Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 89: Viện nghiên cứu không gian đế đô (6)



Điểm sáng dày đặc xuyên thấu thân thể Thích Miên!

Trước mắt Thích Miên là từng tảng lớn ánh sáng trắng, những mảnh ky ức nhỏ nhanh chóng phóng to, Thích Miên tựa hồ đang rơi xuống, các loại kiến trúc, cảnh tượng chớp lóe, có vài đỉnh nhọn kiến trúc đá giấu ở phía sau rừng trúc.

Bên tai cô tràn ngập xao động, thanh âm trùng hợp, các loại âm điệu giao nhau, có cười có khóc, đều là ngôn ngữ tối nghĩa, Thích Miên hoàn toàn không hiểu được.

Suy nghĩ Thích Miên trở nên mơ hồ, cho đến khi một gương mặt lóe qua ngắn ngủi trước mắt cô.

Gương mặt kia đang ở ngược với ánh sáng, cho nên Thích Miên hoàn toàn không thấy rõ bộ dáng người đó, chỉ thấy phía sau đầu tựa hồ có một thứ đồ đong đưa qua lại.

Thích Miên nhìn thật lâu mới ý thức được đó là một bím tóc nhỏ cột cao.

Gương mặt kia đang nhìn ai đó, cười thật tiện: "Con làm sao? Ta là người cha con không chiếm được."

Thích Miên: "......"

Những lời này lọt vào tai, suy nghĩ mơ hồ của Thích Miên chợt thanh tỉnh, cô được vớt ra từ cảnh tượng nặng nề, giống như người chết đuối thoát khỏi biển sâu.

Chất lỏng sền sệt lạnh lẽo liên tiếp tích tụ trên mặt cô, trong giây lát khô cạn lại.

"Miên Miên!"

Thích Miên mở to mắt, mặt Giang Hành Chu hướng xuống, kéo tay cô thật chặt.

Máu tươi theo gương mặt anh nhỏ xuống, tích giữa trán Thích Miên.

Dây leo trói chặt trên người Thích Miên, một chỗ khác lại là bụi gai, đâm thật sâu vào máu thịt anh.

Giang Hành Chu cố gắng không để thanh âm run rẩy: "Đừng sợ, anh kéo em lên."

Thích Miên treo giữa đường dây leo và sông máu, chỗ duy nhất liên kết là tay trái nắm lấy Giang Hành Chu.

Sông máu không ngừng bắn tới từng vòi máu đỏ, đều bị bụi gai đánh lui, nhưng mà anh hộ cô thật kín đến không còn kẽ hở, sau lưng lại bại lộ ra, từng tảng lớn da thịt bị sương mù xám xé rách, máu tươi đầm đìa.

Hai mắt Thích Miên nheo lại.

Không chỉ là sương xám.

Đầu kia bụi gai đã bị đè dẹp lép như tờ giấy, chồng chất lên nhau thật dày, bụi gai còn không ngừng hướng lên phía trên, ý đồ chống cự lại trọng lực cường đại đang ép lên trên người họ.

"Thích Miên!" Lâm Ân trên bờ gào rống, "Dung hợp của tôi mất đi hiệu lực! Giang Hành Chu đang dùng dị năng của mình đối kháng với trọng lực nơi này, anh ta căng không được bao lâu nữa! Mau thêm trọng lực của cô cho anh ta, nếu không anh ta sẽ chết!"

Thích Miên vội vàng dương tay, muốn rót trọng lực về hướng Giang Hành Chu, dị năng mới vừa trào ra đã bị phong bế, dùng không được.

Giang Hành Chu nhìn Thích Miên kinh hoàng, lộ ra nụ cười thật bình tĩnh, trấn an: "Không sao, nó là dị biến, nó có ý thức. Mọi người ở bên trong nó đều không dùng được dị năng, ngoại trừ anh."

Thích Miên đối diện với anh giữa không trung, cô há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói ra.

