Trứng Rán Hôm Nay Có Vị Ngọt

Chương 37: Lễ hội.



Ninh Khả Ngọc, cậu ở trong lòng tôi, luôn giữ hạng nhất.

_Thẩm Trạch Nhiên_

Đêm trước khi diễn ra lễ hội văn nghệ.

Ninh Khả Ngọc ngồi trên bàn học, hai tay chống cằm.

Lát sau chán nản nằm dài xuống giường.

Hết lăn bên này, lại lăn bên kia.

Cuối cùng quyết định cầm điện thoại lên, nhắn tin cho anh.

Ninh Khả Ngọc: A Nhiên, ngày mai lên sân khấu có phải cậu rất hồi hộp không?

Thẩm Trạch Nhiên đang nhập chữ, thấy cô vẫn còn soạn tin, anh định chờ cô nhắn hết.

Ninh Khả Ngọc: Cậu đừng hồi hộp nhé, cứ thể hiện hết mình là được.

Ninh Khả Ngọc: Không sao đâu, còn có tớ mà.

Anh hơi buồn cười.

Mượn cớ muốn động viên anh.

Ngược lại là đang tự trấn an mình.

Thẩm Trạch Nhiên gõ phím một lát rồi gửi qua: Có phải cậu đang lo lắng?

Ninh Khả Ngọc thở hắt.

Cô vừa nhắn lại, vừa đọc lên thành tiếng: Sao có thể chứ! Ninh Khả Ngọc tớ lại sợ mấy cuộc thi vớ vẩn này hay sao?

Mất mặt quá.

Vậy mà lại bị anh nhìn ra.

Vẫn chưa thấy hồi âm.

Ninh Khả Ngọc đập đầu vào gối mấy cái liền, chân cũng không ngừng giãy giụa.

Vừa hay, điện thoại reo lên một tiếng.

Cô lập tức ngồi bật dậy.

Tay vội vàng vén tóc qua hai mang tai, để lộ gương mặt trắng hồng.

Thẩm Trạch Nhiên: Đừng lo lắng, có tôi ở đây.

Áaaaaaaaaaa.

Ninh Khả Ngọc bấn loạn.

Cô đang vô cùng vô cùng bấn loạn!!!

Không kiềm chế được, tay nhanh hơn não nhấn vào nút gọi trên màn hình.

Vài giây sau, Thẩm Trạch Nhiên nghe máy.

Ninh Khả Ngọc không cho anh cơ hội mở lời: "A Nhiên, tớ thật sự không hồi hợp. Cậu phải tin tớ."

Phía anh phát ra giọng cười khe khẽ: "Ừ."

"Nhưng nếu cậu đã có lòng an ủi tớ, vậy thì tớ nhận."

Anh im lặng.

Ninh Khả Ngọc không biết được, người ở đầu dây bên kia đang đỏ mặt

"Sao cậu không nói chuyện thế?"

Thẩm Trạch Nhiên thành thật: "Không biết nói gì."

"Vậy cậu mau chúc chúng ta thi tốt đi. Còn chúc tớ ngủ ngon nữa."

"Chúc chúng ta thi tốt."

Ninh Khả Ngọc quở trách: "Không có thành ý gì cả. Nhưng vì cậu là Thẩm Trạch Nhiên, vậy nên tớ chấp nhận."

"Ừ. Ngày mai có quà cho cậu."

Ninh Khả Ngọc phản ứng hơi chậm.

Cái lưng cong từ từ ngồi thẳng lên, đôi mắt mơ màng bắt đầu sáng rỡ.

Quà sao?

Cô nhìn lại đồng hồ. Bây giờ chỉ mới tám giờ hơn.

Tại sao còn lâu như thế!?

Ninh Khả Ngọc thở dài.

Trong điện thoại phát ra âm thanh: "Làm sao thế?"

"Không có gì. Tớ chỉ cảm thấy ngày mai đến chậm quá."

