Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 116



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



-----"Con dao chém đứt xích sắt nọ đã đâm thủng bàn tay nàng, đụng phải thân thể mềm mại."-----

Trong một góc mật thất, sáu người ngươi tới ta đi, đánh nhau hỗn loạn.
Một mình Văn Mặc Huyền gánh ba người, làm Cố Lưu Tích bên kia cơ bản không có áp lực. Giao đấu với nàng chính là Quỷ Mị trong Tương Tây Tứ Quỷ, tốc độ cực nhanh, thân pháp linh hoạt, biến hoá kỳ ảo, một đôi Nga Mi Thứ (*) nhẹ nhàng linh hoạt, thật đúng là giống như Quỷ Mị (quỷ quái).
(*) '峨嵋刺': là một vũ khí võ thuật truyền thống của Trung Quốc. Chúng là một cặp thanh kim loại có đầu nhọn được sử dụng để đâm; thường được gắn thêm một chiếc nhẫn có thể tháo rời được đeo trên ngón giữa, cho phép chúng quay và được chế tác công phu. Những vũ khí này có nguồn gốc từ núi Nga Mi. (Nguồn: Wikipedia)
Hình minh họa:


Nhưng Cố Lưu Tích đã hiểu rõ công phu của nàng ta, cộng thêm bản thân nàng cũng áp dụng chiêu thức đánh nhanh, Lạc Già thập cửu bí quyết cũng đã vào tầng thứ ba, nội lực càng thêm tinh thuần so với Quỷ Mị, nên dư sức ứng phó.
Còn bên Văn Mặc Huyền, mặc dù công phu của nàng tốt, mà đối mặt tam Quỷ vẫn còn có chút nguy hiểm, nhất là Quỷ Nương, khiến người ta khó lòng phòng bị nhất.
Nàng ta cầm một thanh dao găm tối màu, nhìn đen nhánh như không lưỡi, nhưng lại là kì binh chém sắt như chém bùn. Nhất là ở trong thạch thất u tối này, Quỷ Nương cầm ngược nó dưới tay áo, căn bản không có thể thấy nó sẽ chọc hiểm lúc nào.
Ba người phối hợp rất là chặt chẽ, mỗi khi Quỷ Quý tay không tấn công mạnh tới, Quỷ Thường theo sát rút kiếm đâm nhanh. Đợi đến lúc Văn Mặc Huyền ứng phó hai người đó, Quỷ Nương liền lặng yên áp sát Văn Mặc Huyền, dao găm trong tay cũng âm thầm thọc tới cổ họng nàng.
Liên tiếp ba lượt tấn công không chừa đường sống, trên người Văn Mặc Huyền đã thêm hai vết máu. May mà nàng kịp thời né qua, chỉ bị rách da thịt.
Quỷ Nương ở một bên nhìn Văn Mặc Huyền vẫn điềm tĩnh đứng nơi đó, ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt. Nhìn tới hai vết máu trên vai trái của nàng, trong mắt lộ ra đau lòng.
"Quá phí phạm rồi. Quỷ Thường, tốc chiến tốc thắng, đừng làm bị thương thân thể của nàng. Khó gặp túi da tốt như thế, làm hư rồi thì tiếc lắm."
Vừa dứt lời nàng ta nhanh chóng bắn người về phía Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền rê chân trái thăm dò, đột ngột ngửa người ra sau, giơ kiếm cắt ngang qua. Tiếng va chạm thanh thúy vang lên, con dao găm kia xẹt ngang lưỡi kiếm, cắt đi mấy sợi tóc của Văn Mặc Huyền.
Khi nàng còn chưa kịp đứng dậy, Quỷ Nương lại vặn người giữa không trung ập tới, đồng thời Quỷ Thường cũng nhảy bật lên, trực tiếp đâm kiếm xuống!
Văn Mặc Huyền phản ứng cực nhanh, bàn tay trái đập sàn đất, nhanh chóng xoay tròn người đứng lên. Sau khi tránh được Quỷ Nương, bàn tay trái phóng xích sắt thẳng hướng Quỷ Quý đang có ý đồ bức nàng lùi xuống.
