Câu nói đùa đơn giản làm Thu Hương bật cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp căn phòng nhỏ, làm cho bầu không khí ấm áp thêm phần hài hòa.
Sau bữa sáng đơn giản, hai người nhanh chóng bắt tay vào công việc. Hải giao cho Thu Hương nhiệm vụ tìm kiếm và thống kê các diễn đàn lớn tại Việt Nam, Thái Lan, Indonesia, và Philippines – những thị trường game tiềm năng của khu vực. Thu Hương cẩn thận lọc ra những diễn đàn có lượng thành viên đông đảo và tương tác cao nhất.
Trong khi đó, Hải soạn thảo email giới thiệu trò chơi. Nội dung email ngắn gọn, súc tích, nhưng đủ để gây kích thích sự tò mò:
[Chào bạn
Chúng tôi là nhóm phát triển Flappy Bird – một trò chơi nhỏ nhưng thách thức lớn. Hiện chúng tôi đang tìm kiếm những người chơi đầu tiên để thử nghiệm phiên bản beta.
Bạn đã sẵn sàng để tham gia thử thách chưa?
Link tải game: [link]
Xin cảm ơn và mong nhận được phản hồi của bạn!
Trân trọng
Nhóm phát triển Flappy Bird.....]
Thu Hương đã hoàn thành danh sách diễn đàn trong vòng 2 giờ đồng hồ. Nàng đưa cho Hải, trong ánh mắt sáng ngời đầy tự hào. “Đây, tổng cộng 15 diễn đàn lớn. Em còn ghi chú thêm nhóm đối tượng chủ yếu và mức độ hoạt động của từng nơi.”
Hải gật đầu hài lòng, “Tốt lắm. Giờ anh sẽ gửi email và bắt đầu theo dõi phản hồi."
Buổi chiều, Hải nhận bắt đầu được những phản hồi đầu tiên từ các nhóm thử nghiệm, theo đó, công việc của hắn cũng dần trở nên sôi nổi hơn. Một số người chơi khen trò chơi đơn giản nhưng đầy thử thách, số khác thì chỉ ra một số lỗi nhỏ như giao diện chưa mượt hoặc tốc độ game chưa ổn định trên các dòng máy cũ.
Hải không ngại phiền phức, hắn nhanh chóng tiếp nhận những phản hồi này, và lập tức ghi chú vào một file riêng. Hắn biết, đây chính là cơ hội để cải thiện sản phẩm trước khi phát hành chính thức.
Một bên khác, Thu Hương cũng hề không rảnh rỗi. Sau khi đã hoàn thành danh sách diễn đàn, Thu Hương cũng chợt nhận ra rằng, để trò chơi Flappy Bird được lan tỏa rộng rãi hơn, nàng cần xây dựng một cộng đồng người chơi gắn bó lâu dài.
Năm 2005, mạng xã hội như Facebook vẫn chưa phổ biến ở Việt Nam, và các diễn đàn trực tuyến như VozForums, GameVN, hay những blog cá nhân mới là nơi chính để giao lưu và trao đổi.
Nàng lập tức đăng bài giới thiệu trò chơi trên các những diễn đàn nổi tiếng này, kèm theo lời mời gọi người chơi chia sẻ trải nghiệm và thành tích.
Nàng tạo tài khoản trên các diễn đàn nổi tiếng như GameVN, VozForums, và thậm chí là một số diễn đàn quốc tế. Dưới bút danh “PixelJumper,” Thu Hương mở topic giới thiệu Flappy Bird với tiêu đề: [Flappy Bird – Trò chơi nhỏ nhưng thách thức lớn! Bạn đã thử chưa?]
Ban đầu, bài viết nhận được rất ít sự chú ý. Nhưng chỉ sau vài giờ, những bình luận đầu tiên bắt đầu xuất hiện: [Game này khó chịu thật, nhưng không hiểu sao cứ muốn chơi mãi!]
[Tôi chơi hoài mà không qua được cấp 10. Có mẹo nào không?] Thu Hương nhanh chóng trả lời từng bình luận, hướng dẫn người chơi cách điều chỉnh nhịp điệu và tìm điểm cân bằng.
Không dừng lại ở đó, Thu Hương còn mở thêm một blog cá nhân, viết những bài ngắn chia sẻ về hành trình phát triển Flappy Bird, cũng như kêu gọi người chơi gửi lại những bức ảnh chụp kỷ lục của họ.
Một bài viết nổi bật từ blog đã ghi dấu ấn trong lòng cộng đồng: "Chúng tôi không phải là những nhà phát triển lớn, nhưng từng phản hồi của các bạn đều là động lực để chúng tôi làm tốt hơn. Nếu bạn gặp khó khăn ở cấp độ nào, hãy chia sẻ với chúng tôi - chúng tôi luôn lắng nghe."
Bài viết này nhanh chóng được chia sẻ lại trên nhiều diễn đàn khác nhau, làm cho cộng đồng người chơi Flappy Bird càng thêm lớn mạnh theo từng ngày.