Trên bờ, Lâm Ân nắm một đầu dây leo, ý đồ muốn dung hợp dị năng họ lại lần nữa, trước sau anh không thành công, Lâm Ân gấp đến mồ hôi đầy đầu.

Giang Hành Chu ngẩng đầu, phỏng chừng khoảng cách, dò ra mấy cọng dây leo kiên cố nhất, miễn cưỡng đưa lên bờ.

Mọi người lập tức lại đây tiếp, Nút đập con gà đen xuống đất, con gà biến thành một cây côn dài, một đầu đâm xuống đất, đầu kia là đầu con gà, dây leo quấn quanh cây côn mấy vòng, sau đó được đầu con gà ngậm vào trong miệng.

Đồng tử con gà đen nhánh lóe ra hoa văn như tia chớp. Mặt trên dây leo dần dần bao trùm vảy đen nhánh, từ từ sinh trưởng đến chỗ vực sâu.

Nút dùng vảy sắt cắt chỗ mạch máu, máu tươi bị làn vảy cắn nuốt, mặt ngoài đen nhánh phiếm ra ánh máu đỏ, chảy dọc tới chỗ bọn họ.

Sương xám tức khắc co rúm lại, xa xa tránh đi chỗ máu của Nút, giống như vô cùng sợ hãi.

Dây leo Giang Hành Chu cột lấy trúc đao, buông xuống trước mặt Thích Miên: "Miên Miên, nắm chặt đao, chúng nó không dám tới gần."

Thích Miên thuận theo mà nắm chặt cây đao. Vừa rồi khi cô bị lâm vào hỗn độn, trúc đao nhất định bị rời khỏi tay, anh dùng dây leo ngăn lại mới không làm nó rơi xuống.

Cô không hỏi anh vì sao không tự dùng, rõ ràng hiện tại chỉ có anh còn có dị năng, có thể phát huy hiệu quả của trúc đao.

Giang Hành Chu cũng không bỏ dây leo ra, giúp Thích Miên nâng đao lên, quay đầu lại, bụi gai kéo ra, ý đồ giúp họ leo lên trên.

Bụi gai dưới áp lực cực lớn có vẻ uể oải không phấn chấn, chuyển động vô cùng gian nan, bám vào bờ đá, mang theo bọn họ từng tấc từng tấc dịch lên trên.

Sông máu phát ra tiếng rít, lại không phải tiếng gầm gừ phẫn nộ như lúc trước mà như một loại cười nhạo châm chọc, cười nhạo anh không biết lượng sức.

Dòng sông máu cuộn sóng thổi qua bụi gai, đám gai lập tức bị rã hơn phân nửa.

Một phần sông máu đã đụng đến Thích Miên, phát ra tiếng cười vui sướng, tham lam quấn lấy mắt cá chân cô.

Thích Miên rõ ràng cảm giác được trên người nặng xuống, dưới chân truyền đến sức kéo thật lớn, hai người bị trầm xuống cả nửa thước.

Đây là sông máu khiêu khích đùa bỡn, nó rõ ràng có thể nhào thẳng tới chỗ bụi gai, cắt đứt dây treo, nhưng nó cố ý vòng quanh, giống như trêu đùa một đứa trẻ cho dù đã cố hết sức vẫn không thể làm gì được.

Thích Miên bỗng nhiên nhớ tới một bài học kinh điển ở tiểu học, ốc sên bò giếng, bò một mét lại bị rơi trở lại hơn nửa mét, hỏi bao lâu thì có thể bò ra khỏi giếng sâu.

Bọn họ cứ tiếp tục như vậy, vĩnh viễn sẽ bò không lên.

Thích Miên lúc nãy bị thương, máu tươi nhiễm đầy quần áo, sông máu đang cuốn lấy mắt cá chân cô giảo hoạt tránh khỏi máu của Thích Miên mà vẫn cuốn thật chặt.

Giống như nó biết rõ, chỉ cần bắt lấy cô, bọn họ đều trốn không thoát.

Giang Hành Chu bỗng nhiên rên lên một tiếng.