Quỷ Quý bất ngờ đến không kịp phản ứng, bị khóa sắt quấn cổ, người đã bị Văn Mặc Huyền giật qua. Quỷ Thường vội vàng muốn cứu hắn, kiếm đâm tới bụng Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền cầm kiếm đẩy ra, xích sắt trong tay quấn lấy hai thanh kiếm.
Trong khoảnh khắc đó, bên tai lại lần nữa cảm giác được hơi thở nguy hiểm. Văn Mặc Huyền vận nội lực cố kéo hai người đi qua, chừa lại một đoạn xích xoay tròn quấn lấy con dao găm đen nhánh nọ.
Tiếng xích sắt bị chặt đứt vang lên liên hồi, ánh mắt Văn Mặc Huyền trầm xuống nhìn con dao không ngừng chặt đứt xích, từ từ xông tới cổ họng mình.
Quỷ Nương trông rất hưng phấn, nàng đã dự liệu được, nàng sắp sửa có được một thi thể cực kỳ hoàn mỹ.
Chẳng qua là bên tai bỗng nghe thấy một tiếng hét to: "Liễu Yên Nhi!"
Con dao đang xộc tới chợt khựng lại. Khuôn mặt ngây thơ như con nít của Quỷ Nương lập tức vặn vẹo, nàng trừng to mắt nhìn Cố Lưu Tích, cất tiếng the thé: "Liễu Yên Nhi gì hả? Tiện nhân đó chết rồi, chết từ lâu rồi!"
Ả đó cướp đoạt người yêu của nàng, phá hoại cuộc đời của nàng, còn khiến gã nam nhân đó hoài niệm ả tới lúc chết, ả đã chết từ lâu rồi!
Nàng từng dao từng dao cắt thịt của ả, ả làm sao có thể còn sống được!
Nhưng mà chỉ trong chốc lát khựng lại này, Văn Mặc Huyền đã đá gãy xương đùi Quỷ Thường, quấn lấy cổ tay Quỷ Nương đè nàng ta quỳ xuống, tay phải buông kiếm bị xích xoắn lấy, trực tiếp khống chế vai trái của Quỷ Nương!
Mà phát giác được không đúng, Ảnh Tử cũng từ trong góc khuất lướt tới, dùng trường kiếm đâm thẳng hậu tâm của Quỷ Nương.
Bị một loạt động tác của Văn Mặc Huyền làm hoảng hốt, Quỷ Thường, Quỷ Quý đều không kịp phản ứng. Mắt thấy Quỷ Nương sẽ chết dưới thân kiếm của Ảnh Tử, Cố Lưu Tích vừa đánh bị thương Quỷ Mị lại khẩn trương muôn phần!
"Mặc Huyền, nhanh chóng lui lại!"
Trước đó, thấy Văn Mặc Huyền sắp mất mạng, dưới tình thế cấp bách nàng đã hô lên cái tên khiến Quỷ Nương đột nhiên biến sắc. Mà Quỷ Nương dù sao cũng không phải người bình thường, chỉ trong nháy mắt đã hoàn hồn. Thần sắc điên cuồng trong đôi mắt đó làm Cố Lưu Tích sợ hãi muôn phần, cũng bất chấp bị Quỷ Mị quấn lấy kiếm, vội vã hô lên những lời này, nhanh chóng tiến tới gần Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền nghe thấy Cố Lưu Tích hoảng loạn gọi, cũng mơ hồ cảm thấy nguy hiểm. Chẳng qua lúc này nàng một mình khống chế ba người làm sao có thể đơn giản rút lui, chỉ có thể miễn cưỡng lùi về sau một bước.
Mà Quỷ Nương vốn bị tay phải của Văn Mặc Huyền khống chế ở vai trái, cơ thể mãnh liệt co rụt lại. Cơ thể vốn nhỏ gầy đã vặn vẹo đến đáng sợ, lập tức thoát khỏi khống chế của Văn Mặc Huyền. Mà bàn tay trái trống không lại thò ra một con dao găm, nàng ta nhe răng cười đâm tới ngực Văn Mặc Huyền!
"Loại nữ nhân xinh đẹp như này, đều đáng chết!"
Ảnh Tử trừng mắt muốn nứt ra. Nhưng hắn hiểu được dù hắn nhanh cỡ nào, lúc kiếm của hắn đâm vào người Quỷ Nương, con dao kia cũng đã cắm vào ngực Văn Mặc Huyền rồi.
