẫn là La Minh giải thích: "Chúng tôi vẫn luôn đang đợi Thích Miên, nơi này quá kỳ quái, không có dị năng của cô ấy, chúng tôi ra không được."

La Minh giơ tay chỉ, Lâm Ân lúc này mới phát hiện một chỗ được La Minh dùng cây xanh phong tỏa, cây xanh dẹp ra hai bên, lộ ra một cửa sổ hẹp.

Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài như là vực sâu, trong vực sâu giống như một dòng sông máu chậm rãi lưu chuyển, ở đằng cuối là một tường máu, thỉnh thoảng trôi ra một phần chân tay bị cụt, của con người, của động vật, thậm chí của cả dị chủng.

La Minh chỉ huy một dây xanh đi ra bên ngoài tìm kiếm.