Trong lớp học, hầu như mọi người đều đang nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài thì ở một góc lớp có một học sinh đầu nhuộm tóc trắng đang nằm gục ra bàn.
Thầy giáo cùng học sinh trong lớp cũng đã quá quen với cảnh này nên cũng không thèm để tâm mà vẫn tiếp tục dạy học.
Dạy được giữa chừng thì cô My, giáo viên chủ nhiệm gọi thầy Dũng ra ngoài nói chuyện một lát.
Sau khi nói xong cô My đi vào lớp, theo sau là một học sinh nam khôi ngô tuấn tú, nhìn kiểu gì cũng biết con nhà giàu do bộ đồ trên người kia toàn là những thương hiệu nổi tiếng.
Có lẽ là do là học sinh mới tới nên cậu ta không mặc quần áo đồng phục mà mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen.
Cô My :" Xin chào các em, hôm nay lớp ta có bạn mới chuyển đến nên là các em hãy giúp đỡ bạn nhé."
Cô nói xong thì ra hiệu cho học sinh mới tới kia giới thiệu bản thân.
" Tôi tên là Hoài Nam."
Cô My cùng học sinh trong lớp đợi một lúc thấy Hoài Nam cũng không nói thêm gì nữa liền đoán người mới này ắt hẳn rất lạnh lùng, ai mà mới đến mà chỉ giới thiệu có vậy chứ.
Để tránh không khí ngượng ngạo này cô My nói :" Ha ha, do bạn mới đến nên có chút ngại nên các em giúp đỡ bạn ấy nhé."
Mọi người trong lớp rất có hứng thú với Hoài Nam, đặc biệt là các bạn nữ mà nói :" Vâng ạ".
Cô My nhìn quanh lớp học một vòng :" Hừm, lớp không còn chỗ nào nhỉ, còn mỗi...thôi em ngồi tạm góc lớp kia nhé."
Mọi người trong lớp thấy cô nói vậy thì ái ngại nhìn xuống cuối lớp, người kia vẫn không biết gì mà ngủ say.
" Cô ơi, cái đó..." một bạn nữ nói.
Cô My :" Vậy em đổi cho Hoài Nam nhé, dù sao cũng không còn chỗ nào."
Nghe cô nói vậy thì bạn nữ kia liền im lặng không nói gì, tuy có chút thương cho bạn mới đến cơ mà cũng không ai muốn ngồi cạnh trùm trường đâu!
Hoài Nam không nói gì mà sách cặp lại chỗ cô chỉ, hắn nhìn thấy bên cạnh chỗ mình có một quả đầu màu trắng, do mùa hè nóng nực nên áo sơ bỏ ra hai cúc, cùng với việc người này đang nằm bò ra bàn làm áo trũng xuống khiến hắn có thể nhìn thấy hình xăm trên cổ của người này xuống gần ngực.
Nhìn kiểu gì cũng có thể biết đây là thành phần bất hảo trong trường.
Cô My biết cho học sinh mới tới phải ngồi cùng với Lưu Vũ hơi quá đáng cơ mà cũng không còn chỗ trống nào khác, với cả năm nay cũng là lớp 12 rồi cô mong Lưu Vũ sẽ chăm học hơn mà cho Hoài Nam ngồi đấy.
Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà. Giờ không biết cái đèn với lọ mực đen sì kia ai thắng thôi...
Dù cô không hiểu tại sao Hoài Nam một học sinh có học lực xuất sắc như vậy lại chuyển về đây học, một ngôi trường bình thường không có gì nổi bật.
Cô My :" Vậy bây giờ em sẽ ngồi chỗ này nha, nếu có gì thì có thể xuống gặp trực tiếp cô. Với lại tí nữa em xuống phòng cô lấy áo đồng phục."
Sau khi đã ổn định được chỗ ngồi và dặn dò học sinh của mình thì cô My nhanh chóng rời đi để cho thầy Dũng tiếp tục dạy học, dù sao thì cô cũng phải làm nốt thủ tục cho Hoài Nam nữa.
Hoài Nam nói vâng với cô giáo rồi đặt cặp sách ngồi xuống bên cạnh, anh đánh giá qua người bạn cùng bàn này là âm 50 điểm.
Sau đó anh cũng không nhìn nữa mà yên lặng nghe giảng.
Dù có tiếng động bên cạnh cơ mà Lưu Vũ vẫn trong tình trạng đang ngủ, do cả tối qua cậu đã phải làm thêm xuyên đêm nên bây giờ không tài nào dậy nổi.
Ngay cả việc có thêm bạn cùng bàn mới cũng không biết. Đến khi Lưu Vũ tỉnh dậy cũng là buổi trưa, mọi người đều xuống căng tin đi ăn hết rồi chỉ còn một mình cậu trong lớp.
Không ai gọi cậu dậy cả, Lưu Vũ cũng quen cảnh này mà dậy đi xuống căng tin. Nhưng khi đứng dậy Lưu Vũ thấy bên cạnh có một chiếc cặp sách.
Cậu không thương tiếc mà đá nó đi chỗ khác, dù không biết kẻ nào dám đặt đồ ở đây cơ mà cậu cũng chả quan tâm mà đạp thêm mấy phát.
Ai bảo dám để đồ chỗ cậu, làm xong Lưu Vũ nhanh chóng xuống căng tin.
Vừa đến cậu có thể thấy một nhóm nhuộm tóc đủ loại đang vẫy tay với cậu.
Giang Kha :" Đại ca, sao nay anh xuống muộn thế, em còn tưởng anh trốn học rồi chứ."
Lưu Vũ nhàn nhạt đáp lời cậu ta :" Ngủ quên."
Hoàn An :" Ha ha, em biết ngay mà."
Quang Khải :" Hôm nay anh đến muộn nên bọn em phải chờ muốn chết đây này."
Chu Yến :" Đúng vậy."
Bọn họ năm người ngồi cùng nhau ăn trưa, vừa ăn vừa nói chuyện. Giọng của bọn họ to đến mức khiến người bên cạnh phát phiền nhưng lại sợ không dám nói gì.
Ăn xong thì cũng hết giờ giải lao nên Lưu Vũ đi về lớp, cậu không phải về lớp để học mà để ngủ bởi không hiểu sao cậu cảm thấy ngủ trong lớp ngon hơn ngủ ở phòng y tế.
Vừa mở cửa vào lớp, Lưu Vũ thấy một người đang đứng ở chỗ mình. Khuôn mặt người kia lạnh lùng nhìn xuống sàn, nơi mà cái cặp đang nằm ngổn ngang ở đó, đồ dùng bị đá bay tứ tung, cặp còn in lên cả mấy dấu giày.