Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 132



-----""Văn Mặc Huyền, ngươi cần nàng, hay là cần Tâm Tích các đây? Ha ha, ta chống mắt chờ xem.""-----



Nghĩ tới những chuyện ấy, Cố Lưu Tích bỗng thấy bực bội trong lòng. Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Các hành vi của Minh U giáo đều đã rõ ràng, nhưng sao lại nhảy ra thêm một người nữa?
Hơn nữa có thể kết luận, hắn cũng biết được bí mật của Minh U giáo. Thậm chí, có thể tạo nên một thanh Thuần Quân lấy giả loạn thật, chẳng lẽ là có liên quan đến Âu gia?
Cố Lưu Tích chau mày. Huyết tuyến cổ, đúng rồi, nàng biết được huyết tuyến cổ, là bởi vì khi còn bé vô ý đi vào phòng của sư phụ, thấy được một quyển bản thảo, trong đó từng nhắc tới!
Nhìn Tiêu Viễn Sơn mang vẻ mặt trầm trọng, nàng nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, người có biết Ấn Sơn đại mộ không ạ?"
Tiêu Viễn Sơn cười khổ một tiếng: "Làm sao không biết được, vi sư đã từng đi vào đó rồi."
Nghe nói Tiêu Viễn Sơn xong, Cố Lưu Tích dường như bị người đánh mạnh một gậy, trong nháy mắt trở nên choáng váng. Chẳng lẽ là sư phụ cố ý... Không thể nào, sư phụ không phải là người như thế...
"Sư phụ, thanh kiếm Thuần Quân trong mộ Ấn Sơn kia, có phải là do người đúc không ạ?" Cố Lưu Tích hỏi mà giọng hơi run lên.
Tiêu Viễn Sơn khẽ sững sờ, thấy Cố Lưu Tích như vậy, mới nhận ra câu chuyện không như mình nghĩ: "Như thế nào, Thuần Quân là do Âu Dã Tử tiền bối tạo thành, làm sao..."
Ông đột nhiên cả kinh, lập tức hỏi: "Tích nha đầu, ý của con là Thuần Quân trong đó không phải thật?"
Thấy ông phản ứng như thế, Cố Lưu Tích cũng mê mang: "Chẳng lẽ ý sư phụ là, Thuần Quân thật ở trong mộ Doãn Thường?"
Nhưng mà không đúng, nàng nhớ rõ ràng rằng, kiếp trước Nhiễm Thanh Ảnh không có được Thuần Quân, sau đó cũng một mực tìm kiếm, thanh kiếm kia chắc chắn không phải thật!
Có phải phản ứng của sư phụ như thế, thanh kiếm kia có lẽ là thật. Hơn nữa ông ấy cũng từng tới đó rồi. Như vậy, cố ý dùng Thuần Quân làm mồi nhử, thiết kế cơ quan âm độc, thả huyết tuyến cổ vào mộ, cũng là sư phụ?!
Tiêu Viễn Sơn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: "Vốn dĩ ta không muốn can dự vào chuyện này nữa. Mọi thứ đều đã sớm nên chôn vùi cùng với Kiếm Thánh Âu Hoàng rồi. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, quanh đi quẩn lại, liên lụy đến con và A Ly, ta cũng không thể giấu diếm được nữa."
Đôi mắt Tiêu Viễn Sơn ánh lên sự bất đắc dĩ và cay đắng: "Người Âu gia rất si mê thuật đúc kiếm, và đặc biệt là đối. Thuần Quân vốn thất lạc trong chiến loạn lại một lần nữa tái hiện trong giang hồ, chẳng qua là bởi vì lời đồn bậy, làm cho người ta tưởng lầm đó là Cự Khuyết, nên mới dấy lên phân tranh."
"Lại là Thuần Quân?" Cố Lưu Tích cảm thấy tin tức ngày hôm nay nhận được thật sự quá mức rồi. Không ngờ sư phụ lại biết nhiều đến như vậy, vì sao nàng không phát hiện chứ.
"Sư phụ, vậy... vậy năm đó có tin đồn tìm thấy Cự Khuyết, nhưng lại là Thuần Quân đấy, là do Âu gia?"