Đầu óc Cố Lưu Tích trống rỗng, giờ phút này trong mắt nàng, không có Văn Mặc Huyền, không có Quỷ Nương, chỉ còn con dao tối màu u ám kia. Nàng không biết nàng nhanh cỡ nào, thậm chí không rõ nàng đang làm gì, chẳng qua trong lòng có một âm thanh không ngừng vang lên: ngăn nó lại, ngăn nó lại!
Một thước... Nửa thước...
Ngón giữa của nàng đã cảm nhận được sát khí sắc bén ác liệt, sau đó, không chút do dự chộp lấy nó!
Như là không biết đau, phát giác con dao vẫn xông về phía trước, Cố Lưu Tích khẽ xoay cổ tay. Con dao chém đứt xích sắt nọ đã đâm thủng bàn tay nàng, đụng phải thân thể mềm mại.
Tiếng lưỡi dao xuyên qua da thịt khiến người ta run rẩy. Máu tươi phun ra, vô cùng hỗn loạn, vô cùng thê thảm trộn lẫn vào nhau, làm người ta muốn phát điên.
Lúc Cố Lưu Tích nhào đầu về phía trước, Văn Mặc Huyền đã thấy hãi hùng. Thấy nàng đưa tay cầm chặt còn dao bén nhọn nọ, nghe thấy tiếng vang rợn người kia, lồng ngực nàng tràn lan đau nhức.
Bởi vì Cố Lưu Tích đưa tay ngăn lại, con dao dù đâm vào người nàng, cũng không có tới chỗ hiểm.
Mắt Văn Mặc Huyền đỏ ngầu, mặt thì tái xanh, tay phải vội ôm lấy Cố Lưu Tích. Thấy Quỷ Nương bị Ảnh Tử một kiếm đâm xuyên, hơi thở quanh người nàng cực kỳ áp lực, bàn tay trái câm lấy trường kiếm bị quấn chặt, nội tức xung động, trực tiếp chặt dứt dây xích, trước khi Quỷ Nương rút dao, đột ngột vung kiếm chặt đứt bàn tay trái của nàng ta, rồi lập tức ôm Cố Lưu Tích nhảy ra.
Bởi vì khóa sắt bị Văn Mặc Huyền chặt đứt trong cơn giận dữ, Quỷ Thường, Quỷ Quý được thoát thân. Nhìn thấy Quỷ Mị trọng thương, Quỷ Nương cũng hấp hối, hai người không dám ham chiến, vội vã tìm đường chạy.
Văn Mặc Huyền nhìn vết máu to lớn trên người, hơn phân nửa đều từ trên tay Cố Lưu Tích ồ ồ chảy ra. Điểm huyệt đạo trên tay Cố Lưu Tích, ánh mắt nàng trầm xuống nhìn hai người muốn bỏ chạy kia. Tay rái cầm kiếm lên, nhanh như chớp, phóng thẳng hướng ngực của Quỷ Quý!
Quỷ Quý miễn cưỡng tránh thoát chỗ hiểm, lại bị xuyên thấu vai trái găm chặt trên vách tường, dùng đầu gối nghĩ cũng biết một kiếm này lực đạo kinh người cỡ nào.
Còn dư lại Quỷ Thường cũng đủ Ảnh Tử ứng phó. Văn Mặc Huyền gắt gao mím môi, ôm Cố Lưu Tích đang đau đến phát run bước nhanh đến chỗ sạch sẽ hơn.
Ngồi xếp bằng xuống, để Cố Lưu Tích tựa trong ngực, lúc này nàng mới cẩn thận bàn tay phải đã buông lỏng vô lực ấy lên.
Lúc Cố Lưu Tích ý thức được Văn Mặc Huyền đã bình yên tránh thoát một kiếp mới khôi phục được tri giác. Cơn đau nhức cắn tâm cắn phế trên tay phải ào ào cuốn tới, Cố Lưu Tích không thể kìm nén nổi mà run người.
