Ron ngờ ngợ một lát rồi tái mặt hỏi:
- Bà chính là phủ thủy Marie của học viện tổng hợp đế quốc SI?
Marie cười cười, gật đầu
- Bà làm gì ở đây, giữa rừng rậm này? Bà lại còn biết cháu nữa?
Ron lúc này đã bớt căng thẳng, hắn bắt đầu chuyển sang trạng thái tò mò. Sau khi xác nhận đối phương là phù thủy, Ron từ bỏ tìm cách chống cự. Hắn nhận ra cố gắn chống cự một vị phù thùy là vô ích, hơn nữa vô nghĩa. Marie hẳn là không có lý do gì để ra tay với hắn, và nếu có thì hắn chống cự vô ích.
Trước câu hỏi của Ron, Marie lắc đầu:
- Ta không biết cháu. Ta chỉ có nghe qua câu chuyện về cháu do học viện báo tin. Ta có công chuyện đang làm dở ở đây. Tình cờ ghé ngang gặp một người thú vị nên tới tìm thử, và gặp cháu.
- Cháu cứ tưởng bà đến cứu viện nhóm thực tập sinh học viện tổng hợp?
- Không. Ta không nhận lời đi trông trẻ. Ta có việc khác theo yêu cầu của chính phủ. Ron, ta có một đứa học trò, nó có nhắc đến một người cũng tên Ron, cũng trạc tuổi cháu, có xuất thân từ thôn Tuktuk. Không phải trùng hợp đó chính là cháu chứ?
Ron mắt sáng lên:
- Là Yue ạ? Hay là Beer ạ? Uhm, Beer có thiên phú ma pháp rất xuất sắc, chắc là Beer rồi. Đúng không ạ?
- Không, là Yue. Thiên phú ma pháp của Yue rất thấp kém, nhưng... nó là một đứa trẻ rất đặc biệt. Hiện giờ nó cũng đã có thể thi triển ma pháp như ma pháp sư rồi, dù có lẽ vẫn chưa tính hẳn là ma pháp sư. – Marie trả lời Ron với một nụ cười vui vẻ khi nhắc tới Yue.
- Oh, hóa ra là Yue. Vậy còn Beer thì sao ạ?
- Ta không biết, cũng không quan tâm lắm, ta chỉ nhận dạy Yue làm học trò. Beer theo ta được biết thì hắn học ở học viện ma pháp, nhưng không có gì đặc sắc ngoài thành tích khá một tí.
- ... vâng ạ. Bà Marie, Yue nhắc đến cháu thế nào ạ?
Marie nhìn Ron cười cười:
- Nó nhắc đến cháu một lần khi kể chuyện ngày xưa nó có từng đi dạy trẻ lúc còn rất nhỏ. Nó nói cháu là một người đặc biệt, rất có tiềm năng, bởi vì cháu rất tập trung, thông minh và độc lập. Ta nhớ kỹ cái tên Ron là vì ta với Yue nói chuyện suốt năm năm, Ron là người duy nhất được hắn tỏ vẻ khen ngợi và tin tưởng sẽ đạt nhiều thành tựu trong tương lai. Hiện tại xem ra hắn lại đúng rồi. Cháu quả thật có tiềm năng rất lớn.
Ron cũng nở nụ cười hơi ngượng ngịu:
- Cháu nghĩ cháu có tiến bộ như ngày nay cũng có ảnh hưởng rất lớn từ Yue ạ. Không có Yue khai sáng nhiều điều thì giờ cháu vẫn đang là một gã thợ săn xoàng quanh quẩn ở khu vực rừng gần thôn Tuktuk hẻo lánh ạ.
- Oh. Hóa ra là vậy. Hm, tính ra cháu cũng may mắn đấy, Yue có rất nhiefu suy nghĩ và ý tưởng cổ quái, rất có chiều sâu, nhưng hơn nửa là lập luận mang tính ngụy biện, hoặc dẫn đến ngõ cụt. Cháu cũng cần chọn lọc mà nghe đấy! – Marie cười rộ lên.