"Ừ." Ánh mắt Tiêu Viễn Sơn ảm đạm đi, trông rất là chán nản: "Bọn họ không chịu buông tha cho Thuần Quân, cố chấp giữ gìn lời hẹn ước, cuối cùng lại khiến Âu gia gặp tai hoạ. Lúc đó ta còn nhỏ, may mắn được sư phụ Thiên Cơ Tử ra tay cứu giúp, nhận ta làm đồ đệ, giúp Âu gia ta tiếp tục kéo dài thuật đúc kiếm."
Thiên Cơ Tử, Thiên Cơ môn? Là môn phái đầu tiên sư phụ bái nhập mà Mặc Huyền đã nhắc đến ư, Cố Lưu Tích thầm tự hỏi.
"Sư phụ đối với ta ân trọng như núi. Trong lúc ta sợ biến cố Thuần Quân lại tái khởi, vừa hay gặp được một phát khưu quan tìm ra Ấn Sơn đại mộ. Hắn gặp trùng trùng điệp điệp cơ quan ở trong đó, còn có cả huyết tuyến cổ. Mà khi đó, sư huynh của ta, Tuần Ấp, là một quan môn đệ tử khác của sư phụ, rất có hứng thú với cổ độc, còn biết thuần hóa huyết tuyến cổ. Được bọn họ trợ giúp, ta đã giấu Thuần Quân vào Ấn Sơn đại mộ."
Văn Mặc Huyền đã từng nhắc tới môn chủ Thiên Cơ môn nhận hai đệ tử, hôm nay xem ra, không phải giả, chẳng qua là...
"Sư phụ, đã cất công giấu Thuần Quân, vì sao lại đặt nó vào chủ mộ thất, còn công khai mà bày trên giá đỡ ở chỗ dễ thấy như vậy?" Cố Lưu Tích không rõ, hơn nữa là nàng nhận ra, thanh kiếm Thuần Quân thật e là đã sớm rơi vào tay người rồi.
Quả nhiên Tiêu Viễn Sơn sững sờ: "Làm sao có thể. Lúc trước Thuần Quân được đặt trong một phòng tối nhỏ ở phía đông Ấn Sơn. Sư phụ còn cố ý bố trí trận pháp chặn kín đường đi, Tuần Ấp thì bố trí huyết tuyến cổ hắn đã thuần hóa ở chung quanh, thiết lập tầng sát khí nghiêm trọng nhất, ngăn chặn đám trộm mộ cơ mà!"
"Nhưng mà sư phụ ơi, lúc chúng con phát hiện Thuần Quân, nó lại được đặt ở chủ mộ thất, hơn nữa chung quanh còn rất hỗn loạn, bị trộm mộ cướp sạch không còn. Mà thanh Thuần Quân thì được bày trên giá đỡ, sau khi lấy nó ra, huyết tuyến cổ lại ào ào bổ tới."
"Không thể nào, huyết tuyến cổ trong Ấn Sơn hẳn là không còn nữa, bởi vì điều kiện sinh sống của huyết tuyến cổ nguyên bản rất khắc nghiệt, mà trong hoàn cảnh ngôi mộ nguyên sơ đã bị phá hủy, chúng không cách nào ấp trứng được. Ngoại trừ huyết tuyến cổ đã được Tuần Ấp thuần hóa..." Nói đến đây, Tiêu Viễn Sơn lập tức sững người, sắc mặt hơi xám đi.
Cố Lưu Tích cũng nhận ra chỗ không thích hợp. Theo lời sư phụ, những con cổ kia có lẽ vẫn còn trông coi Thuần Quân. Nhưng nếu như bỗng nhiên lại xuất hiện ở chủ mộ thất trông coi thanh kiếm giả, khả năng duy nhất, chính là chủ nhân của bọn nó đã điều khiển chúng nó đi ra.
"Sư phụ ơi, vị sư huynh Tuần Ấp nọ..."
"Hắn không phải là sư huynh của ta, hắn không xứng!" Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn tái mét, trong đôi mắt như muốn tóe ra lửa.
Tiêu Viễn Sơn thở hổn hển: "Hắn đã chết, súc sinh đó có lẽ chết rồi, làm sao còn có thể sống được, làm sao hắn còn sống được!"
