Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 7: Chương 7





Edit: Doll
" Chỉ bị chấn động nhẹ thôi, uống thuốc giảm đau và nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày là ổn." Vào thời gian buổi chiều, không có quá nhiều người tới phòng y tế của trường cho lắm, trong phòng còn có mùi thuốc khử trùng gay mũi.

" Thật… thật sự không sao ạ?" Tô Kì thoạt nhìn có chút khẩn trương, trên trán toát một lớp mồ hôi mỏng.

Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, dáng người cao gầy, chiếc áo blouse trắng trên người cô như một chiếc áo choàng to lớn, gương mặt không được bảo dưỡng tốt có chút lạnh lùng:" Trấn động là tổn thương nhẹ nhất với đầu, chỉ cần có triệu chứng thì nằm nghỉ ngơi cộng them trị liệu đúng cách thì có thể tự khỏi, không cần lo lắng như vậy."
" Vâng… vâng…" Tô Kì gật đầu, có chút ngốc nghếch.

" Xin hỏi, có chuyện gì cần chú ý không?" Lê Quân Kì đứng dậy, vỗ nhẹ vai Tô Kì hỏi:" Ý cháu là khi chăm sóc bệnh nhân."
" Cậu chỉ cần giám sát cậu ta, không cho cậu ta ăn đồ ăn kích thích, đồ ăn dầu mỡ, đồ ăn nguội lạnh, đồ ăn cay nóng là được." Nữ bác sĩ nâng kính trên sống mũi, đi ra khỏi phòng bệnh.

" Cảm ơn bác sĩ." Lê Quân Kì quay người lại, vỗ vai Tô Kì đang đứng ngây ngốc:" Đừng lo lắng quá."
" Ừ..."
Lê Quân Kì ngồi xuống cạnh giường bệnh, bắt đầu nhìn chăm chú khuôn mặt quen thuộc, rất nhiều hồi ức đã cũ ùn ùn kéo đến.

Lầu đầu hắn gặp Cố Đình Kha là thời điểm anh trai từ nước ngoài trở về tại kiếp trước.


Anh trai khí thế bức người, đi bên cạnh là một người đàn ông anh khí không kém.

" Đây là bạn tốt của anh, Cố Đình Kha." Anh trai giới thiệu như vậy, sự tán thưởng và kiêu ngạo để lộ nơi đầu mày khiến hắn biết, người này, nhất định là một thiên chi kiều tử.

Lê Quân Kì không thể nào quên, khi Sở Khanh Hoa nhìn thấy Cố Đình Kha lần đầu tiên, trong mắt y để lộ ra sự hưng phấn không thể kiềm chế.

Mà Cố Đình Kha, mỗi lần ở chung với Sở Khanh Hoa đều là lịch sự xa cách cùng khinh thường nhàn nhạt trong mắt.

Khi đó chính hắn chán ghét Sở Khanh Hoa không yêu bản thân, trong lòng không khỏi chỉ trích Cố
Đình Kha khinh thường người yêu mình, tuy nhiên, tất cả những chuyện không hài hòa này không thể ngăn cản hắn và Cố Đình Kha trở thành bạn bè.
Đúng vậy, cùng Cố Đình Kha kết giao, giống như bạn cũ nhiều năm vậy, mặc dù nói chuyện tới đêm khuya vẫn đầy hứng thú, không chút mệt mỏi buồn ngủ nào.

" Quân Kì, nói thật, tôi cảm thấy cậu và Sở Khanh Hoa không thích hợp với nhau."
Đây là câu nói đầu tiên Cố Đình Kha nói sau khi hai người họ trở nên thân thiết.
Đơn giản, sạch sẽ, lưu loát giống y như con người Cố Đình Kha.

" Mặc dù xét về mặt tình cảm, bao dung nhường nhịn lẫn nhau là một điều cao đẹp.

Nhưng mà, hai người cũng nỗ lực cũng là một phương thức để hòa hợp."
" Quân Kì, Sở Khanh Hoa không chỉ có được cậu cùng Vinh Hiên, cậu biết không?"
" Sở Khanh Hoa nói y thật lòng yêu cả cậu và Vinh Hiên, rất khó để từ bỏ, thế nhưng, Quân Kì, cậu nói cho tôi biết, người đàn ông mặc áo da chúng ta nhìn thấy ở bar hôm trước cũng là chân ái của y sao?"
Sở Khanh Hoa không chỉ có hắn và Vinh Hiên.

