Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 48: 48





Edit: Doll
Vì nằm ở vị trí địa lý đặc thù nên ở vùng đất Lapland này có rất nhiều câu chuyện xưa đầy sắc thái mộng mơ, trong đó có một câu chuyện được cải biên từ tiểu thuyết [ Nữ Chúa Tuyết] của Andersen*.

Câu chuyện đại khái là như vậy--
Ở nơi xa nhất về phía bắc Lapland có một vị nữ chúa Tuyết xinh đẹp nhưng lại cô độc nhất trên thế giới, nơi đó bốn mùa đều là tuyết trắng xóa, vị nữ chúa xinh đẹp kia ngụ tại một cung điện lạnh lẽo ở đó.

Mưa tuyết trắng muốn làm tường vây, gió lạnh lẽo thổi tựa như bức tường thủy tinh, đẹp tới nỗi khiến người xem từ xa phải rơi lệ.

Nữ chúa Tuyết ở trong cung điện ngăn cách với thế gian này rất lâu, cũng vì ở đây quá lạnh lẽo mà tịch mịch không một bóng người, nàng không có bất kì một người bạn nào cả.


Khi Kay nói rằng muốn trở thành bạn tốt của nàng, nữ chúa Tuyết hỏi: "Vì cái mà cậu nguyện ý làm bạn với ta?"
Kay lắc đầu: "Không vì cái gì cả."
Nữ chúa Tuyết lại tiếp tục nói: "Mọi người đều chán ghét ta, ghen tị với ta, ta vẫn luôn cô đơn một mình, vậy nên cậu thương hại ta sao?"
Kay im lặng một hồi, sau đó nói với nữ chúa Tuyết: "Vì ta yêu, rất yêu rất yêu nàng, nên ta hi vọng có thể ở bên cạnh nàng thấy nàng hạnh phúc."
Cứ thế, Kay rời đi, đi theo nữ chúa Tuyết tới Lapland.

Mà vị thanh mai trúc mã lớn lên cùng Kay - Gerda không tin rằng Kay mất tích, nên đã đi tới Lapland tìm cậu ta.

Cuối cùng, sau khi trải qua muôn vàn khó khăn đau khổ tới được Lapland, biết được Kay từ khi nhìn thấy nữ chúa Tuyết đã yêu phải nàng, Gerda nản lòng, tuẫn táng cùng tình yêu với Kay.

Sau khi nghe câu chuyện người dân địa phương kể cho họ này, Lê Quân Kì có chút cảm khái nói với Cố Đình Kha: "Anh Đình, anh nói xem, Gerda có phải rất ngốc hay không? Kay đã không còn yêu cô ấy nữa mà cô ấy vẫn tự tử vì tình yêu với cậu ta."
Cố Đình Kha cười cười, khẽ lắc đầu: "Em biết nguyên nhân vì sao Kay yêu phải nữ chúa Tuyết không?"
"...!Chắc là do...!Nàng đẹp? Hay là do tính cách hiếu kì của Kay?" Lê Quân Kì đi tới cạnh bờ hồ, vốc lên một vốc nước.

"Lần đầu tiên Kay gặp nữ chúa Tuyết, nàng đã nói với Kay: "Nào! Đến đây đi, khoác áo choàng của ta vào cho ấm." Vì thế Kay liền chui vào áo choàng của nữ chúa Tuyết để sưởi ấm, sau đó nữ chúa Tuyết đã đặt lên đầu Kay một nụ hôn, nụ hôn kia giống như đặt một khối băng vào lòng Kay, vậy nên, cậu ta quên hết mọi thứ." Cố Đình Kha nói: "Đây là nguyên bản ban đầu của câu chuyện nữ chúa Tuyết."
"Mà trong câu chuyện chính thức, Gerda không có tự tử vì tình, cô dùng giọt nước mắt và tiếng hát ấm áp để khiến Kay thức tỉnh, sau đó sống vui vẻ và hạnh phúc với Kay."
Lê Quân Kì sửng sốt, nước lọt qua kẽ tay rơi xuống hồ, hắn vẫy vẫy bàn tay ướt nước, sau đó nghịch ngợm sờ mặt Cố Đình Kha: "Sao anh lại lí giải câu chuyện này như vậy?"
"Không biết." Cố Đình Kha lắc đầu: "Anh tự dưng cảm thấy câu chuyện này rất quen thuộc, ngoài quen thuộc ra anh còn cảm thấy rất hâm mộ Gerda."
"Hâm mộ?"

"Ừ, có thể làm người yêu mất trí nhớ nhớ lại, còn có cơ hội vãn hồi lại mọi thứ, thật sự quá tốt."
Cố Đình Kha vừa dứt lời, trong đầu Lê Quân Kì lại hiện ra cảnh tượng giấc mơ kiếp trước, Cố Đình Kha thâm tình hôn lên hũ tro cốt của mình.

"Ngu ngốc." Lê Quân Kì nhét hai tay lạnh lẽo vào trong cổ áo Cố Đình Kha: "Hiện tại em ở bên cạnh mà anh còn đi hâm mộ nhân vật trong chuyện cổ tích."
Cố Đình Kha bị bàn tay lạnh lẽo làm cho giật mình, nghe Lê Quân Kì nói vậy, anh vừa lòng gật đầu, thừa dịp người xung quanh không ai chú ý, mạnh mẽ hôn hai má Lê Quân Kì.

"Chậc." Lê Quân Kì chớp mắt mấy cái: "Cố Đình Kha, tối nay anh liệu đấy."
"..." Cố Đình Kha vừa nghe, hai mất sáng lên: "Tiếc thật, nơi này không có buổi tối..."
Đây là đang khiêu khích đúng không?
Lê Quân Kì nhướn mày, vừa định mở miệng, lại nghe Cố Đình Kha nói câu tiếp theo làm hắn thầm bóp trán.

"Sớm biết thế này thì đến đây vào mùa đông cho xong, toàn trời tối, hê hê."
- -- một ngày trong đầu anh toàn suy nghĩ cái gì vậy hả?!

* Bà chúa Tuyết (tiếng Đan Mạch: Sneedronningen) hay còn gọi là Nữ chúa Tuyết là một câu chuyện cổ tích đặc sắc của nhà văn người Đan Mạch Hans Christian Andersen.

Đây là tác phẩm thứ 68 trong sự nghiệp sáng tác văn học của ông.

Mặc dù truyện tương đối dài (được chia thành 7 câu chuyện nhỏ) nhưng Andersen đã viết truyện này chỉ trong 5 ngày.

Tác phẩm này được xuất bản lần đầu vào ngày 18 tháng 12 năm 1844 trong cuốn sách có tên Nye Eventyr.

Trong truyện tác giả dùng câu chuyện thứ hai có tên là Hai em bé..