"Sư phụ, người bình tĩnh chút, người tỉnh táo lại đã!" Cố Lưu Tích thấy hắn quá kích động, vội đi khuyên nhủ.
Tiêu Viễn Sơn nhìn Cố Lưu Tích, hít thở sâu vài lần, mà Liễu Tử Nhứ cùng Thi Lệ nghe thấy tiếng ông kích động gào to như thế, cũng vội chạy tới: "Sư phụ!"
Tiêu Viễn Sơn như là bị đả kích, ông hơi run rẩy, lui về sau vài bước, chán nản ngã xuống ghế.
"Sư phụ, người..." Ba người thấy vậy đều sợ hãi cực kỳ, vội xúm lại gần.
Tiêu Viễn Sơn vô lực mà khoát tay: "Ta không sao, ta không sao."
Trận bi kịch ấy đã qua năm mươi năm, sao ông vẫn còn dễ dàng cuống cuồng như vậy chứ.
Tiêu Viễn Sơn khẽ nói với Liễu Tử Nhứ và Thi Lệ: "Nhứ nhi, hỗn tiểu tử, hai đứa đi xuống trước đi. Vi sư không có sao, có một vài việc ta cần nói riêng với Tích nha đầu, đi xuống trước đi."
Thi Lệ và Liễu Tử Nhứ tuy rằng lo lắng không thôi, nhưng cũng không muốn trái lời Tiêu Viễn Sơn. Hai người đánh mắt với Cố Lưu Tích rồi mới chậm rãi đi ra.
Tiêu Viễn Sơn nhìn Cố Lưu Tích chập lát, nhỏ giọng nói: "Sư phụ thật sự không ngờ, chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà còn liên lụy đến con."
"Sư phụ?"
"Tích nha đầu, có muốn nghe chuyện năm đó không?" Tiêu Viễn Sơn đã bình tĩnh trở lại, chẳng qua đã không còn quắc thước như trước. Trông ông già nua mà ủ rũ, thật giống như một ông già yếu ớt.
Nhớ đến Văn Mặc Huyền từng kể sơ qua chuyện của sư phụ, Cố Lưu Tích đau lòng không thôi.
Vì sao những người đối tốt với nàng, đều phải trải qua nhiều giày vò không đáng như vậy?
Chậm rãi gật đầu, Cố Lưu Tích làm như khi còn nhỏ, ngồi ở bên cạnh Tiêu Viễn Sơn, nghe ông trầm lắng kể chuyện.
Nghe tự thuật Tiêu Viễn Sơn xong, Cố Lưu Tích thấy rất nặng nề, càng cảm thấy bi thương căm hận. Lòng tham thật sự có thể biến con người trở nên rất tàn nhẫn. Chỉ vì sư đệ hơn mình, lại cảm thấy sư phụ thiên vị, chiếm đoạt tư cách kế thừa ngôi môn chủ, mà đi cấu kết người ngoài, khi sư diệt tổ, tàn sát đồng môn! Tuần Ấp này, thật sự khiến người căm phẫn!
"Lúc ấy ta trẻ tuổi bồng bột, một mình xông vào phái Hoa Dương, tự tay đâm tên súc sinh đó. Mà một kiếm kia của ta rõ ràng đã đâm vào tim, hắn cũng không còn hơi thở, làm sao có thể sống được!" Tiêu Viễn Sơn nghiến răng nghiến lợi, lại ảo não không thôi.
"Sư phụ, như vậy Tuần Ấp còn có hậu nhân, hoặc là..."
"Khi hắn chết vẫn còn chưa thành hôn, huống hồ, huyết tuyến cổ là dùng máu của hắn để nuôi dưỡng, những người khác chắc cũng không làm được." Tiêu Viễn Sơn nói tiếp, sau đó hung hăng siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: "Ta ẩn nấp bốn mươi năm, thầm mong rời xa những phân tranh đó, nhưng mà... Không thể ngờ rằng, ta cũng bị người lường gạt cả năm mươi năm!"
Nỗi bi phẫn của Tiêu Viễn Sơn Cố Lưu Tích có thể hiểu được, có điều tình thế bây giờ là đối phương đang ở trong tối. Nếu như Tuần Ấp còn sống, ắt hẳn không bỏ ý định tìm sư phụ báo thù?
