Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 64: Giết Tông Sư



Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, bàn tay Tần Hiên nhấp nháy thanh lôi.

“Ta là đại trưởng lão của Dược Thần Đường ngươi dám làm tổn thương ta, Hoa Hạ sẽ không còn đất cho ngươi dung thân.” Lão ẩu gào thét, một vệt máu từ khóe miệng chảy xuôi.

Trong nội tâm nàng kinh hãi đến cực điểm, nhưng bây giờ, lại chỉ có khuất nhục.

Nàng không tin, thiếu niên này thật có can đảm giết mình.

Thế lực Dược Thần Đường tại Hoa Hạ tuyệt đối so với thường nhân kinh khủng hơn nhiều, xem như hai đại gia tộc kia sợ rằng cũng phải kiêng kị mấy phần, không dám tùy ý làm bậy.

Phanh!

Sắc mặt lão ẩu càng thêm tái nhợt, thân thể của nàng lại chìm xuống một tấc nữa,

Tần Hiên một tay đè tông sư, bất vi sở động.

Thanh lôi tràn ngập, phảng phất không nghe thấy gì?

Cương khí lung lay sắp đổ, vết rạn lan tràn trên cương bích.

Lão ẩu muốn nứt cả mắt, giận dữ hét: “Giết ta, Dược Thần Đường tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Bất luận ngươi có bối cảnh gì cũng phải chết không thể nghi ngờ.”

“Tần Hiên, đủ rồi!” Tô Vân Nguyệt hô: “Ngươi giết nàng, e rằng sẽ phải đối địch với cả Dược Thần Đường,”

“Bên trong Dược Thần Đường có chừng bảy vị trưởng lão, mỗi một vị cũng là võ đạo tông sư, ngươi dù có mạnh cũng không có khả năng một mình chống lại cả Dược Thần Đường.”

Tô Vân Nguyệt nhịn không được lo lắng cho Tần Hiên Dược Thần Đường làm việc xưa nay phách lối bá đạo, một khi Tần Hiên thật sự giết lão thái bà này, tập đoàn Cẩm Tú thậm chí phụ thân hắn Tần Văn Đức e rằng đều phải liên lụy.

Tần Hiên thần sắc như băng, vô luận là lời lão ẩu nói, hay là Tô Vân Nguyệt nói với hắn đều như gió thoảng bên tai.

Phanh!

Lão ẩu ho ra đầy máu, cương khí từng khúc muốn nứt.

Nàng gắng sức ngẩng đầu, khó tin nhìn Tần Hiên.

Lão ẩu có thể cảm giác được, thiếu niên này thực sự muốn giết nàng, hơn nữa sẽ không lưu thủ.

Làm sao có thể? Hắn sẽ không sợ chết sao?

Đừng nói một vị thiếu niên tông sư, cho dù là đại tông sư, đối mặt toàn bộ Dược Thần Đường, cũng chỉ có tránh lui.

Giờ khắc này, lão ẩu phảng phất thấy được tử vong, nàng cũng không dám có nửa điểm phách lối, trong nháy mắt trở mặt, cầu khẩn nói: “Tha ta, ta đem toàn bộ gia sản tích súc của mình giao cho ngươi.”

“Chỗ này ta còn có một số đan phương của Dược Thần Đường cũng có thể giao cho ngươi.”

Đối mặt lão ẩu này đau khổ cầu khẩn, Tần Hiên nhếch mép một cái.

“Sâu kiến nhìn trời, trân bảo vô giá trong mắt ngươi đối với ta cũng bất quá bụi trần mà thôi.”

Tần Hiên chậm rãi nói: “Ngươi suýt chút nữa hại tính mệnh của Hà Vận cho dù dùng toàn bộ Dược Thần Đường đến đổi cũng không bù đắp được sai lầm của ngươi.”

“Tần Hiên......”

Sát niêm của Tần Hiên vừa lên, liền nghe thấy một thanh âm yếu ớt gần đó vang lên.



Hà Vận mê mang mở mắt, vừa vặn nhìn thấy một màn Tần Hiên một tay đè tông sư, nàng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì. Nhưng trong đầu nàng rõ ràng một ý niệm, Tần Hiên không thể có chuyện.