Một sợi sương xám chui vào ngực anh, lại xuyên qua một nơi khác giữa ngực, giảo hoạt nhảy nhót giữa phần máu thịt.

Giang Hành Chu cắn chặt răng, nuốt máu đầy miệng xuống, một tay ấn trên ngực, tăng cường dị năng phân giải, cùng lúc phân giải đám trùng cùng máu thịt mình.

Thích Miên ngửa đầu, nhìn thẳng Giang Hành Chu, Giang Hành Chu từ trong ánh mắt bi thương của cô nhận ra được một tia bất tường.

Anh lạnh giọng: "Thích Miên!"

Thích Miên nhẹ giọng: "Buông em ra đi, không có em anh mới có thể đi lên. Em có biện pháp sống sót, tin tưởng em."

"Em đừng nằm mơ!" Giang Hành Chu từng chữ từng chữ nói, "Mặc kệ em muốn làm gì, anh đều không cho phép!"

"Kéo anh ấy đi lên!"

Thích Miên hô to với La Minh, đột nhiên nâng đao, chém về phía cổ tay mình!

Sắc mặt Giang Hành Chu trắng bệch, anh không thể không buông tay, trúc đao mạo hiểm xẹt ngang cổ tay Thích Miên.

Thích Miên bị tuột xuống nửa mét, lại được dây leo kéo trợ lại, cô không do dự lại giơ đao, chém đứt dây leo.

Dây leo truy đuổi theo thân ảnh của cô, một đầu bị sương xám chặn lại, không thể đi tiếp được nữa.

Giang Hành Chu hận đến muốn nứt mắt ra, vừa muốn nhảy theo, Lâm Ân nắm lấy cây gậy đầy vảy, bùng nổ dị năng tinh thần rót vào gậy, hóa thành vòng bảo hộ vây Giang Hành Chu lại.

Anh ôm chặt cây gậy vào người mình, cố nén nước mắt: "Kéo cậu ấy đi lên, không thể làm Thích Miên chết vô ích!"

......

Thích Miên không biết mình rơi xuống bao lâu.

Cô chỉ biết mình không ngừng rơi xuống, xuyên qua sương mù dày đặc, trên người chỗ không dính máu đều bị gặm nát, lại trào ra máu mới, đốt cháy đám trùng.

Cô không điều chỉnh được hơi thở, dị năng chỉ xuất ra được một ít, khi tiếp xúc với sương xám, nổi ra thành từng đốm lửa nho nhỏ.

Cô vẫn không buông tay, dùng hết sức phát ra dị năng, đánh vào đám sông máu bao chung quanh người.

Dị năng rốt cuộc phóng ra được, bao quanh cơ thể cô thành một làn dị năng trọng lực mỏng, một lần nữa Thích Miên siết chặt trúc đao, lòng bàn tay chạm vào lưỡi đao.

Nắm chặt, nằm ngang, quét ra ——

Máu tươi toát ra từ đao, trúc đao múa may, nhìn qua thật thong thả, trên thực tế lại vô cùng dũng mãnh, hóa thành từng đoàn lửa tung hoành bốn phía.

Gió lớn xuất hiện, tạo thành một hố sâu hình trụ giữa dòng sông máu, cuộn sóng bị đẩy dạt ra bốn hướng, đám trùng thét chói tai chạy tứ tán.

Oanh ——

Thích Miên nắm đao, chậm rãi đứng thẳng lên.

Dưới chân cô vỡ ra thành vết rách như mạng nhện, sông máu chảy chảy lãng đãng xung quanh vòng mạng nhện.

Thích Miên thở d.c, lộ ra nụ cười cực kỳ trào phúng: "Mày sợ tao."

Sông máu phát ra tiếng rít gào buồn bực xấu hổ.

"Vô năng cuồng nộ." Thích Miên lãnh đạm kết luận, đè lại máu chảy không ngừng từ lòng bàn tay, kéo đao đi về phía trước.