Mà có một chuyện làm nàng lo lắng hơn. Nếu như năm đó Tuần Ấp giả chết, như vậy sau khi có thể trốn thoát, tất nhiên sẽ không buông tha sư phụ. Như vậy khi sư phụ nhập Lạc Già môn, nhưng chuyện đã gặp phải là do định mệnh an bài, hay là có người ngầm gây khó dễ?!
Nàng không dám nhắc đến với Tiêu Viễn Sơn, vạn nhất thật là bởi vì nguyên do đó, e rằng sư phụ càng thêm suy sụp.
Mấp máy môi, Cố Lưu Tích chân thành nói: "Sư phụ à, con hiểu người không cách nào tiếp nhận, nhưng mà lúc này người thật sự không thể rời núi. Nếu như hắn còn sống, thậm chí còn có mưu đồ cướp lấy Thuần Quân, bố trí cạm bẫy dụ dỗ người đi Ấn Sơn, như vậy rất có thể hắn đã biết được bí mật của Thuần Quân, thậm chí cũng có địch ý với Minh U giáo. Một khi sư phụ bị bại lộ, hắn và Minh U giáo đều sẽ không bỏ qua cho người, đến lúc đó tình thế sẽ trở nên rất bị động."
Tiêu Viễn Sơn không phải người dễ kích động, mấy năm qua đã đủ mài đi nhuệ khí của ông năm đó rồi, chậm rãi thở ra một hơi: "Tích nha đầu, sư phụ hiểu mà."
Cố Lưu Tích thấy cảm xúc của ông đã dịu xuống thì khẽ nói: "Việc này có lẽ có liên quan tới chuyện Mặc Huyền báo thù. Hơn nữa nàng thông minh hơn con, còn rất lợi hại nữa. Ta sẽ kêu nàng giúp sư phụ điều tra rõ thân phận người kia, như thế, dù cho sư phụ muốn thanh lý môn hộ, cũng sẽ không bị rơi vào thế bị động."
Tiêu Viễn Sơn thấy Cố Lưu Tích như muốn hiến vật quý, thấy yêu thương không thôi. Ông nở nụ cười: "Nha đầu con đấy, rõ ràng suy nghĩ vì vi sư, nhưng thật là giống khoe khoang vị kia nhà còn à nha?"
Sắc mặt Cố Lưu Tích chợt biến thành xấu hổ đỏ hồng, sẵng giọng: "Sư phụ, người nói cái gì vậy ạ?"
Kể những bí mật đã đè nén nhiều năm xong, Tiêu Viễn Sơn mặc dù thấy ảm đạm, nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cố Lưu Tích thấy ông có vẻ mệt, vội bóp vai cho ông: "Sư phụ, vì sao không thấy Nhị sư huynh đâu ạ?"
Tiêu Viễn Sơn hừ một tiếng, sau đó mới thở dài kể: "Tâm tư A Ly quá nặng, lần này xuống núi may mắn có con nên mới không tạo thành sai lầm lớn. Chẳng qua hành vi của nó làm ta rất thất vọng, ta phạt nó đi ra sau núi tự ngẫm rồi."
Cố Lưu Tích khẽ cau mày: "Sư phụ, có phải Nhị sư huynh đã biết chuyện gì rồi không?"
"Ừ, có lẽ đã biết rồi thân phận của ta rồi, lại vô tình nhìn thấy được tung tích Thuần Quân trong bản thảo."
Nội tâm Cố Lưu Tích trầm xuống, Nhiễm Thanh Ảnh rất nhạy cảm, chỉ sợ Mạnh Ly nói vài điều không nên nói, cũng có thể làm nàng ta để mắt tới sư phụ.
"Sư phụ, con muốn đi gặp Nhị sư huynh."
"Con đi đi." Tiêu Viễn Sơn gật đầu, rồi lại nói: "Đã muốn về cùng nàng ăn năm mới, có lẽ con cũng không ở được bao lâu, nhớ tâm sự với sư tỷ sư đệ nhiều hơn. Chúng rất nhớ con đó."