Tần Hiên khẽ giật mình, gương mặt lạnh giá thoáng qua vẻ ôn nhu.

“Hà Vận, nghỉ ngơi thật tốt, chớ lộn xộn!” Lần này thần sắc so với hành vi bá đạo lúc trước hoàn toàn khác biệt.

Hà Vận há to miệng, sau một khắc, bích sắc cương khí nổ tung.

“Dược Thần Đường sẽ không bỏ qua cho ngươi......” Lão ẩu tuyệt vọng gào thét.

Bàn tay đập xuống đỉnh đầu lão ẩu, thanh lôi kinh khủng đem lão ẩu gần như hoàn toàn bao phủ.

Khi thanh lôi tản đi, lão ẩu như hóa thành than cốc, nhìn không ra hình người.

Cảnh tượng khủng bố này khiến những lão giả Dược Thần Đường chung quanh kia đều mặt cắt không còn chút máu, ngay cả Tô Vân Nguyệt sắc mặt cũng tái nhợt, đăng đăng đăng lui lại mấy bước.

Hà Bách Xuyên trợn mắt há mồm, hắn nhìn thân ảnh Tần Hiên hít sâu một ngụm khí lạnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Thiếu niên này, thật sự dám giết đại trưởng lão Dược Thần Đường?

Thiên!

Hà Bách Xuyên có thể chắc chắn sau đó không lâu, Dược Thần Đường lửa giận ngút trời. Hà gia cùng Tô Gia không thể nào hứng chịu cơn thịnh nộ này.

“Tần Hiên, ngươi......” Tô Vân Nguyệt kinh hãi, mặt mũi tái nhợt kinh hoảng.

“Giết liền giết.” Tần Hiên nhàn nhạt liếc nhìn Tô Vân Nguyệt.

Hắn trở lại bên cạnh bắt mạch cho Hà Vận.

Hô!

Cuối cùng Tần Hiên cũng thở dài một hơi, sinh cơ của Hà Vận cuối cùng khôi phục một chút, bất quá vẫn còn rất yếu ớt.

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, trường thanh chi lực như sợi tơ cuốn lấy ba cây ngân châm, sau đó dưới sự khống chế của Tần Hiên chầm chậm rút ra rồi rơi vào lòng bàn tay của hắn.

Hà Vận nhìn một màn này, trừng to mắt.

Nàng bỗng nhiên cảm giác Tần Hiên trước mắt thật sự là quá xa lạ, đây vẫn là thiếu niên có chút phản nghịch trong ấn tượng của nàng sao? Bộ dáng trầm ổn như thế, so với bất kỳ đàn ông nào trong thiên hạ còn đáng tin hơn.

“Trước mắt ngươi nằm nghỉ ngơi, ta đem mọi việc chung quanh xử lý một chút.” Tần Hiên hơi vuốt ve gò má Hà Vận một chút trường thanh chi lực chậm rãi rót vào trong thân thể Hà Vận chữa trị nội tạng cùng đan điền bị tổn thương lúc trước.

“Ừm!” Âm thanh Hà Vận yếu ớt đáng thương, nhưng lại không phản đối cái gì.

Tần Hiên đưa mắt nhìn về bốn, năm tên lão giả của Dược Thần Đường trong ánh mắt hoảng hốt của bọn hắn, Tần Hiên lại đánh ra từng đạo lôi hồ đem sinh cơ còn sót lại của bọn chúng nháy mắt hủy diệt.

Hời hợt như vậy liền đem mấy tên võ giả nội kình đại thành giết, thậm chí ngay cả nhíu mày một cái cũng không có.

Loại sát phải quả quyết này khiến Hà Bách Xuyên cùng Tô Vân Nguyệt trong lòng hãi nhiên.

“Tô Vân Nguyệt, ngươi gọi quản lý Hàm Thủy Lâu Các gọi tới đây!” Tần Hiên thản nhiên nói.