Cảm giác được Văn Mặc Huyền nâng tay mình lên rồi lại đột nhiên cứng ngắt, sau đó bên tai nghe thấy tiếng nàng nghiến răng, bàn tay lành lạnh kia cũng run lên. Cố Lưu Tích hít một hơi thật sâu, gắng gượng nói: "Ngươi... Ngươi đừng giận, chẳng qua là... Chẳng qua là hơi đau chút, nhìn dọa người... chút thôi."
Văn Mặc Huyền không nói gì, nhưngCố Lưu Tích rõ ràng cảm nhận được sự dồn nén trong hơi thở nặng nề của nàng.
Tuy rằng tay đau dữ dội, nhưng nàng cũng không muốn Văn Mặc Huyền như vậy, cố gắng ngồi thẳng người dậy, định quay đầu lại bị Văn Mặc Huyền ngăn lại.
"Đừng nhúc nhích!"
Giọng nói hơi khàn khàn, còn hơi run run, làm Cố Lưu Tích càng thêm lo lắng. Tựa hồ cảm nhận được tâm tư của nàng, người phía sau hít vào một hơi: "Con dao mà rút ra sẽ rất đau. Ngươi gắng chịu một chút."
Cố Lưu Tích cúi đầu nhìn xuống bàn tay phải máu thịt mơ hồ, con dao nọ vẫn còn găm trong xương.
Con dao này sắc bén vô cùng, cứ nghĩ nếu không phải Văn Mặc Huyền nhanh chóng chặt đứt bàn tay trái của Quỷ Nương, phòng ngừa nàng ta rút ra, sợ rằng tay này của nàng sẽ đứt lìa mất. Cứ nghĩ thế, sắc mặt Cố Lưu Tích càng tái hơn. Rút dao ra tất nhiên sẽ đau. Chỉ có sợ Văn Mặc Huyền càng khó chịu hơn mà thôi. Nàng ra vẻ thoải mái nói: "Ừ, đau thì ta sẽ cắn ngươi."
Văn Mặc Huyền trầm mặc cúi xuống, người trong ngực mặt tái mét, trên trán đều là mồ hôi lạnh. Mấy sợi tóc dính bết bên thái dương, chật vật lại làm người ta đau lòng.
Trong con ngươi đen láy tràn lan sương mù, Văn Mặc Huyền đưa tay lau mồ hôi thay nàng, sau đó nhẹ nhàng đẩy mặt nàng dán sát vào vai mình, không cho nàng xem.
Chăm chú cắn môi, cầm bàn tay trông thê thảm kia lại gần, nhìn con dao đen bóng, chậm rãi nắm lấy, cẩn thận vết thương, khống chế góc độ, lập tức bấm bụng rút ra phát một, đồng thời ấn chặt đầu Cố Lưu Tích lên vai mình.
Cố Lưu Tích co giật người, kêu lên một tiếng, sau đó hung hăng cắn xuống, bởi vì Văn Mặc Huyền nhấn một cái, vừa lúc cắn lên vai của nàng luôn.
Cơn đau nhức nhối đột ngột ập tới, làm nàng cắn cực kỳ mạnh. Dù Cố Lưu Tích há miệng rất nhanh, nhưng nàng vẫn có thể nếm ra mùi máu tươi.
Cố Lưu Tích muốn mở miệng, nhưng nhiêu đó đã hao tốn hết sức lực của nàng, chỉ có thể nằm gục trong ngực Văn Mặc Huyền, không ngừng thở gấp.
Văn Mặc Huyền lại như không còn cảm giác, chỉ nhanh chóng lấy thuốc đã chuẩn bị từ trước ra rắc lên vết thương.
Cả bàn tay phải của Cố Lưu Tích đều bị đâm xuyên, thấy rõ cả xương, mà bốn ngón tay cũng bị cắt đến xương, gần như muốn đứt rời.
Văn Mặc Huyền xé phần áo trong sạch sẽ của mình băng bó cho nàng, cả người vẫn còn run run.
Sau khi xử lý xong xuôi, Văn Mặc Huyền cẩn thận cầm tay phải của nàng, ôm chặt nàng vào lòng, không nói tiếng nào.
Mà Ảnh Tử giải quyết xong Quỷ Thường lại nhìn qua tình huống của hai người, khẽ thở dài một cái, đánh ngất Quỷ Quý và Quỷ Mị, rồi ở xa yên tĩnh trông coi.