"Dạ."
"Đi về rồi thì tới Lạc Đàm tìm ta, để vi sư xem thử mấy tháng con ra ngoài có lười biếng hay không."
"Dạ được ạ." Cố Lưu Tích nhanh chóng đáp lời rồi đi thẳng ra sau núi.
Lúc tìm được Mạnh Ly, hắn đang yên tĩnh ngồi trong thạch thất sau núi, ngẩn ngơ nhìn một cây tiểu đao.
Nhìn thấy Cố Lưu Tích, ánh mắt hắn lóe lên: "Muội trở về rồi à."
"Dạ. Nhị sư huynh, ta có lời muốn nói với huynh." Cố Lưu Tích ngồi ở bên cạnh hắn, thấp giọng nói.
Mạnh Ly vẫn yên tĩnh mà nghe, đến cuối cùng, cả người hắn cứng còng, siết chặt nắm đấm.
Cố Lưu Tích đứng dậy, nói khẽ: "Mặc kệ huynh có tin hay không, đây là chân tướng mà ta biết, Minh U giáo tuyệt đối có liên quan tới cái chết của cha huynh. Ta hiểu nỗi hận của ngươi, ta cũng hiểu sự nóng vội của huynh. Nhưng mà Nhị sư huynh à, mọi thứ ở đây, mỗi người ở nơi ta đều rất trân trọng. Cho nên, ta tuyệt không cho phép có người tổn hại họ một chút nào, ngay cả huynh, cũng không được. Huynh hãy nhớ cho kỹ nhé."
Nói xong nàng xoay người rời đi, Mạnh Ly ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nàng, cuối cùng chán nản nói: "Thật xin lỗi, ta sẽ không liên hệ với nàng ta nữa."
Cố Lưu Tích dừng một chút, trầm thấp thở dài. Vận mệnh quả nhiên khiến người ta lực bất tòng tâm, cũng khiến người kinh ngạc vô ngần. Tổng kết lại những chuyện mà nàng, Mặc Huyền, sư phụ, Mạnh Ly đã gặp, thế mà đều xuất phát từ biến cố năm đó. Vốn tưởng rằng chỉ là bất hạnh của mỗi người, cuối cùng lại dính kết vào nhau, quả nhiên thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến việc năm nay không tể đón năm mới với sư phụ và mọi người, hơn nữa một khi đi rồi e là lâu lắm mới có thể gặp lại. Nên ngoại trừ đi luyện công, nàng dành hết thời gian cho họ, còn dỗ dành được Tiêu Viễn Sơn hớn hở mặt mày. Mấy ngày nay ở mảnh đất nhỏ bé này, thật sự rất vui vẻ thuận hòa.
Thẳng đến ngày thứ ba, Xích Nham và Bích Thanh lên núi, hai người dem tin biết được báo cho Cố Lưu Tích. Cố Lưu Tích nghe thì biến sắc: "Chuyện ở Thanh Châu như vậy mà cũng đổ trút lên đầu Tâm Tích các cho được?!" Cắn răng: "Nhiễm Thanh Ảnh thật quá ngoan độc, cả một môn phái mà nói diệt liền diệt!"
Vừa nghĩ tới sợ là Văn Mặc Huyền đang sứt đầu mẻ trán, Cố Lưu Tích càng nóng ruột hơn, nói rõ cho Tiêu Viễn Sơn nguyên do, nàng liền rời đi ngay trong ngày.
Tiêu Viễn Sơn nhìn bọn họ đi xa, vuốt vuốt chòm sâu, sự lo lắng trong mắt nồng đậm. Các nàng đều còn rất trẻ, nhưng chuyện phải đảm đương lại quá nhiều. Nhưng may mắn chính là, Văn Mặc Huyền nọ đối đãi với đồ đệ ngốc của ông quả nhiên là dụng tâm vô cùng. Nhớ đến mấy món gọi là quà mọn kia, Tiêu Viễn Sơn lắc đầu, trong mắt có phần khen ngợi lẫn cả vui mừng.
Bản ghi chép của sư phụ Thiên Cơ Tử năm đó, ông tưởng rằng đã sớm bị thiệu rụi, không ngờ chuyện đã qua nhiều năm rồi mà nàng ta vẫn có thể tìm được.