Y không chỉ nói lời chân ái với hắn…
Không… có lẽ đó cũng chẳng phải tình yêu đích thực, chỉ là vì thân phận và bối cảnh của hắn khiến Sở Khanh Hoa thấy hắn đủ để xứng đôi với y, cũng có thể thỏa mãn hư vinh rất lớn của y.

Chỉ là hắn lúc đó không thể chấp nhận bạn tốt chế giễu người yêu mình như vậy, cuộc nói chuyện hôm đó kết thúc trong không vui.

Sau này…
Sau này, hắn tận mắt nhìn thấy người anh trai luôn luôn rất thưởng thức với Cố Đình Kha, cho Cố Đình Kha một nắm đấm, một bên mắng to:" Em trai lão tử mà cậu cũng giám nghĩ đến!!!"

Mà hai ngày sau, Cố Đình Kha lại hẹn hắn đến bờ biển.

Ngày đó gió biển rất lớn, Cố Đình Kha tựa vào đầu xe, mái tóc bị gió thổi tán loạn, trên mặt còn một vài vệt bầm tím do Lê Quân Minh đánh.

" Quân Kì, thấy không? Ham muốn bảo vệ của Lê Quân Minh đối với cậu rất lớn."
" Vì sao anh lại làm như vậy?"
" Sao?"
" Không có việc gì thì đừng đùa như vậy, tôi biết anh không phải đồng tính luyến ái, anh đối với tôi cũng chỉ là bạn bè."
"..." Cố Đình Kha đột nhiên quay đầu, thật nghiêm túc mà nhìn Lê Quân Kì, trong bóng tối, ánh mắt anh tựa như có ánh sáng lưu động.

" Quân Kì, không chỉ có tình yêu của Sở Khanh Hoa mới là tình yêu đích thực." Cố Đình Kha động miệng, lời nói ra lại khiến Lê Quân Kì không hiểu nổi.

" Sở Khanh Hoa yêu rất giống sưu tầm đồ vật." Cố Đình Kha mỉm cười nói:" Cậu và Vinh Hiên là đồ mĩ nghệ đẹp nhất, còn…"
" Anh đừng nói nữa."
Cuộc gặp đó lại tan rã trong không vui.

Vốn tưởng mọi chuyện cứ trôi qua như vậy, Cố Đình kha sẽ thức thời rời đi, nhưng Lê Quân Kì không ngờ là cuộc hẹn trên bờ biển đêm đó của hắn, toàn bộ bị Sở Khanh Hoa đang chuẩn bị cùng một gã trai bao chơi xe chấn ở gần đó chứng kiến.

Sau đó là Vinh Hiên đột nhiên điên cuồng ra tay trả thù Cố Đình Kha và gương mặt ủy khuất,ảm đạm của Sở Khanh Hoa.

Lê Quân Kì đã từng cố gắng giải thích việc hắn cùng Cố Đình Kha gặp mặt, hy vọng Vinh Hiên dừng tay, hy vọng Sở Khanh Hoa tha thứ cho hắn nhưng chỉ đổi lấy được sự khinh thường của Vinh Hiên cùng hai mắt đẫm lệ của Sở Khanh Hoa.


Nhưng, mọi chuyện diễn ra sau đó phát triển ngoài dự liêu của Lê Quân Kì.

Cố Đình Kha không sảy ra bất cứ chuyện gì, ngược lại là Vinh Hiên mặt mày nặng nề trở về, cùng Sở Khanh Hoa chiến tranh lạnh một tháng.

Rất nhiều năm về sau, Lê Quân Kì vẫn tránh né sự theo đuổi của Cố Đình Kha.

Mà hồi ức cuối cùng của hắn về anh, là lần cuối cùng đi Anh công tác trước khi trùng sinh, hai người tình cờ gặp gỡ bên cây cầu ở London.

Trong mắt Cố Đình Kha lúc đó đầy vẻ bất đắc dĩ kèm theo tiếng thở dài:" Quân Kì, nói thật, tôi thấy được cậu cùng Sở Khanh Hoa không hợp nhau, cậu sẽ bị y bức tới phát điên, người Sở Khanh Hoa thực sự thích là…"
Không đợi Cố Đình Kha nói xong, Lê Quân Kì đã bỏ chạy chối chết.

Khi đó, hắn biết lựa chọn trước đây là sai lầm, cũng rõ ràng ý tốt của Cố Đình Kha, nhưng mọi chuyên trôi đi quá xa, người cũng đã quá mệt mỏi, không có chút ý định thay đổi nào.

" Quân Kì, tôi sẽ không kết hôn, tôi đợi cậu."
Cuối cùng, câu nói này của Cố Đình Kha theo gió bay tới…..