Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 36: Chương 36





Chuyện kế tiếp xảy ra như một bộ phim điện ảnh 4d, Lê Quân Kì lấy sự tồn tại như không khí như một khán giả xem cuộc sống sau này của Cố Đình Kha.
Sau khoảng thời gian yên lặng khóc trước bàn làm việc, Lê Quân Kì không còn thấy Cố Đình Kha rơi một giọt lệ nào nữa.

Ngược lại, anh trở nên cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh tìm đến Lê Quân Minh đang suy sụp tinh thần mà sống mơ mơ màng màng.

Bình tĩnh cùng Lê Quân Minh về nước.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là, khi hai người họ về nước lại phát hiện dù rằng Vinh Hiên và Sở Khanh Hoa ở cùng nhau nhưng mà bằng mặt không bằng lòng, đối với sự đả kích từ Sở Khanh Hoa, Vinh Hiên từ bị tổn thương đến thờ ơ vô cảm.
Về phần Lê Quân Kì, hắn nhìn thấy càng nhiều hơn...
Hắn nhìn thấy...
Sở Khanh Hoa hết lần này tới lần khác hạnh phúc 419 với rất nhiều người, mà Vinh Hiên ở thế giới này vẫn tu thành chính quả với người đàn ông tên Quý Phong kia, nhưng hắn ta không dứt khoát phân rõ giới hạn với Sở Khanh Hoa như hắn từng thấy, chỉ từ từ cắt đứt liên lạc.
Không có sự bảo vệ của Vinh Hiên, Sở Khanh Hoa trở nên vô cùng yếu ớt và đáng thương, dưới sự trả thù của anh trai hắn và Cố Đình Kha, lại thêm vẻ ngoài nổi bật mà ngạo mạn, sau khi nhận được vài vụ khởi kiện từ đồng nghiệp, danh tiếng tích lũy được từ trước của y bị hủy hoại hoàn toàn.
Để tồn tại y bắt đầu nhận những vụ kiện của những công ty do một vài vị có tiếng xấu trong giới hắc đạo thành lập, trở thành một vị luật sư lưu manh thật sự, sự nghiệp thê thảm như vậy thì càng không cần bàn đến cuộc sống của y -- vì để báo đáp những người bảo hộ y, y bắt đầu "tự dâng mình" lên.
Nhưng chính vì y như vậy nên trong lúc nhất thời Cố Đình Kha cũng không biết xử lý như thế nào.

Lê Quân Kì hiểu, Cố Đình Kha rất khôn khéo, Cố Đình Kha rất phúc hắc, nhưng tất cả những điều đó không ngăn cản anh trở thành một người quang minh lỗi lạc, anh sẽ không làm mấy vụ như ám sát, không dùng những thủ đoạn hèn hạ để giết chết Sở Khanh Hoa.
...
Cố Đình Kha càng ngày càng trở nên trầm mặc, trừ bỏ công việc của công ty, trừ bỏ mỗi ngày bỏ ra hai tiếng để đọc sách, thì thời gian rất dài còn lại trong ngày anh không làm gì cả, chỉ ngồi yên lặng trong thư phòng nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất ở phía đông, hai tay ôm hũ tro cốt của hắn, đờ đẫn nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
- - nhìn bầu trời kia chuyển từ ban ngày tới hoàng hôn rồi trăng lên.
Giường như anh trở nên rất ghét ban đêm, lúc bầu trời đen kịt hiện ra trước mắt, anh sẽ đứng dậy, kéo rèm cửa lại sau đó bật hết đèn trong phòng lên rồi ôm chặt chiếc hũ tro cốt kia, anh mới có thể ngủ yên.

...
"Đình Kha...!Tốt quá rồi...!Tốt quá rồi..." Một ngày nọ, anh trai hắn đột nhiên vui sướng đẩy cửa ra, vào tìm Cố Đình Kha.
Anh trai chống hai tay lên mặt bàn gỗ, thở hổn hển, miệng không ngừng lẩm bẩm ba chữ:" Tốt quá rồi."
Nhưng trên mặt Cố Đình Kha không có bất kỳ gợn sóng nào, anh vẫn bình thản cầm tấm vải nhung màu xanh ngọc lau chùi hũ tro cốt, tình huống này khiến Lê Quân Kì hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó, Cố Đình Kha đã mở miệng giải thích nỗi nghi hoặc này--
"Quân Minh, tôi biết thế lực ở phía tây thành rất chướng mắt, mặc kệ là nhờ thế lực của chính phủ hay từ phía đông thành, thì nơi đó cũng phải bị thanh lý."
Thế lực ở tây thành là nơi Sở Khanh Hoa đầu quân vào, y quang minh chính đại hoạt động trong thế lực hắc đạo phía tây thành, về phần đông thành, nơi đây đang nỗ lực tẩy trắng, thậm chí có một số bộ phận thế lực còn tiếp nhận sự quản lý của chính phủ.
Trong giây lát Cố Đình Kha nói xong những lời này, đôi con ngươi của anh phát ra một cỗ sát ý, nhưng giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng:" Nếu hai bên mà sống mái với nhau...!Chết một vài người, hẳn là...!Không có gì đáng trách."
Lê Quân Minh gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm:" Đình Kha, những việc sắp xếp trước đó cậu đừng nhúng tay vào...!Để tôi làm."

Cố Đình Kha gật đầu, không nói thêm lời nào.
...
Lê Quân Kì nhìn thấy sau khi anh trai mình ra khỏi phòng, Cố Đình Kha lại bắt đầu chà lau hũ tro cốt không dính một hạt bụi nào, đột nhiên rất muốn đưa tay chạm vào anh.
Đương nhiên, hắn không có khả năng chạm vào anh.
Nhưng Lê Quân Kì vẫn vô cùng cố chấp, dùng đôi tay hư vô chạm vào hai má Cố Đình Kha, tuy rằng chẳng cảm nhận được gì cả, nhưng hắn lại cảm thấy hài lòng, hắn nói:" Anh Đình, mong muốn...!trả thù cho em, nên buông xuống được rồi."
Mặc dù biết bản thân hắn tồn tại ở trạng thái linh hồn nói thì Cố Đình Kha không nghe không nhìn thấy được, nhưng Lê Quân Kì vẫn không biết mệt mỏi, lặp đi lặp lại câu nói đó....