Ninh Khả Ngọc lại nảy ra ý tưởng điên rồ: "Mười hai giờ tối nay, chúng ta có thể gặp nhau không?"

Thẩm Trạch Nhiên nhỏ giọng: "Đừng quậy nữa, ngủ đi."

Dứt lời liền cúp máy.

Anh có mong chờ đến ngày mai giống như cô không nhỉ?

Cùng đệm đàn trước toàn trường.

Sau đó tặng cho cô một món quà dưới ánh trăng.

Ngày mai, chắc chắn sẽ rất tuyệt!

***

Lễ hội văn nghệ khai mạc lúc bốn giờ rưỡi.

Đã qua mười lăm tiết mục.

Tiết mục của Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên ở cuối cùng.

Sa Kỳ cầm quạt cho cô, đứng bên cạnh không ngừng cổ vũ: “Khả Ngọc, cố lên nhé.”

Mao Hiểu Bội cũng vịn vai cô, nói nhỏ: “Không cần phải hồi hộp, A Nhiên của cậu sẽ đồng hành cùng với cậu.”

Nói đến đây, Ninh Khả Ngọc theo phản xạ liếc mắt về phía anh.

Thẩm Trạch Nhiên hôm nay khác lạ so với mọi ngày.

Bình thường đã chững chạc, bây giờ vuốt tóc lên lại càng cuốn hút.

Cộng thêm bộ vest màu đen trắng nổi bật.

A Nhiên nhà cô đúng là cực phẩm!

“Ể, Trình Thừa đâu?”, Mao Hiểu Bội ngó nghiêng tìm kiếm.

Thẩm Trạch Nhiên tiện miệng trả lời: “Cậu ta chuẩn bị máy quay ở bên dưới.”

“Để tớ đi tìm cậu ta.”

Một lúc lâu sau, phần trình diễn của Diệp Tinh Anh kết thúc, hội trường vỗ tay rất nhiệt liệt.

Ninh Khả Ngọc nhìn thái độ của ban giám khảo dành cho cô ta, bắt đầu hơi rụt rè.

Vào thời khắc đó, một bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào đỉnh đầu cô.

Thẩm Trạch Nhiên hơi nghiêng đầu, dịu dàng nói: “Không sao, dù kết quả thế nào, thì cậu vẫn luôn đứng nhất.”

Trong lòng tôi...

Cô nhìn Thẩm Trạch Nhiên, gật đầu quyết tâm, khoác tay anh bước lên sân khấu.

Bên dưới khán đài, ba người Sa Kỳ, Trình Thừa, Mao Hiểu Bội hò hét vang dội.

Ninh Khả Ngọc nhìn bọn họ mỉm cười.

Cô hít một hơi thật sâu, quay sang Thẩm Trạch Nhiên: “Tớ sẵn sàng rồi. Bắt đầu thôi.”

“Được.”

Âm điệu du dương bắt đầu vang lên từ chiếc đàn piano đen huyền.

Cả hai phối hợp rất ăn ý.

Từng nốt trầm đến từng nốt cao.

Có đoạn buông lơi nhẹ nhàng, có đoạn trào dâng mạnh mẽ.

Đưa người nghe từ một thế giới huyền bí đến vùng biển rạo rực sóng xô.

Chạm nhẹ vào trái tim con người, bóp nghẹt nó, rồi chậm rãi thả ra, mang đến nhiều cung bậc cảm xúc kì lạ.

Nốt cuối cùng kết thúc bản giao hưởng rải theo âm độ thấp lên cao, nhả phím dứt khoát nhưng âm vang kéo dài.

Không gian bỗng chốc yên ắng.

Tất cả học sinh và thầy cô đều bị cuốn theo, quán tính chưa thể phản ứng nhanh được.

Cho đến khi Ninh Khả Ngọc và Thẩm Trạch Nhiên đứng dậy chào, mọi người mới bắt đầu vỡ òa.

Đâu đó trong góc của hội trường có vài người lau nước mắt

Một số khác nở nụ cười rạng rỡ, đứng dậy tán dương.