Một lát sau, cơn đau rốt cuộc giảm bớt, Cố Lưu Tích mới có sức mở miệng, nhưng một giọt ấm nóng nhỏ trên cổ khiếng nàng lập tức đờ người.
Cho đến giờ, nàng không hề biết nước mắt lại nóng đến thế. Từ cổ chảy xuống, thấm vào tận đáy lòng, nung bỏng trái tim nàng.
Nàng hiểu rất rõ Văn Mặc Huyền, một người bị hành hạ hơn mười năm, ắt hẳn đã cứng cỏi đến độ một người thường không cách nào tưởng tượng nổi.
Trong lòng nàng, ngoài mấy chỗ được nàng ấy cẩn thận che dấu, có rất ít thứ có thể khiến nàng ấy mất khống chế.
Người như vậy, cũng rất kiêu ngạo, nếu không phải thân thiết, rất ít người có thể phát hiện được sự yếu ớt của nàng. Mà nàng cũng không muốn để người khác biết nàng khó chịu.
Giống như lần kia, nhìn thấy bức họa của cha mẹ, dù cho đau đớn cỡ nào, nàng ấy cũng chỉ đợi nàng đi rồi, mới một mình lặng yên đứng đấy, lặng yên rơi lệ.
Nhưng bây giờ nàng ấy lại vì nàng bị thương mà rơi nước mắt. Cố Lưu Tích thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào nữa.
Nàng vô cùng vui vẻ vì địa vị của mình trong lòng nàng ấy, nhưng càng hối hận hơn bởi vì hành vi của mình khiến nàng ấy khó chịu.
Nàng được sống lần nữa, vốn chính là muốn cho nàng ấy vui vẻ bình an, mà sự xuất hiện của nàng lại khiến nàng ấy phải mạo hiểm, thậm chí rơi lệ. Không được rồi, sao nàng có thể làm nàng ấy khóc chứ?
Giọng Cố Lưu Tích run run, vội vàng cất tiếng gọi: "Mặc Huyền."
Văn Mặc Huyền dừng một chút, sau đó ngẩng đầu lên, buông Cố Lưu Tích ra, nhỏ giọng nói: "Còn đau phải không?"
Cố Lưu Tích nhìn người trước mắt, cặp mắt ửng đỏ, bên trong tràn đầy thương tiếc, giọng nói thấp nhẹ vững vàng, trên mặt không thấy vệt nước mắt nào, chỉ có chút óng ánh trên hàng mi dài. Nếu không phải thế, căn bản nhìn không ra nàng đã khóc.
Bờ môi hơi hé mở, lời định nói không được tuôn ra. Nàng nhìn nàng, khuôn mặt trắng tái nở nụ cười: "Không đau, thuốc của Nhược Quân rất tốt."
Văn Mặc Huyền cũng cười cười, khóe miệng lại thấm tia đắng chát, nhìn mảnh vải trắng đã thấm máu, nhỏ giọng nói: "Là ta quá ngu rồi, làm sao có thể không đau chứ."
Cố Lưu Tích ngơ ra, nhìn thấy trên mặt áo đen của nàng bị thấm ướ, sắc mặt càng tái thêm, đưa tay muốn lật xem, lại bị Văn Mặc Huyền cầm chặt lại, nhíu mày nhẹ giọng khiển trách: "Hồ đồ!"
Nhìn bàn tay phải bị quấn chặt chẽ, Cố Lưu Tích bất chấp quẫn bách, vội nói: "Con dao kia có phải cũng làm ngươi bị thương không, còn có vai của ngươi, ta... ta cắn chảy máu rồi, ngươi mau nhìn xem."
Văn Mặc Huyền nâng nàng dậy, khẽ nói: "Không có sao, dao bị ngươi chắn lại, chỉ bị đâm rách chút đỉnh thôi. Còn chỗ vai, hàm răng kia của ngươi, cắn không đau đớn gì hết. Chúng ta trễ nãi quá lâu rồi, phải nhanh chóng vào cứu người thôi."
Cố Lưu Tích nóng vội, nhưng nhìn ra sự cố chấp của nàng, chỉ có thể ngó thêm vài cái, thấy không còn đổ máu nữa, lúc này mới từ bỏ.
