Chuyện đầu tiên làm chính là hỏi thăm Tần Hiên cùng Hà Vũ.
"Hai tên tiểu quỷ sớm đã về rồi."
Tô Vân Nguyệt nằm trên sô pha ăn nho, mơ hồ nói.
"Về rồi thì tốt".
Hà Vận mỉm cười, mang theo thực phẩm đi vào bếp.
Lần này, nàng mua không ít thứ, đủ làm một bữa thịnh soạn.
Hà Vũ làm bài tập xong cũng vào bếp giúp Hà Vận.
Hai tỷ muội sớm đã quen nấu cơm chung, Hà Vũ có thể tự lập, điểm này khiến Tô Vân Nguyệt rất vui mừng.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Vân Nguyệt đối với nội trợ phải gọi là dốt đặc cán mai.
Đột nhiên, trong bếp vang lên một hồi đùng đoàng.
"Gì vậy?"
Tô Vân Nguyệt kinh hãi, lao vội vào, Tần Hiên cũng từ trong phòng đi ra.
Trong bếp, trên sàn có mấy cái đĩa rơi vỡ, Hà Vận sắc mặt trắng bệch, hiện đầy đau đớn, lông mày nhíu chặt.
"Tỷ"!
Hà Vũ vội vàng dìu Hà Vận đứng dậy, không có nửa điểm bối rối.
Nàng và Tô Vân Nguyệt đưa Hà Vận đến ghế sô pha, hai người có chút lo lắng nhìn Hà Vận, lại không thấy có chút kinh ngạc nào.
Tựa hồ các nàng biết được nguyên nhân Hà Vận thống khổ như vậy.
Tần Hiên nhìn qua Hà Vận, ánh mắt dò xét một chút, lông mày bỗng nhiên gắt gao khóa chặt.
Hà Vận bị nội thương.
Tần Hiên trong lòng khiếp sợ dị thường, kiếp trước, Hà Vận có mấy lần cũng bị như vậy, nhưng Tần Hiên nào biết nguyên nhân, chỉ nghĩ là phụ nữ tới tháng.
Hiện tại, hắn mới phát hiện, sự tình không đơn giản như vậy.
"Tránh ra"!
Tần Hiên bước nhanh tới, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào trên thân thể Hà Vận.
Chợt, sắc mặt của hắn có chút khó coi.
"Tần Hiên, ngươi làm gì vậy?" Hà Vũ một bên quát lớn, trợn trừng mắt nhìn Tần Hiên.
Tô Vân Nguyệt cũng khẽ cau mày, nói: "Tần Hiên, ngươi tránh ra, chuyện này ngươi không giúp được".
Tần Hiên hít một hơi thật sâu, quay đầu hỏi: "Hà Vận bị thương từ khi nào"?
Câu nói này khiến hai người đều sửng sốt.
Tần Hiên thế mà biết đây là do thụ thương mà không phải vì ốm.
"Làm sao ngươi biết"? Hà Vũ không thể tưởng tượng nổi. Nàng cùng với Hà Vận cũng chưa bao giờ nói qua chuyện này với Tần Hiên.
Lúc này, Hà Vận thân hình mồ hôi như mưa, thấm đẫm quần áo, lộ ra thân hình mảnh khảnh.
Khuôn mặt đầy đau đớn, thậm chí như sắp ngất.
Tần Hiên lập tức đưa tay ra, đem linh lực vận chuyển đến đầu ngón tay.
"Ngươi định làm gì?"
Hà Vũ kinh hãi, vội vàng ngăn cản: "Ngươi đừng phá đám, nếu ngươi làm hại đến tỷ tỷ, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi".
Tần Hiên cũng không để ý, ngón trỏ cùng ngõn giữa chập lại, nhanh chóng điểm lên thân thể Hà Vận.
Rất nhanh, Hà Vận khí tức liền trầm ổn lại, vẻ đau đớn cũng dịu bớt, nhưng lại ngất đi.
"Tần Hiên"!
Hà Vũ không kìm được tức giận, biết rõ Hà Vận bị thương, lại còn dám liều lĩnh hành động.
Đây là sự tình động một tý liền bỏ mạng, vậy mà hắn dám hành động lung tung.
Bất quá nàng bị Tô Vân Nguyệt giữ lại, Tô Vân Nguyệt tràn đầy kinh ngạc nhìn qua Tần Hiên.
Nàng rõ ràng, Tần Hiên vừa rồi tuyệt đối không phải là loạn động, ít nhất Hà Vận khí tức đã ổn định lại, khiến Hà Vận ngất đi bất quá là không để cho nàng tiếp tục chịu đau đớn mà thôi.
Tần Hiên chậm rãi đứng dậy, quay đầu hỏi lại: "Hà Vận bị thương từ khi nào?"
Sâu trong ánh mắt hắn hiện lên một vòng hàn mang, thể nội Hà Vận có mấy chỗ kinh mạch bị đứt đoạn.