Ron gãi gãi đầu.
- Được rồi, ta thấy hiện tại cháu có vẻ cũng đã lành các vết thương và khôi phục thể lực. Cháu định làm gì tiếp? Định đi đâu? Ta nghe có vẻ đám nhóc ở học viện tổng hợp nói về cháu rất nhiều, hình tượng anh hùng các kiểu. Bên phía Taurus cũng có vẻ sẽ không ngại thưởng cháu một đống tiền, nâng ngạch các kiểu, dù sao đây là cơ hội hiếm có đánh bóng tên tuổi cho bọn họ ở đế quốc. Ta hiện chuẩn bị trở về thủ đô Tan. Cháu đã là người quen của Yue, nếu muốn gặp hắn chào hỏi, ta không ngại cho cháu quá giang.
Ron suy nghĩ một lát rồi cẩn thận hỏi Marie:
- Thưa bà Marie, ở thủ đô Tan có chi nhánh của công hội Taurus không ạ? Nếu có thì cháu nghĩ cháu có muốn đi thủ đô Tan mọt chuyến. Cháu cũng muốn đi thủ đô Tan, nhưng hiện tại cháu đang thiếu nợ một người bạn mấy thanh đao quân dụng và một mớ lựu đạn. Cháu cần mua chúng trước khi đến gặp hắn ở thủ đô Tan ạ.
- Ở thủ đô Tan đương nhiên có chi nhánh của công hội Taurus, nhỏ thôi nhưng ta nghĩ cháu có thể ở đó lĩnh tiền thưởng và mua sắm đồ trả bạn. Vậy cùng ta đi nhé?
- ... vâng ạ, cháu cảm ơn bà Marie.
Marie nhìn nhìn Ron một lát, rồi lại cười rộ lên:
- Ron, cháu biết không, ta đột nhiên nhớ tới xưng hô của Yue với ta. Ta hơn nó hơn một trăm tuổi, nhưng ngay từ lần đầu gặp ta nó đã gọi ta bằng cô. Sau đó nó trở thành học trò ta. Còn cháu gọi ta bằng bà, và là học trò của Yue. Tính ra cháu có thể gọi ta bằng sư tổ đấy nhỉ! ^^
- Ặc!
- Được rồi, doanh trại của ta cách đây khoảng năm mươi cây số về phía nam. Ta sẽ trở lại thị trấn Fortis sau ba ngày nữa. Cháu có hai lựa chọn, hoặc là gia nhập đoàn, cùng chúng ta đi, hoặc là ba ngày sau gặp đoàn của ta tại Fortis.
- Có lẽ cháu xin phép đi theo đoàn của bà ạ, thú thực với bà là hiện trên người cháu chẳng còn xu nào, chúng đã thất lạc hết rồi ạ. Trước khi lấy thù lao từ công hội Taurus thì cháu thuần túy là vô sản. Bà cho cháu theo đoàn với, khi nào có tiền cháu sẽ trả lại ạ!
- Không cần, cháu đã là học trò của Yue, ta sẽ không so đo tiền nong với cháu làm gì. Hắn là học trò ta, mà mấy năm nay ăn tiền của ta, dùng tiền của ta, học tiền của ta, không thành vấn đề. Coi như đây là một món quà bất ngờ ta dành cho Yue. Ta nghĩ nó sẽ rất vui khi gặp lại cháu.
- ...
Marie rời đi, để lại Ron vẫn tiếp tục ngồi bên bờ suối. Hắn lẳng lặng ngồi suy nghĩ một lúc lâu. Cuối cùng Ron phì cười, lắc đầu, đứng lên và đi về hướng nam.
