Vào một ngày cuối thu, Trần Phong dẫn Lương Bạch Ngọc đến trung tâm thương mại đi mua quần áo, hắn cầm cái áo len màu trắng cổ tròn lên và nói, "Bạch Ngọc, em thử đi."
Người bên cạnh không phản ứng.
Trần Phong nghiêng đầu, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào dãy áo sơ mi hoa.
"Muốn à?" Trần Phong xoa gáy Lương Bạch Ngọc.
Lương Bạch Ngọc không lên tiếng nhưng ánh mắt đen láy sáng ngời đã viết rõ ràng đáp án: Muốn.
"Vậy thì đi." Trần Phong nói, "Đi chọn."
.
Người bình thường chọn quần áo đều là theo kiểu dáng, chất lượng, kích cỡ, còn Lương Bạch Ngọc dựa vào mũi, anh thích ngửi mùi vải vóc.
Trong nhà có một tủ quần áo có chiều rộng ngang ngửa vách tường, đủ cho anh nằm ngủ ở bên trong.
Lương Bạch Ngọc nhảy nhót đi qua sào đồ bên kia, Trần Phong không rời anh nửa bước, ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh, mười năm như một ngày.
Cũng may xung quanh không có hàng xóm, không bị người khác thấy.
Trần Phong tốn rất nhiều sức lực mới có thể dạy anh từ việc không đưa lưỡi ra ngoài, cách mặc quần áo, mang giày, cách ngồi ăn cơm, uống nước, cách đi đứng, không được li3m tay, biết chữ, nhận ra người khác, nói chuyện,... cho đến ăn mặc chỉnh tề để ra ngoài.
Hết thảy đều đáng giá.
Trần Phong vén sợi tóc đang ẩn nấp trong cổ áo của Beta ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh, để bất cứ khi nào anh nhìn qua cũng có bóng hình của hắn trong mắt anh.
Mấy nhân viên ở quầy thu ngân thì thầm bàn tán với nhau, các cô đã từng gặp qua vô số những cặp tình nhân hay vợ chồng, mỗi cặp đều có cách chung sống khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên các cô cảm nhận được một đôi vợ chồng có dấu ấn vượt xa cả ký hiệu vĩnh viễn.
Các cô ngạc nhiên với dáng vẻ của khách hàng Beta, hâm mộ đôi mắt trong sáng và thuần khiết của anh, còn có vẻ hơi ngượng ngùng trộm ngắm Alpha của anh.
Muốn được vô tư, tự do làm mọi thứ mình muốn thì phải có một chỗ dựa vĩnh viễn, lúc đó mới có thể sống được như anh.
— Ở thế giới của người trưởng thành, làm một đứa trẻ.
.
Lúc Trần Phong trả tiền, bỗng nhiên Lương Bạch Ngọc chen vào giữa hắn và quầy thu ngân, ôm chặt cổ hắn, hơi thở ấm áp phà lên trên yết hầu của hắn, ngay sau đó, răng môi anh chạm lên.
Nhiệt độ cơ thể của Beta bởi vì khao khát mà nóng lên, trong cổ họng phát ra tiếng thở d0'c khó chịu, nhớp nháp tựa như một viên kẹo tan chảy.
Một tay Trần Phong ôm lên đầu anh, ngón tay cái lau đi giọt lệ đang rơi xuống từ khóe mắt.
Ký hiệu, từ này là do Trần Phong tự tay chỉ dạy.
Lúc trước Beta rất nhạy cảm, không có cảm giác xấu hổ của một con người, mà chỉ biết thể hiện [email protected] muốn như động vật, vô cùng si mê pheromone của hắn, phải đắm mình ở trong đó mới chịu, một ngày sẽ đòi hỏi rất nhiều lần, ăn uống không phải trên giường thì cũng là trên người hắn. Sau hai năm điều trị thì nhu cầu cũng giảm bớt một chút, nhưng vẫn còn nhiều lắm.
Bất kể là tình huống nào, thời gian nào.
Beta muốn, hắn nhất định sẽ cho, dù sao khả năng tự chủ của hắn có mạnh hay không, cũng tùy người.
"Cắn em đi..."
Yết hầu của hắn đã ướt nhẹp, người núp trong lòng li3m hắn, vội vàng thúc giục, "Cắn em... Cắn em đi..."
Mấy nhân viên ngạc nhiên kêu lên.
"Ừm... thưa ngài, người yêu của ngài có phải đang khó chịu ở đâu không ạ... Cần chúng tôi giúp đỡ không ạ?"
"Không cần." Trần Phong nhanh chóng mở ra một cái hộp sắt nhỏ, lấy một viên thuốc có hình dạng như cục kẹo màu sắc rực rỡ bỏ vào trong miệng Lương Bạch Ngọc.
Hai ngón tay bất chợt bị cảm giác mềm mại cuốn lấy.
Phát ra tiếng nước mờ ám trắng trợn.
Trần Phong tỉnh bơ rút ngón tay ướt đẫm phát ra tiếng nhóp nhép, cả bàn tay che miệng Lương Bạch Ngọc, lau sạch nước bọt tràn ra khóe miệng anh, khom người nói bên tai anh, "Ngoan, lát nữa cho em."