Lông mày chau lên, tiểu nha đầu đó tâm tư thật sự sâu quá đi. Nha đầu ngốc nhà ông sợ là bị ăn gắt gao rồi. Một lát sau, ông lại cười cười, con cháu đều có phúc của con chấu, ông không cần quan tâm nhiều.
Thanh Tuyền sơn trang, mũi tên gắn thư màu xám bay vào trong một gian phòng. Một bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy nó, sau đó lấy tờ giấy ra.
"Giáo chủ, Phương Phó đường chủ gửi thư tới."
Nhiễm Thanh Ảnh khẽ chau mày, nét mặt hiện vẻ vui mừng: "Đọc!"
Mộ Cẩm mở tờ giấy ra, mặt mũi cứng lại: "Cố... Cố Lưu Tích xuất hiện ở Thục Trung, còn lên đường đi thẳng về Giang Lăng nữa."
Khóe môi Nhiễm Thanh Ảnh vẽ lên nụ cười lạnh: "Văn Mặc Huyền rút cuộc cam lòng rời khỏi nàng rồi?" Nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay: "Minh Đông?"
"Có thuộc hạ!"
"Dẫn người đi chặn đường, mặc kệ dùng phương pháp gì, mang nàng về cho ta. Nhớ rõ, không được tổn hại tính mạng của nàng."
Nhìn Minh Đông bước nhanh rời đi, trên mặt Mộ Cẩm bịt kín một tầng bóng mờ.
Nhiễm Thanh Ảnh không có chú ý nàng, nhìn bầu trời khá là âm u bên ngoài, trong con ngươi lóe lên vài tia âm u: "Văn Mặc Huyền, ngươi cần nàng, hay là cần Tâm Tích các đây? Ha ha, ta chống mắt chờ xem."
Lúc Cố Lưu Tích đi đã là ngày mười chín tháng hai, chỉ còn có mười một ngày, bởi vậy trên đường đi đều phóng ngựa rất nhanh.
Hôm nay đã là trung tuần tháng mười hai, trên đường đi, thời tiết ngày càng rét lạnh. Sau khi chạy bảy ngày đường, lúc sắp đến Thanh Châu, bầu trời đã đổ tuyết.
Mà trận tuyết trễ này lại rơi tận hai ngày liền. Trong chớp mắt, cả không gian đều bị phủ một màu trắng xóa. Núi non trùng điệp, mỗi ngọn núi như được quàng áo khoác trăng, yên tĩnh nghỉ đông. Nhánh cây khô bị phủ lớp tuyết dày, ngẫu nhiên có vài cành lá len lỏi ra ngoài mặt tuyết, như tổ điểm them cho thảm tuyết bao ra khắp trời.
Tuyết đọng rất dày, móng ngựa lún sâu vào mặt đẩt, thật là chỉ có thể lần mò mà đi thôi.
Dõi mắt nhìn con đường phía bị tuyết che phủ, còn có đường chân trời u ám xám xịt, như đang tiết lộ tâm trạng của Cố Lưu Tích lúc này vậy.
Tiếp tục như vậy, chắc là phải nuốt lời rồi.
Nhưng nàng đã hứa với Mặc Huyền, còn cam đoan sẽ không lừa gạt nàng ấy nữa... Khẽ nhíu mày, giữa đôi mày của Cố Lưu Tích là một màu ủ dột.
Ba người cuối cùng xuống ngựa, nắm dây cương chậm rãi đi trong nền tuyết, mấy hàng dấu chân uốn lượn mất trật tự rơi sau lưng.
Ba ngươi băng qua một thung lũng khá rộng lớn. Bông tuyết lưa thưa lác đác lại bắt đầu bay xuống. Cả một vùng thung lũng yên tĩnh vắng lặng, dường như tất cả sự vật đều bị đóng băng hết rồi. Chỉ có tiếng ngựa khạc khí, tiếng bước chân giẫm trên nền tuyết cọt kẹt, và được phóng đại vang vọng ở nơi bao la rộng lớn này.
Bỗng, Cố Lưu Tích dừng bước, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua rừng cây cách đó không xa, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên. Xem ra, suốt chặng đường vẫn không chịu hết hy vọng.