Những kinh mạch này là do người gây ra.
Có chút thương thế có thể nhìn thây được, như Mạc Tranh Phong, Tần Hiên liếc mắt liền có thể rõ ràng.
Nhưng có chút thương thế lại ẩn núp vô cùng tốt, Hà Vận mặc dù bị thương, nhưng loại thương thế này cũng không ảnh hưởng đến hành động của nàng, chỉ đến một giai đoạn nào đó, đột nhiên bạo phát khiến cho nàng đau đớn đến không muốn sống.
Quan trọng nhất là, Tần Hiên vừa mới quan sát, những kinh mạch này bị tổn thương đã rất lâu, thậm chí còn có xu thế hoại tử.
Có thể nói, qua nhiều năm như vậy, Hà Vận mỗi ngày đều chịu đau đớn nhưng nàng chưa bao giờ thể hiện ra. .
"Ngươi học qua y thuật?" Tô Vân Nguyệt trầm giọng hỏi.
"Hoi biết một chút"! Tần Hiên nhạt nhạt nhìn Tô Vân Nguyệt, ánh mắt vẫn có chút trầm trọng.
Hà Vận rất tốt với hắn, đối với hắn, Hà Vận rất quan trọng. Điều này khiến trong lòng hắn nổi lên sát cơ, để hắn biết được là ai làm, nhất định giết không tha.
Tô Vân Nguyệt trấn an cơn phẫn nộ của Hà Vũ xong, kéo Tần Hiên qua một bên nói nhỏ " Thương thế này đã được 5 năm, chuyện này sẽ nói cho ngươi sau, lần này may mà có ngươi."
"5 năm"?
Tần Hiên ánh mắt trầm xuống, hơi chút suy nghĩ.
Hà Vận cũng không phải là người bình thường, mà là võ giả. Tần Hiên nếu đoán không lầm thể nội Hà Vận đã sinh ra nội kình.
5 năm trước, Hà Vận mới 19 tuổi, lại đã là võ giả nội kình!
Mà Hà Vận bị đoạn mạch, dẫn đến nội kình trong cơ thể không cách nào vận chuyển, nếu như hắn không lầm, Hà Vận mấy năm nay chưa bao giờ ngừng tu luyện. Bình thường vận chuyển nội kình xung kích mấy cái mạch bị đoạn không ảnh hưởng gì, nhưng gượng ép tu luyện chắc chắn chịu phụ tải cực lớn.
Thẳng cho đến khi cơ thể không chịu được phụ tải nữa, nội kình bạo loạn, trùng kích từ bên trong khiến nàng đau đớn dị thường.
Còn tốt, công pháp của Hà Vận cũng không tệ, cho nên không có chuyện gì lớn.
Trong lúc Tần Hiên đang nói chuyện, Hà Vận cũng dần tỉnh táo lại, khuôn mặt kinh ngạc.
Lúc gần hôn mê, nàng nhớ nhìn thấy Tần Hiên.
"Tần Hiên, không dọa ngươi chứ?" Hà Vận khuôn mặt tái nhợt gượng cười.
"Đừng nhúc nhích"!
Tần Hiên nhíu mày, mạch đoạn, lấy tu vi luyện khí sơ cấp của hắn bây giờ, e rằng còn không cách nào nối mạch. Nếu đếu trung cấp, lấy Vạn Cổ Trường Thanh Quyết tới thôi động linh lực, liền có thể đem kinh mạch của Hà Vận nối liện, lại phối hợp tục mạch châm thuật của Tu Chân giới, chữa trị kinh mạch của Hà Vận cũng không phải vấn đề.
Bất quá, tình trạng của Hà Vận không được kéo dài quá lâu, càng kéo dài thương thế càng khó giải quyết.
Hà Vận kinh ngạc nhìn qua Tần Hiên, bộ dạng trầm tư suy tính không khỏi cười nói: "Tiểu Hiên đúng là trưởng thành rồi, yên tâm, không cần lo lắng, một chút vấn đề nho nhỏ mà thôi."!
Tần Hiên liếc nhìn Hà Vận, trong lòng cũng có chút nộ khí, âm thanh lạnh lùng nói: "Vấn đề nhỏ? Bị người đoạn mạch, còn dám vận chuyển nội kình, ngươi đang mang tính mạng mình ra đùa phải không?"
Lời vừa nói ra, Hà Vận, Hà Vũ cùng Tô Vân Nguyệt 3 người toàn bộ ngây dại.
"Ngươi biết nội kình"! Hà Vận cũng thất thần hoảng sợ nói.
"Ta đâu chỉ biết"! Tần Hiên ánh mắt trầm xuống, chậm rãi nói: "Từ hôm nay, ngươi không được phép tu luyện nữa, cho ta một tháng, ta có thể chữa khỏi cho ngươi".