Trúng Độc

Chương 29: Đi du học



Chương 29


 


Ta kết giao bằng hữu có hai loại – loại thứ nhất giống như Hứa Phi, Phó Tĩnh, cùng nhau chơi đùa, có đôi khi vô cùng thoải mái, nhưng trừ việc chơi đùa thì khó nói tới tâm sự thâm tình gì đó. Loại còn lại chính là mấy người viết bách hợp tiểu thuyết trên mạng, có thể tán gẫu rất nhiều, tâm linh giao hảo tương thông nhưng khó đi gặp mặt chơi đùa.



Hai loại này không có phân biệt cao thấp. Ta biết chính mình chẳng thể thiếu một trong hai vì cả hai ta đều thích.



Nhưng đối với chuyện lần này, ta không cách nào thổ lộ với cả hai bên. Ta quyết định tự mình xử lý. Vạn nhất giải quyết bất thành, cùng lắm là kiếm người xả stress.



Đâu ngờ kết quả, thứ giúp ta quên đi không phải người mà là morphine**….



(**: còn gọi là nha phiến trắng, trong y học được sử dụng lượng nhỏ làm thuốc giảm đau, dùng nhiều sẽ gây nghiện.)


 


Bị một người con gái làm tổn thương tự trọng, biện pháp tốt nhất là nên tìm người khác để lấy lại phong độ. Đương nhiên nếu ngươi không thích tìm một mà lại muốn nhiều người, điều đó cũng tốt thôi…



Ta nghĩ tới bar đêm, trở về với bạn gái hờ ở đó.



Nhóm công sẽ đôi khi vì nhóm thụ mà dùng bạo lực giống đàn ông. Nhóm thụ khi tranh giành người yêu lại càng thú vị. Ta cùng Hứa Phi, Phó Tĩnh không có nằm trong cái hội ưa đánh nhau, mà cũng chẳng cần đánh nhau, bởi vì có nhiều cô gái chủ động tự đưa tới cửa.



Người cần ta rất nhiều – việc này làm mấy thứ cảm giác cam chịu bất lực hối hận trong lòng ta được giải phóng rất nhiều. Nhưng có thời điểm cuộc đời chẳng như ta mong muốn, vì khát vọng được giải thoát khỏi mớ tơ vò, ta nhờ tới một ít trợ lực của ma túy nhẹ kia, thứ độc được không ai muốn dính vào.



Thật ra sau khi tốt nghiệp đại học, ta dự định qua Anh học nghiên cứu, chờ xong về nhà hỗ trợ công ty. Nhưng vì trong một năm phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn mà dự định bị chậm trễ, ta ở nhà vô công rỗi nghề cả năm trời, chỉ đến mùa hè vừa rồi mới hoàn thành xong việc đăng kí.



Mùa hè chết tiệt mau chóng trôi qua, tháng chín khai giảng liền ngay trước mắt. Bông nhiên nghĩ, nếu sắp tới đây xuất ngoại thành công, ta và Thượng Kiệt sẽ không dính dáng gì đến nhau nữa, cũng cũng chẳng cần chịu đựng mùa hè nóng nực ở đây.



Thời gian địa điểm khí hậu cùng hoàn cảnh khác nhau có khả năng tạo thành kết quả khác biệt. Chuyện này ta tin tưởng. Đương nhiên các người nghĩ ta trốn tránh cũng được.



Mặc kệ thế nào, ta phải rời đi, rời đi cô, rời đi nơi này, đi đến vùng biển bên kia trái đất.



Trước khi đi, gia đình tổ chức tiệc nhỏ đưa tiễn.



Không dám nhìn xem hai tuần nay cô có thay đổi gì, sợ là ánh mắt của mình lại càng khiến người ta chán ghét.



Tất cả mọi người chúc ta thành công, ta nhận hết lời. Chỉ có Kiệt là một người trốn sau đám đông, che dấu sự tồn tại của mình nhưng vẫn tỏa ra nhiệt khí riêng biệt. Cô chưa chúc ta thành công, cũng chưa hề hẹn gặp lại...



Tuy rằng trước đó đã dặn lòng quên đi nhưng bước tới đây lòng còn thấy khó chịu. Cô ngay cả một câu cũng không nguyện ý nói với ta. Ta thế này mà lại bị người ta chán ghét tới mức độ đó, chính mình còn thấy không thẻ tin nổi.



Tiêu sái ra đi giờ phút này là lựa chọn tốt nhất. Xa cách trùng dương, đem bản thân rèn luyện tài giỏi trở về. Đến lúc đó vật đổi sao dời, hoàn toàn làm con người mới sống cao cao tại thượng.



Phong độ với ngươi chỉ là giả mạo. Nhưng ta tự nhủ, kỳ thực giả mạo có gì không tốt, giả mạo có thể cường đại a.



Vì thế ngay khoảng thời gian cảm thấy không cam lòng, vé máy bay ngày kia được gửi đến.



Mấy đứa bạn ở bar đều biết chuyện ta đi, bắt ta bao một chầu xem như quà chia tay. Chủ quán quá quen với bọn ta liền làm theo.



Uống rồi lại uống, đến khi cả người nóng rực cùng mơ hồ, uống như tất cả đều không có ngày mai.



Bởi vì bao hết cả quán, mấy người không quen liền đi tới làm quen. Củng hiểu, quán này chính là T thừa P thiếu, T nào có chút tư chất mới có được tiểu P bồi cạnh, cả người liền tỏa sáng.



Một đôi chị em song sinh xinh đẹp cả tối kề cạnh ta nói chuyện, người chị lớn mật còn cọ ngực vào cánh tay ta. Đều biết ta phải đi nước ngoài còn làm vậy, xem ra hai chị em đều hiểu, đây đơn thuần chỉ là tình một đêm mà thôi.



Cũng tốt. Với ta mà nói, có mối quan hệ như thế không còn gì tốt hơn. Không gánh nặng. Hơn nữa mấu chốt là, hai chị em đẹp như ngôi sao, là mỹ nhân của mỹ nhân.



Xem hai nàng tỷ muội tình thâm bên cạnh, chắc trong lòng đã định sẵn tối hôm nay chơi 3P. Mấy chuyện kích thích như thế ta rất ít làm, nhưng tối hôm nay ta lại muốn làm.



Hành động thay cho lời nói, người chị lại đem cặp ngực đầy đặn cọ vào tay ta. Ấm áp mềm mại. Ta bất động thanh sắc đem ly rượu trên tay bỏ xuống, đứng dậy kéo nàng rời khỏi đại sảnh.



Đi qua hành lang u tối hẹp dài, ta đem nàng đặt lên tường hôn. Cô nàng không có chút phản kháng, tay cánh tay như rắn quấn lấy ta. Thân mình dán sát vào người ta cọ tới cọ lui từng đợt, đến nỗi ta sắp có phản ứng…



Ngay tại thời khắc bọn ta khó phân thắng bại, cửa lớn đột nhiên truyền đến một trận hỗn độn. Chỉ nghe loáng thoáng phục vụ giải thích “Tiểu thư người không thể vào, hôm nay quán chúng ta không có buôn bán…”



Ta mơ hồ nhìn xem có chuyện gì – một thân ảnh tuyết trắng đứng đó. Tiếp theo là nhân viên phục vụ vừa lên tiếng chạy theo.



Cô giống như con rối gỗ ngơ ngác, đôi mắt sâu thẳm xoáy mạnh vào tim ta, vẻ mặt chứa tia hàm xúc phức tạp.



Ta sửng sốt…



Là Thượng Kiệt!?




Hết chương 29