Doanh trại của Marie không lớn lắm, nhưng rất kỷ luật và chuyên nghiệp. Vật tư, lều trại, khu chuồng ngựa, tháp canh được bố trí theo tiêu chuẩn quân đội chuyên nghiệp. Và nhân viên trong đoàn đương nhiên toàn bộ là lính chuyên nghiệp, hơn nữa đa phần trong số họ là bộ đội đặc nhiệm. Nhân số của họ khoảng một đại đội, dẫn theo lượng vật tư rất lớn, toàn bộ trùm vải đen kín kẽ, không ai biết là vật gì, được cai quản nghiêm ngặt. Bọn họ thống nhất mặc đồng phục xanh đen từ trên xuống dưới, với trang bị vũ trang đầy đủ. Có một điều đặc biệt là tuy mang hơi thở quân đội nồng đậm nhưng không có sự tồn tại của bất cứ cờ xí hay ký hiệu nào.
Khi Ron tiến tới và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn cảm giác doanh trại lúc trước đoàn thực tập sinh dựng đúng là chỉ đáng được coi như trò trẻ con khi so với tiêu chuẩn của doanh trại này. Hắn thuận lợi tiến đến cổng trại mà không gặp bất cứ cản trở nào, nhưng hắn biết rõ mình đã bị giám sát từ trước.
Đến cửa trại, một người lính trực cao to bước ra chào hắn. Ron báo tên mình, người lính nhanh chóng xác nhận rồi dẫn đường cho Ron đến khu lều trại nghỉ ngơi. Ở đó đã có sẵn một túp lều nhỏ cho riêng hắn. Ron đi vào phía trong, thấy đã để sẵn quần áo mới cùng đồ ăn và nước uống đủ cho một bữa. Người lính hỏi hắn còn cần gì không? Ron nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi trong doanh trại có sổ ghi chú và bút không, có thể cấp cho hắn vài quyển không? Người lính gật đầu và bỏ đi, một lát sau đem lại cho hắn hai cây bút và ba cuốn sổ. Ron an vị trong lều và bắt đầu hý hoáy viết lách.
Tối, một người lính đến nói cho Ron biết hắn được phép ra vào doanh trại tự do trước khi bọn họ nhổ trại về lại đế quốc, tuy nhiên ban đêm có giờ giới nghiêm, nếu hắn muốn ra ngoài tốt nhất nên đi vào buổi sáng và về trước xế chiều. Đồ ăn và đồ uống được cũng cấp tại lều mỗi ngày ba lần, sinh hoạt tự do. Lều của Marie nằm ở vị trí trung tâm doanh trại, nhưng muốn gặp bà phải xin phép trước và chờ lịch hẹn, vì Marie cũng không thường xuyên có mặt trong doanh trại.
Ron sinh hoạt rất tự tại trong doanh trại hai ngày sau đó, ban ngày ra ngoài, tối đến về trại. Ngày thứ ba, hắn cùng cả đoàn nhổ trại và hành quân về thị trấn Fortis.
Với cơ cấu toàn bộ là quân đội chuyên nghiệp, ai cũng có thực lực mạnh mẽ, cuộc hành quân diễn ra với tốc độ cực nhanh, gần như là chạy liên tục từ sáng đến tối, chỉ trong hai ngày đã về đến đến đế quốc Si, dù bọn họ đem theo lượng vật tư khổng lồ.
Fortis là một thị trấn ở biên giới đế quốc Si, giáp ranh với rừng Nâu. Tuy nhiên nó không giống Tuktuk chỉ là một thôn hẻo lánh, hay thị trấn Salem phồn hoa thương mại. Nó là một tòa thành phòng thủ khổng lồ.
Fortis xây bên bờ một con sông là sông Goth. Xung quanh tường thành, đế quốc cho xây một hệ thống hào sâu dẫn nước bao bọc cả tòa thành, với bề ngang vài chục mét, và có cả bến cảng để đi thuyền trực tiếp ra sông Goth.
Tường thành đa phần bằng đá, nhiều chỗ được bọc thép, cao khoảng mười mét và có rát nhiều lỗ châu mai có gắn các ụ pháo phòng thủ. Kết cấu thành hình sao tám cánh, có mười sáu tháp lô cốt lớn cao hai mươi mét có thể phòng thủ cả mặt đất và trên không. Cờ xí của đế quốc được treo khắp nơi dọc tường thành.
