Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 23: Phản diện kiêu đến vậy 2



Người con gái này dung mạo đoan chính thanh nhã, đi đường hơi vấp một chút, tựa hồ chân bị trật. Có lẽ là bị thương lúc đối phó với ma vật.

Nàng áy náy nói: “Lạc sư huynh, thực không phải, vừa rồi nhờ huynh cứu giúp, bây giờ còn phải phiền toái huynh, nếu không phải vì bảo vệ bọn ta, huynh đã sớm tiến trước rồi… Là bọn ta liên lụy huynh.”

Lạc Băng Hà đáp thành khẩn lại khéo léo: “Đều là tu giả, quan tâm lẫn nhau cũng là việc nên làm.”

Thẩm Thanh Thu đã sớm hiểu rõ bản chất thánh mẫu của Lạc Băng Hà giai đoạn đầu, thấy nhưng không thể trách.

Y vừa đánh quái, vừa muốn mang theo đám phụ nữ và trẻ em yếu ớt, cho nên cả một ngày xếp hạng vẫn không cao. Nếu không với thực lực y bây giờ, tranh cao thấp với Công Nghi Tiêu, hoàn toàn không có áp lực! Phải biết rằng ngay cả xếp hạng của Minh Phàm cũng không tệ lắm… Nhưng không sao, Lạc Băng Hà có khi là bom nổ chậm!

Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không nghĩ tới việc phản tỉnh một chút rằng tâm trạng quỷ dị “Đồ đệ của ta lợi hại nhất, nếu không phải con người y quá tốt quá lương thiện dễ ức hiếp, các người đừng hòng tranh với y” là chuyện gì xảy ra.

Nhạc Thanh Nguyên cười nói: “Thanh Thu, tiểu đồ đệ này của đệ thật ra phẩm chất vô cùng tốt.”

Thẩm Thanh Thu xòe quạt mà cười, an nhàn mặc nhận.

Bất luận là góc nhìn độc giả hay góc nhìn sư tôn, trình độ bạch liên hoa của Lạc Băng Hà giai đoạn đầu, đều đảm đương được sự nhận xét này.

Tề Thanh Thê hừ nói: “Cho dù như thế cũng đâu phải do hắn dạy ra.”

Người bên cạnh cũng vào hùa khen ngợi. Có điều, chưa chắc có mấy phần thật lòng. Phẩm chất tốt nữa thì có ích gì? Tiên Minh Đại Hội chú ý chính là thực lực, cử chỉ này của Lạc Băng Hà, trong mắt họ không khỏi có chút cổ hủ.

Lão cung chủ Huyễn Hoa Cung ngồi ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu thấy rõ mặt của Lạc Băng Hà trong gương tinh thạch, thấp giọng cực kỳ “a” một tiếng.

Thẩm Thanh Thu không chớp mắt, nhưng trong lòng thầm vui mừng: Lạc Băng Hà tướng mạo tuấn mỹ, khá giống mẹ ruột; tất nhiên là lão cung chủ nhìn thấy khuôn mặt này, nghĩ đến vãn bối tướng mạo tương tự, hoài niệm lại đệ tử đắc ý của mình năm đó, hơi hơi thở dài. Lão không biết rằng, Lạc Băng Hà đúng là con ruột ái đồ của mình.

Còn bên kia, trong Tuyệt Địa Cốc, nội tâm của Lạc Băng Hà đang cân nhắc một biện pháp ổn thỏa để thoát khỏi cục diện trước mắt.

Về đạo nghĩa mà nói, y không thể bỏ lại Huyễn Hoa Cung đệ tử mới nhập môn không lâu, nhưng mà cũng không muốn bỏ qua cơ hội biểu hiện sự ưu tú ở Tiên Minh Đại Hội, không để sư tôn thất vọng.

Lạc Băng Hà ở bên này bình tĩnh cân nhắc làm thế nào sắp xếp các đệ tử yếu đuối này, Thẩm Thanh Thu lại cho rằng y đang bén lửa hoa với các em gái.

Đây chính là em gái đầu tiên lăn trên giường với Lạc Băng Hà a!

Tần Uyển Ước. Ấn tượng của Thẩm Thanh Thu với em gái này cũng không tệ.

Tuy rằng cơ bản không trợ giúp gì cho sự nghiệp nhân vật chính sát phạt thiên hạ xưng bá tam giới, nhưng ôn nhu động lòng người, lại không thích tranh đấu chốn hậu cung. Em gái như vậy, nam nhân nào không thích?

Thẩm Thanh Thu còn lâu mới nói, Sa Hoa Linh tự cho mình là vợ cả của Lạc Băng Hà, cả ngày tranh giành tình nhân chơi trò cung tâm kế, hãm hại bên này lật đổ bên kia, đất diễn mấy chục chương hắn xem phiền muốn chết, xoẹt xoẹt xoẹt trực tiếp lật trang.

Ông đây xem là tiểu thuyết đánh quái chứ không phải Chân Hoàn Truyện!

Thà rằng ta đọc mười vạn chữ miêu tả quỷ đầu nhện giao phối thế nào cũng không muốn xem Sa Hoa Linh làm sao khiến Tần Uyển Ước sảy thai. Cám ơn!

Đám người này nghiễm nhiên coi Lạc Băng Hà là chúa cứu thế, đi theo phía sau y.

Lạc Băng Hà bất đắc dĩ, nhưng cũng không cách nào lạnh mặt đuổi họ đi.