Ở một quán net nhỏ nằm sâu trong con hẻm ở Hà Nội, Nguyễn Văn Cường, một sinh viên năm hai đại học Bách Khoa, đang ngồi bên chiếc máy tính cũ kỹ. Cường là một game thủ kỳ cựu trong cộng đồng GameVN, nhưng ngoài đời hắn chỉ là một sinh viên bình thường sống nhờ học bổng và những bữa cơm bụi rẻ tiền.
Tình cờ, Cường thấy bài viết của Hương trên diễn đàn GameVN với tựa đề: [Flappy Bird – Trò chơi nhỏ nhưng thách thức lớn! Bạn đã thử chưa?]
“Trò này nhìn đơn giản, chắc là game indie,” Cường lẩm bẩm, nhưng vẫn nhấp vào link tải về.
Ngay sau khi chơi thử, hắn lập tức bị cuốn hút. Dù ban đầu chỉ đạt 4 điểm, nhưng cảm giác thách thức khiến Cường không thể dừng lại. Đến tối, hắn gửi tin nhắn cho bạn bè trong nhóm Yahoo: [Thử cái game này chưa? Flappy Bird. Khó chịu thật, nhưng vui lắm!]
Cùng lúc đó, cũng tại một góc nhỏ nào đó ở Hà Nội, Dương - một nhân viên văn phòng 27 tuổi - vừa kết thúc một ngày dài làm việc đầy mệt mỏi. Hắn trở về căn trọ nhỏ hẹp của mình, vứt cặp xuống sàn rồi thả người xuống ngồi trên giường.
Tuy hắn không phải là một game thủ chuyên nghiệp, nhưng hắn thường tìm đến những trò chơi nhỏ để giải trí sau giờ làm. Tối đó, Dương mở ra diễn đàn game yêu thích, hy vọng tìm được thứ gì đó mới mẻ để thử.
Một bài viết nổi bật với tiêu đề: [Flappy Bird – Trò chơi nhỏ nhưng thách thức lớn! Bạn đã thử chưa?]
“Flappy Bird à?” Dương lẩm bẩm, click vào liên kết để đọc thêm. Những hình ảnh Pixel đơn giản và mô tả cơ chế chơi khiến hắn không mấy ấn tượng ban đầu, nhưng vì miễn phí, hắn quyết định tải thử.
Mười phút sau, Dương ngồi trước màn hình máy tính, khởi động trò chơi.
Giai điệu nhạc nền vang lên – đơn giản, nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút. Hắn bắt đầu điều khiển nhân vật pixel nhỏ nhảy qua các chướng ngại vật.
“Ừm… cũng không tệ lắm,” Dương nghĩ, ngón tay bấm phím cách để nhảy qua những vật cản đầu tiên.
Nhưng chỉ vài phút sau, hắn nhận ra mình đã bị Flappy bird cuốn hút một cách kỳ lạ. Những cấp độ ngày càng khó hơn, yêu cầu sự tập trung cao độ và phản xạ nhanh nhạy.
“Chỉ một lần nữa thôi…” hắn tự nhủ, nhưng mỗi lần thất bại, hắn lại muốn chơi thêm để vượt qua chính mình.
Một giờ trôi qua, Dương đã hoàn toàn đắm chìm vào trò chơi.
Hôm sau, trong lúc làm việc, Dương không thể ngừng nghĩ về Flappy bird. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, hắn mở lên máy tính, tìm kiếm thông tin về trò chơi và phát hiện ra nhóm cộng đồng mà Hương đã tạo.
“À, đây rồi,” hắn lẩm bẩm, ấn vào tham gia. Dương chia sẻ: “Tối qua mới chơi thử, đạt đến cấp độ 12. Có ai đạt cao hơn không?”
Bài đăng nhanh chóng nhận được hàng chục bình luận. Một người chơi khác khoe rằng họ đã đạt đến cấp độ 15, khiến hắn không thể ngồi yên.
“Thế này thì tối nay mình phải phá kỷ lục mới được,” hắn nghĩ, cười đầy quyết tâm.
Buổi tối nọ, khi Dương vừa đăng bài trong nhóm cộng đồng, liền nhận được phản hồi từ chính Thu Hương: “Cấp độ 12 là rất giỏi rồi! Nếu có gợi ý nào để trò chơi thú vị hơn, bạn cứ chia sẻ nhé!”
Dương hơi ngạc nhiên. Hắn không nghĩ đội ngũ phát triển trò chơi lại tương tác gần gũi như vậy. Cảm giác như họ thực sự quan tâm đến ý kiến của từng người chơi.
“À, nếu được, tôi nghĩ có thể thêm vài vật phẩm đặc biệt để người chơi có cơ hội hồi sinh khi thất bại,” hắn gợi ý.
Không lâu sau, Hương trả lời: “Cảm ơn bạn! Đây là ý tưởng rất hay. Chúng tôi sẽ xem xét bổ sung trong bản cập nhật sắp tới.”
Sự tương tác này khiến Dương cảm thấy mình như một phần của trò chơi, và từ đó, hắn càng muốn chia sẻ nó với người thân và bạn bè.