Ngoài lo lắng thời gian kéo dài sẽ đến lúc Lý Yên Nhiên tỉnh lại, nàng càng lo lắng tay của Cố Lưu Tích. Bàn tay ấy bị thương rất nặng, nàng cần nhanh chóng tranh thủ thời gian mang người đi tìm Tô Nhược Quân. Nếu mà để lâu, cũng không biết có để lại hậu hoạn gì không nữa.
"Các chủ, phu nhân, hai người thế nào rồi?"
Cố Lưu Tích vẫn chưa quen được gọi là phu nhân cho lắm, trên gương mặt tái nhợt thoáng ửng hồng.
"Không việc gì, chúng ta đi vào trước đi."
Ảnh Tử nhìn bốn tên thủ vệ còn sống, cùng với Quỷ Quý, Quỷ Mị, do dự nói: "Các chủ, những người này..."
Văn Mặc Huyền trầm mắt nhìn họ: "Tương Tây Tứ Quỷ tàn nhẫn bất chấp, không giữ lại được. Về phần bốn người kia, điểm huyệt ngủ rồi thả đi."
"Dạ."
Mặc dù Cố Lưu Tích không ưa lạm sát, nhưng hành động này của Văn Mặc Huyền nàng lại không có ý kiến.
Tương Tây Tứ Quỷ làm nhiều việc ác, sớm đáng chết, hơn nữa thiếu chút nữa Văn Mặc Huyền đã gặp chuyện, khiến nàng không còn chút thương cảm nào.
Ảnh Tử giải quyết xong hai người, lấy ra chìa khóa trên người thủ vệ, mở một cánh cửa sắt, đi thẳng vào ám thất.
Nhiệt độ bên trong rõ ràng là cao hơn rất nhiều, hai bên đều các gian phòng đá, bố trí cửa sắt và vẻn vẹn một ô cửa sổ. Trên mỗi vách đá đều có ngọn đèn, ánh sáng mờ nhạt kéo dài dọc đường.
Không khí tràn đầy mùi khó ngửi, còn có mùi máu thoang thoảng. Văn Mặc Huyền nhíu mày, cẩn thận cầm cổ tay phải của Cố Lưu Tích, che chở cho nàng không đụng phải.
Dựa theo bản đồ Tiêu Mộng Cẩm đưa, ba người đi trái năm mươi bước, xuất hiện hai ngã, tiếp theo quẹo phải, đi thẳng một đường, cuối cùng đến gian thạch thất nàng nói.
"Lẽ ra chính là gian phòng này."
Cố Lưu Tích chậm rãi nói, sau đó lần tìm ô cửa sổ nhìn vào trong, không ngờ lại đụng mặt một nam từ đầu bù tóc rối, mặt đầy vết thương đi lên. Trong miệng hắn phát ra tiếng khàn như dã thú, đụng đến cửa sắt loảng xoảng một tiếng.
Cố Lưu Tích không có ngờ tới, bị dọa hết hòn, vội vàng lui ra sau. Văn Mặc Huyền ôm lấy nàng liền lùi lại vài bước, nhìn xuống tay của nàng, ôn tồn nói: "Đừng sợ." Sau đó chăm chú nhíu mày.
Cố Lưu Tích bình tĩnh lại, trên gương mặt đó, vết thương sớm thối rữa, cặp mắt cũng đục ngầu không ánh sáng, quả thực không giống người sống. Nhớ tới dáng vẻ người nọ, sức lực lớn như thế, trái tim không khỏi trầm xuống.
Ở kiếp trước nàng từng gặp người này. Lúc ấy khai chiến với Tâm Tích các, Nhiễm Thanh Ảnh đã từng sắp xếp người như vậy đối phó Tâm Tích các. Theo nàng ta nói, đó đều là tội đồ trong giáo, bị dùng cực hình, tạo thành dược nhân.
Bọn họ rất mạnh, không biết đau đớn, không có nhược điểm, rất là khủng bố.
Nhớ tới lần ám sát của Minh U vệ mình xém chút đã quên, Cố Lưu Tích ảo não. Chẳng lẽ ở kiếp này, Mộ Cẩm đã bắt đầu luyện chế dược nhân rồi sao?
Nhưng những Minh U vệ đó mặc dù hành vi quỷ dị, lại không hề mang dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này. Chuyện này nên giải thích thế nào đây?
