Trúng Độc

Chương 12: Nghĩ về tôi...



Chương 12


Đến lúc trở về biệt thự bên bờ biển trời cũng đã sáng rồi.


Mẹ nhìn thấy ta bất chấp thân phận mà la lớn -- "Tóc ngươi làm sao vậy?"


Ta bất đắc dĩ vò vò mái tóc ngắn quái dị của mình, nhìn mẹ miễn cưỡng cười. "Tóc này nhìn có lên tinh thần không mẹ?"


"Tiểu tổ tông" Mẹ đau đầu nhìn ta, càng đến gần hàng lông mày nhíu lại càng sâu. "Nhìn ngươi như biến thành gấu mèo. Lại ăn chơi tùy tiện nữa phài không?"


Ta thè lưỡi. Nếu mẹ biết mấy ngày nay ta ăn chơi thế nào phỏng chừng sẽ ngất xỉu mất.


Chị hai đứng bên lên tiếng. "A? Không phải em nói lúc ở trung học mấy bạn nữ gọi em là tiên đạo quân (1) sao? Sao giờ lại biến thành hoa đào rồi?"


"Thiết..." Ta hướng chị mình đi tới, không chút cố kỵ đặt một tay lên vai cô. "Đừng nói muốn lấy em làm nhân vật chính để trêu chọc chứ?"


Chị hai vừa định mở miệng tiếp tục châm chọc ta thì bị một đạo am thanh hấp dẫn vang lên làm chú ý. Theo tiếng vọng nhìn tới...


Là Kiệt...


Ta cũng nhìn theo. Cô đang cười. Thanh âm rất nhẹ nhưng ta biết mình thật sự đã nghe được.


Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, cô rất nhanh liền thu lại iếng cười trở về khuôn mặt vạn năm băng giá.


"Em nhìn xem, tới cả Thượng Kiệt cũng thấy tóc em buồn cười." Chị lại tiếp tục trêu ta.


Lúc này ta không có cãi lại, yên lặng tại chỗ không nói lời nào, ánh mắt cũng không tự chủ mà chú ý tới phản ứng của nàng.


Cô cuống quýt xua tay, "Không có, em không có cười em ấy."


Cô cũng không nói nữa, hơi hơi cúi đầu đỏ mặt làm lòng ta một trận nhộn nhạo.


Thượng Kiệt, tôi có thể hiểu lầm một chút không, là em đối với tôi thật ra vẫn còn một chút hảo cảm. Bằng không, vì cái gì em lại cười? Vô luận là vì tôi buồn cười hay vì cái gì khác tôi không rõ nguyên nhân...



Đứng nói chuyện một chút, ta liền lên lầu. Thượng Kiệt từ lúc nãy đã không thấy.


Vừa lên tới lầu hai lại nhìn thấy cô. Cô đứng trên lầu lẳng lặng nhìn ta, ánh mắt thần bí ôn hòa.


Ta đi ngang qua. Cô bỗng nhiên mở miệng. "Cô đi đâu vậy?"


Ta dừng bước, nói không đầu không đuôi. "Chán quá chịu không nổi, đi bar nhảy nhót một chút."


"Thú vị sao?" Cô lại tiếp tục hỏi. Thanh âm này chắc là đã quay đầu về phía ta.


Ta ra vẻ thoải mái, điều chỉnh ngữ khí của mình nhẹ giọng. "Đúng vậy, rất vui."


"Có nghĩ đến tôi sao?"


Ta kinh ngạc xoay người, thấy cố vẻ mặt ẩm ướt nhìn ta. 


Thở dài, đến gần. "Em cười vui vẻ như vậy, sẽ quan tâm sao?"


Cô ngẩn mặt ngây thơ nhìn về phía ta.


Nhịn không được nâng tay chạm vào khuôn mặt mềm mại kia, ta thấp giọng hỏi: "Em làm sao vậy?"


Cô lắc đầu. "Ngày đó tôi không cố ý nói với cô những lời kia...."
Ta chờ cô tiếp tục nói.


"Chính là có chút chán ghét bản thân..." Cô nghẹn ngào. "Hai ngày trước cô bỗng nhiên mất tích. Tôi sợ cô...."


Ta nhịn không được bật cười. "Sợ tôi trong lòng nghĩ quẩn?"


Cô không trả lời...


"Kiệt..." Ta nhẹ giọng gọi cô. Cô giương mắt nhìn ta. Ánh mắt nồng ấm. "Vì sao lại thiện lương như như vậy? Tôi dụ dỗ em thông dâm, em có thể tha thứ sao?"


Mặt cô nóng lên, có lẽ là do cách ta dùng từ tác động. Hơi hơi dừng ánh mắt, lên tiếng: "Hai nữ nhân cùng làm chuyện đó... Có ý nghĩa sao?"


Lòng ta nhói lên...


Lời cô nói là sự thật, cũng là cấm kỵ. Cái gọi là đồng tính yêu nhau này... ta đối với cô là cưỡng chế bắt buộc. Trong lòng đau đớn bất an, bình tĩnh hỏi lại: "Em nghĩ sao?"


Lông mi cô run run...


Nhẹ nhàng sử dụng lực nâng mặt, ta vuốt môi cô. "Cho dù anh ba có năng lực tôi chũng chẳng sợ. Có như thế em mới biết rằng, chúng ta làm chuyện đó, có tính hay không..."


Đôi môi vài ngày chưa đụng qua thì ra lại ngọt đến như vậy. Chỉ là một cái hôn môi đơn giản nhưng lại làm ta có cảm giác muốn ăn cô vào trong bụng. Mới sáng sớm mà đã bị cô oanh oanh liệt liệt làm cho mơ hồ. Thượng Kiệt, tôi đã bị trúng độc của em rồi.



Buổi tối ngày hôm sau, ta nói với người trong nhà Kiệt theo ta ra ngoài căng gió giải sầu, nói xong liền không để ai phản ứng một đạo ra đi.



Hết chương 12



Chú thích:


(1) tiên đạo quân: Ý nói Dương Thành hồi học trọng học được xem là người chồng lý tưởng trong mắt mấy bạn nữ.


=====================================================


Dương: Chương này được post lên là cả một quá trình rất dài a~. Ta gõ vào word, đến khi copy vào wattpad thì thì sai font chữ, làm cách nào cũng không được. Thế là đành phải ngồi gõ lại từ đầu T_T  Thật mỏi tay quá. Vậy thì ai đọc chương này làm ơn để lại chút "dấu vết" được không? Vote or cmt chẳng hạn....