Nếu là trước đây, Tô Vân Nguyệt chắc chắn sẽ không để ý tới, nhưng bây giờ, nàng chỉ biết chết lặng rời đi.

Thẳng đến lúc đi ra khỏi phòng, Tô Vân Nguyệt suýt chút nữa xụi lơ ngồi trên mặt đất.

Từ nhỏ, nàng đã có chút ngang bướng, vô pháp vô thiên, nhưng đây là lần đầu tiên nàng biết được cái gì là sợ hãi.



Tần Hiên một tay đè tông sư, hời hợt vài câu liền giết nội kình cường giả, mãi đến khi những cường giả đủ để quét ngang Lâm Hải, thần sắc Tần Hiên cũng không có nửa điểm biến hóa.

Rất khó tưởng tượng, thiếu niên này tâm tính kinh khủng đến mức nào.

“Tần Hiên, hắn thực sự là nhi tử của Trầm Tâm Tú ?” Tô Vân Nguyệt thì thào, như thất hồn lạc phách.

Trong gian phòng, Hà Bách Xuyên không nói nửa lời, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Đối mặt thiếu niên trước mắt này, so với đối mặt đại ca của hắn còn kinh khủng hơn.

Mấy phút sau, quản lý Hàm Thủy Lâu Các đi tới.

Nhìn thấy thảm trạng bên trong căn phòng, sắc mặt hắn tái nhợt, cúi đầu không dám ngẩng mặt nhìn Tần Hiên.

“Tần tiên sinh, có gì phân phó?”

“Xử lý một chút, sau đó chuẩn bị cho ta một phòng riêng.” Tần Hiên thản nhiên nói.

Hắn đến một bên, lấy hắc mãng huyết ra, chỉ thấy bên trong yêu huyết đỏ thẫm tản ra một tầng sương vụ, Tần Hiên khẽ thở dài một cái.

Hắc mãng huyệt đựng trong phàm vật, chung quy là đã mất đi một chút linh tính, mặc dù hắn đã lấy trường thanh chi lực phong tỏa, nhưng vẫn không cách nào đem hắc mãng huyết bảo tồn hoàn hảo.

Sau mười phút, Tô Vân Nguyệt cùng Tần Hiên đem Hà Vận chuyển qua một gian phòng khác,

Tần Hiên quay đầu nhìn về Tô Vân Nguyệt cùng Hà Bách Xuyên, hạ lệnh trục khách, “ra ngoài!”

“Ngươi muốn làm gì?” Tô Vân Nguyệt khẽ nhíu mày.

“Nối mạch cho nàng!”

Tần Hiên thản nhiên nói, lời này khiến cho Tô Vân Nguyệt cùng Hà Bách Xuyên khẽ giật mình.

“Nối mạch?” Hà Bách Xuyên ngốc trệ, chợt mặc kệ tâm lý sợ hãi đối với Tần Hiên hoảng hốt nói: “Ngươi có thể giúp Vận nhi chữa kinh mạch?”

Tần Hiên nhíu mày, hắn còn chưa rõ thân phận của Hà Bách Xuyên.

“Ra ngoài, đây là lần cuối ta nói!”

Dưới sắc mặt âm trầm của Tần Hiên, Tô Vân Nguyệt vội kéo lấy Hà Bách Xuyên đi ra ngoài.

Cửa phòng khép lại, Tần Hiên quay đầu nhìn về phía Hà Vận.

Bốn mắt nhìn nhau, Hà Vận nhếch môi, giơ tay lên khẽ vuốt Tần Hiên gương mặt.

Tần Hiên khẽ giật mình, nhưng cũng không né tránh.

Hà Vận chật vật nở nụ cười, tiếp đó híp mắt.

“Tiểu Hiên, tiểu Vũ nói, gần đây ngươi trốn học?”

Sắc mặt Tần Hiên chợt ngưng trệ, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hà Vận không khỏi có một loại xúc động muốn khóc.

Nếu Hà Vận chết, hắn còn đi đâu tìm được Hà Vận thứ hai?

Tần Hiên nắm chặt tay Hà Vận đè xuống cảm xúc trong lòng, thấp giọng đáp: “Ừm!”