Thấy Văn Mặc Huyền nhíu mày, nàng sực nhận ra: "Không đúng, nếu ở bên trong là người nọ, vậy mẫu thân Tiêu cô nương đâu?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu, nhất thời bầu không khí có chút ngưng trọng.
Nếu lần này thất bại, thì có lẽ sẽ không có lần sau nữa.
Lâm Đỉnh Thiên nhất định sẽ chuyển đi, đến lúc đó càng thêm bị động.
Ước chừng không còn nhiều thời gian, Văn Mặc Huyền trầm giọng nói: "Thời gian không còn nhiều, nếu không được thì chúng ta tìm từng gian, hỏi bọn họ một chút xem có ai thấy mẫu thân nàng bị chuyển ra ngoài hay chăng."
"Nhưng thưa Các chủ, bà ấy sẽ không bị đưa đi rồi chứ?"
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Sẽ không đâu. Tiêu cô nương mới gặp mẫu thân nàng đấy, mà mấy ngay nay chúng ta quan sát kỹ càng, hắn không có cơ hội."
"Nếu như Lâm Đỉnh Thiên không hoài nghi Tiêu cô nương, như vậy có lẽ xảy ra chuyện gì đó dẫn đến đổi chỗ, hoặc là nàng ta nhớ lộn. Nếu là như vậy, hẳn là không có thay đổi nhiều lắm. Chúng ta tìm tiếp xem."
Trong lúc bọn họ chuẩn bị đi, một giọng nói có vẻ mệt mỏi từ gian thạch thất khác vang lên: "Có phải các ngươi tới cứu người?"
Cố Lưu Tích sững sờ, nhìn mấy gian thạch thất chung quanh, Văn Mặc Huyền nói khẽ: "Gian thứ ba đối diện bên trái."
Nói rồi ba người đi qua, thông qua cửa sổ nhỏ, nhìn thấy một nam nhân mặc trường bào cũ rách, tóc rối tung, ngồi dưới đất. Tay chân ông ta bị xiềng xích, sợi xích to bằng cánh tay thì cố định trên vách tường.
Thấy các nàng đang quan sát mình, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên. Sắc mặt hư nhược, râu tóc cũng mang màu hoa râm, áng chừng có hơn bảy mươi tuổi, nhưng ánh mắt lại rất trong. Mặt mày hiền lành, cho dù có chút chật vật, lại mơ hồ mang khí chất nho nhã.
Cố Lưu Tích nhìn ông ta, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, lại không nhớ ra được. Nhưng theo trực giác, Cố Lưu Tích cảm thấy người này trông có vẻ hòa ái.
Ông lão đang ôn hòa, khi nhìn thấy Cố Lưu Tích thì bỗng cứng đờ, sau đó nét mặt trông không thể tưởng tượng nổi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Cánh môi ông ta không ngừng run rẩy, đứng bật dậy lảo đảo lại gần ổ cửa, lại chùm xích sắt kéo giật ngã trở về.
Ông ta không có đứng lên, chỉ ngẩng dậy si ngốc mà nhìn Cố Lưu Tích, trên mặt tràn đầy đau khổ, ánh mắt cực kỳ bi thương, cuối cùng lại cười ha ha, nhưng rõ ràng lại trông như đang khóc.
Một lão nhân bảy mươi tuổi nằm rạp trên mặt đất vừa cười vừa khóc, làm ba người đều có chút bất ngờ.
Cố Lưu Tích nhớ đến ánh mắt ông lão mới rồi, cũng cảm thấy đau lòng.
Thấy lão như vậy, nàng cực kỳ khó chịu. Thứ cảm xúc đi từ kinh ngạc đến cuồng hỉ, đến giật mình, đến tuyệt vọng hối hận, làm Cố Lưu Tích cảm thấy người này ắt hẳn cũng là người đáng thương.
Văn Mặc Huyền vốn hơi kinh ngạc, sau đó thấy Cố Lưu Tích mang vẻ không đành lòng, cặp mắt nàng trầm xuống. Có lẽ, nàng đã phát hiện một bí mật khó lường.
-------
Tác giả có lời muốn nói: Nếu mà tay phải của Tiểu Tích nhi

1 2 »