"Xích Nham, thời tiết lạnh lắm rồi, hoạt động chút thôi. Bằng không thì e là bị đông cứng luôn đấy."
Xích Nham nhìn qua Bích Thanh, trầm giọng nói: "Cố cô nương nói đúng."
Nói rồi ba người xoay mình phóng lên ngựa, giục ngựa chạy nhanh.
Cách đó không tới vài trượng, mấy bóng người từ trong đống tuyết nhảy ra, bông tuyết tóe lên đầy trời che mắt ba người, sau đó một tấm lưới màu trắng tung trời bay đến!
Cố Lưu Tích khẽ vuốt bên hông, một vòng lạnh lẽo từ trên thân thoát ra, mũi chân nhẹ điểm trên yên ngựa phóng lên trời, phá vỡ tấm lưới kia, mở ra đầy trời gió tuyết, xẹt qua cần cổ một người gần đó.
Máu đỏ tươi phụt ra, vẽ một đường cong chói mắt trên nền tuyết trắng. Máu nóng hổi đỏ rực làm tan lớp tuyết, lập tức đông lạnh thành một đóa hoa đẹp mắt.
Nét mặt Cố Lưu Tích đông lạnh, không còn vẻ ấm áp của ngày thương, khẽ nói: "Nàng ta thật là không thương tiếc mạng của các người mà. Người trước ngã xuống, người sau tiếp tục tiến lên đi tìm cái chết, can đảm lắm."
Nàng trời sinh lương thiện, cho tới bây giờ ra tay đều chừa đường sống.Nhưng mà cách Nhiễm Thanh Ảnh đối xử với Phi Ưng môn chứng tỏ đã biết được Văn Mặc Huyền còn sống. Từ lúc nàng đi đã liệu được, dựa theo tính tình của Nhiễm Thanh Ảnh, ắt hẳn sẽ không bỏ qua cho mình. Mà mục đích của nàng ta, nàng càng hiểu rõ hơn ai hết.
Nàng sẽ không cho phép loại khả năng ấy trở thành sự thật, những người này nàng cũng sẽ không lưu tình.
Bên kia, Xích Nham và Bích Thanh nhảy xuống ngựa, luồng qua bụng ngựa, trực tiếp tránh đi lưới lớn, chém hai người.
Mắt thấy ba người đã bị hạ, sáu người còn lại lập tức vọt lên, vây công Cố Lưu Tích. Mà ở hai bên sườn thung lũng, một màn mưa tên không phân biệt địch ta bắn thẳng xuống.
Cố Lưu Tích điểm nhẹ chân, lả lướt trong mưa tên bóng kiếm, không ngừng đoạt mệnh của những kẻ kia. Xích Nham và Bích Thanh thì hỗ trợ xử lý những kẻ đâm lén, không đến một lát, chỉ còn sót lại hai người vẫn đứng trên mặt tuyết.
Mà sau khi màn mưa tên ngừng lại, có một đám người áo xám nhảy từ trên cây xuống. Nhóm người này còn cao minh hơn, ra tay tàn nhẫn nhanh chóng, lui lui tiến tiến rất ăn ý với nhau.
Cố Lưu Tích nhíu mày lại, kéo ra một mảnh kiếm hoa, bức lui những kẻ đến gần, vận dùng khinh công siêu quần để ngăn chặn bọn xung.
Nàng mặc áo bào màu lau, di chuyển lả lướt như cánh bướm mùa đông, nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng cực kỳ lợi hại và nguy hiểm.
Ở một chỗ cao trên thung lũng, có một nữ tử khoác áo choàng trắng, yên tĩnh nhìn phía dưới, một lát sau, trầm thấp nói: "Quả thật là rất khiến người xúc động à. Nặc, Ẩn, đến phiên các ngươi rồi."
Nàng dứt lời, trong đống tuyết có chút động đậy, hai vật nhỏ đến không thể thấy rõ hướng thẳng xuống thung lũng, sau đó không còn thấy tăm hơi.
-------
Editor có lời muốn nói: Đố các bạn trong 7 giây trả lời được Tích nhi đang bao nhiêu tuổi đấy~