Đám trùng chạy trốn dạt ra, tại chỗ chỉ còn thấy thi cốt máu me. Xương cốt bị sông máu ăn mòn trở nên dễ vỡ, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào là vỡ thành bột phấn, cùng với đám máu thịt còn sót lại biến thành dịch đen nhầy nhụa.

Cô đi tới một chút, dừng lại.

Dùng giày nghiền nghiền lên mặt đất, đẩy ra đám dịch đen sền sệt, lộ ra sàn nhà hợp kim.

Thích Miên thoáng nhíu mày.

Đây là mặt sàn nhà, trước mạt thế đổ bê tông kim loại.

Nơi này rất sâu, nếu không có mạt thế sẽ chịu ảnh hưởng của địa nhiệt, độ ẩm sẽ không thấp. Nhưng bọn họ lựa chọn hợp kim để làm, loại vật liệu này trong hoàn cảnh ẩm ướt oi bức thì không phải tối ưu.

Dùng nhiều tiền để lát loại sàn hợp kim này, lại là toàn bộ nền đều được lát, là do quá dư tiền, hay là không thể không làm như vậy?

Nếu là không thể không làm vậy, bọn họ đang phòng thứ gì?

Hơn nữa vừa lúc đúng ở nơi này lại xuất hiện dòng sông máu dị chủng như thế.

Chất nhầy trên mặt đất thong thả dịch chuyển, lại lộ ra một ít mặt hợp kim, Thích Miên nheo mắt lại, cảm thấy có chút quen thuộc.

Trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh.

Viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam, từ tường ngoài tới mặt đất, đều là sử dụng vật liệu như thế này.

Lúc trước, Lý Dân Quý đem con gái Lý Tâm Tâm trở thành mẫu hoàng dị chủng là ở viện nghiên cứu Lĩnh Nam.

Tóc húi cua tiếp lấy Lý Tâm Tâm, còn ném cho Lý Dân Quý một ống dượng phẩm, Lý Dân Quý sau đó chịu kí.ch thích mà dị biến. Giang Hành Chu vật lộn với hắn ta, cắn nu.ốt ti.nh hạch của hắn, k.ích thích phát ra dị năng hệ mộc mới có thể có bụi gai đen như hiện tại.

Thích Miên lại lần nữa ngẫm nghĩ, xác định phán đoán của mình.

Nhưng nếu ống dược phẩm kia xuất phát từ nơi này, vì sao khi họ bắt được tóc húi cua, trên người tóc húi cua có phần phấn hoa lại là thực vật dị chủng đến từ phía bắc?

Nơi này là một chi nhánh của viện nghiên cứu Lĩnh Nam, hay là...... nơi này cũng chỉ là một căn cứ của người đứng phía sau tất cả những màn này?

Thích Miên tiếp tục đi về phía trước, sông máu tách ra trước mặt cô, muốn tiến lên lại sợ hãi trúc đao và máu của cô.

Thích Miên có thể cảm nhận được mình không chỉ đi về phía trước, còn là tiếp tục đi hướng xuống dưới, càng đi càng sâu, hợp kim đặc chế càng ngày càng nhiều, đến bức tường cuối cùng thì toàn bộ tường là loại hợp kim này.

Thích Miên bỗng nhiên dừng bước.

Cô ngừng ở bên cạnh một bản kim loại lớn, đáng lẽ đã đi ngang qua, dưới chân lại ma xui quỷ khiến mà dừng lại.

Sông máu xôn xao, giống như vô cùng bất an, vài lần có ý đồ nhào lên đi che giấu bản kim loại kia, đều bị lửa trong tay Thích Miên bức lui.

Thích Miên duỗi tay, ấn ở một bên bản kim loại.

Trùng trên mặt bản kim loại bị thiêu đốt thành tro, đám trùng khác kêu thảm thối lui, lộ ra toàn cảnh bản kim loại.

Đây là một cánh cửa thật lớn.

Một cái hoàn toàn dung hợp với bản kim loại, tồn tại dùng nhân loại còn thoi thóp làm đồ ăn ——

+

Là nơi sinh sôi đám trùng dị chủng.