Với cơ cấu thành trì kiên cố như vậy, Fortis nằm trong top các cứ điểm chiến lược trấn thủ biên cương của đế quốc Si. Nó có đường thẳng chạy trực tiếp về thủ đô Tan, nếu dùng xe vận tải chạy hết tốc lực thì chỉ tốn hai ngày. Lúc trước nhóm người học viện tổng hợp cũng chạy về đây rồi được người nhà đón về thủ đô Tan.
Đoàn người đi theo Marie đi xuyên qua cổng thành mà không gặp bất cứ cản trở nào, binh lính giữ thành cũng chào kiểu nhà binh khi bọn họ đi ngang qua. Marie dẫn đầu đoàn. Bọn họ đi thẳng đến ban chỉ huy quân sự thị trấn, nghỉ chân một giờ đồng hồ, sau đó chất hàng lên xe vận tải, rồi chạy thẳng ra khỏi thành, hướng về thủ đô Tan.
Hai ngày sau, Ron lần đầu tiên bước chân đến thủ đô của đế quốc Si.
Suốt từ lúc gia nhập đoàn, Ron không hề gặp hay liên lạc với Marie lần nào. Marie có vẻ rất bận rộn với công việc, và Ron không muốn quấy rầy bà. Mãi cho đến khi đoàn xe vận tải chạy đến ngoại ô thủ đô, Marie mới chủ động đến gặp Ron.
- Chúng ta còn khoảng nửa giờ nữa là đến đích. Đoàn xe này sẽ đi vào khu Hạt Bốn, là khu vực quân sự, cháu không vào đó được. Ta cũng không vào, mà tách đoàn đi đến Hạt Ba, là khu có học viện tổng hợp. Ta và Yue đều sinh hoạt chủ yếu ở đây. Yue có một tòa ký túc xá riêng trong học viện tổng hợp. Ta nghĩ cháu hoàn toàn có thể sinh hoạt tại đó tạm. Vậy bây giờ cháu muốn đi tới học viện tổng hợp trước gặp Yue, hay muốn tách ra đi riêng, đến chi nhánh Taurus trước? Nó nằm ở Hạt Mười, không tiện đường lắm, cháu phải tự đi bộ đến đó nếu muốn.
Ron không nghĩ ngợi lâu, lựa chọn cùng Marie về học viện tổng hợp gặp Yue trước.
Ngay tại cổng thành Hạt Mười Hai, Marie cùng Ron tách khỏi đoàn, được một chiếc xe ma năng của học viện tổng hợp chờ đón sẵn và chở đi Hạt Ba.
Không khác gì mọi người, Ron lần đầu tiên chứng kiến quy mô hung vĩ của thủ đô Tan cũng ngạc nhiên há hốc mồm. Hắn sinh hoạt dã ngoại lâu năm, cũng đi qua các thị trấn biên thùy và vùng ven của đế quốc Si cũng như cộng hòa Frei, nhưng thành trì to lớn hung vĩ nhất hắn từng thấy chỉ là Fortis. Nhưng nếu đem so Fortis với Tan, đó là so trẻ nít với người lớn. Fortis may lắm chỉ bắt kịp tường bao một Hạt rìa của thủ đô Tan mà thôi. Ron ở trong xe hết ngoái đông lại nhìn tây, cố gắng quan sát được càng nhiều càng tốt. Tay hắn đã sắn bút và vở. Nhìn cảnh này, Marie không khỏi nở một nụ cười nhẹ, lắc đầu.
Xe đi thẳng vào học viện tổng hợp, đến tận tòa nhà mà Yue sinh hoạt và nghiên cứu, dừng lại. Marie và Ron xuống xe, gõ cửa chính.
Vài giây sau, cửa mở. Đứng trước mặt đón tiếp hai người là Darth Vader.