Thẩm Thanh Thu trong lòng cực không thoải mái. Lạc Băng Hà của hiện tại tốt bụng thành thật, y lại không phải dễ đùa. Trong số đệ tử của đội ngũ theo sát, có vài người thật sự nhất thời không thích ứng được, phát huy không tốt, điều chỉnh thêm chút sẽ không còn vấn đề, nhưng cũng có vài người không có học thuật, lại không chịu rời khỏi cuộc thi, muốn ôm đùi Lạc Băng Hà để kiếm niệm châu và thứ hạng.

Nếu là Lạc Băng Hà giai đoạn sau, đã ngay lập tức hành chết các người không chút do dự!

Đi một hồi, tiểu quái thừa dịp đêm tối đánh úp cơ bản đều bị Lạc Băng Hà dùng ngón tay bắn đạn chỉ giải quyết hết, kiếm cũng không cần ra khỏi vỏ, tốc độ lại không nhanh lên được.

Nguyên nhân? Một nữ đệ tử Huyễn Hoa Cung dựa vào Tần Uyển Ước, thút tha thút thít khóc: “Uyển Ước tỷ tỷ, chân muội đau quá hà.”

Lạc Băng Hà ở phía trước, không xoay người mà dừng bước chân, cúi đầu day day huyệt thái dương.

Tần Uyển Ước căng thẳng một hồi, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói với cô gái kia: “Uyển Dung muội muội, nhịn một chút được không? Chúng ta phải đi nhanh chút.”

Uyển Dung muội muội oa oa nói: “Nhưng mà người ta thật sự đau chân, đi không nổi rồi! Hơn nữa đi cả một ngày, không chỗ tắm rửa, trên người thật là khó chịu.”

Trong đội ngũ không ít đệ tử chưa từng chịu tôi luyện đều liên thanh kêu phải. Nếu Thẩm Thanh Thu có tư cách trực tiếp phán xét, sớm bãi bỏ tư cách tham dự của bọn họ, đá ra khỏi Tuyệt Địa Cốc.

Hở chút đau chân như vậy báo danh Tiên Minh Đại Hội làm cái gì? Báo danh thì thôi đi, tại sao lại còn muốn vướng chân người ta? Nhìn Liễu Minh Yên người ta xem, chênh lệch không phải một điểm nửa điểm, thảo nào người ta mới là nữ chính đệ nhất!

Có điều hắn cũng hết cách với Tần Uyển Dung, dù sao đôi hoa tỷ muội Tần Uyển Ước -Tần Uyển Dung đều là thành viên hậu cung của Lạc Băng Hà, chỉ có các nàng, dù có tìm chết cỡ nào cũng không chết được…

Trong lòng Thẩm Thanh Thu tràn ngập một cảm giác phiền não kỳ lạ.

Băng Hà a, ngươi… ngươi sau này khi thu hậu cung cũng có thể cân nhắc thỏa đáng một chút vấn đề chất lượng mà… Đừng có thấy em gái dễ nhìn một chút liền ôm vào lòng. Vi sư nhìn thấy chất lượng hậu cung của ngươi không đồng đều như vậy, rất là đau lòng!

Tần Uyển Ước lại nhìn thoáng qua bóng lưng của Lạc Băng Hà, nói nhỏ: “Muội muội, chúng ta đã gây rất nhiều phiền toái cho Lạc sư huynh rồi…”

Tần Uyển Dung khờ dại huênh hoang nói: “Người tốt như Lạc sư huynh, sẽ không để bụng, phải không Lạc sư huynh?”

Lạc Băng Hà rốt cuộc xoay người, trên mặt vẫn khẽ mỉm cười, tuấn mỹ không tì vết, không có sơ hở gì, không lên tiếng. Không biết tại sao, Tần Uyển Ước lại âm thầm rùng mình. Còn Tần Uyển Dung lại là một bình hoa không não, thấy y nở nụ cười coi như y đồng ý, “la la la” chạy như gió đến bên dòng suối nhỏ phụ cận.

Đến rồi! Ánh mắt Thẩm Thanh Thu căng thẳng.

Lạc Băng Hà sửng sốt, liên hệ tới lời nói mới rồi, cho rằng nàng muốn tắm rửa. Còn may sư muội này không dở hơi đến trình độ đó, chỉ là cởi hài ra, để chân ngâm vào trong nước suối.

Đây là ở thượng du, ngộ nhỡ hạ du có người uống nước thì sao…

Thẩm Thanh Thu yên lặng ở trong lòng thắp nhang cho đệ tử hạ du.

Nàng dẫn đầu như thế, người bên cạnh cũng có vài kẻ noi theo, một đám người cư nhiên cứ như vậy bắt đầu vui cười đùa giỡn.

Lạc Băng Hà thấy thế, bất đắc dĩ đến cực điểm, lại ngại tới gần, chỉ có thể xa xa nói: “Ban đêm nghịch nước không an toàn, chư vị sư đệ sư muội vẫn nên nhanh chóng lên đây mới tốt.”

Thẩm Thanh Thu có điểm kỳ lạ. Trong nguyên tác, Lạc Băng Hà không nên đứng xa như vậy a? Nếu hắn nhớ không lầm, lúc ấy, đáng lẽ là Lạc Băng Hà xuất phát từ lo lắng (hoặc là xuất phát từ tâm tư muốn miêu tả giết tất chết của đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời), cùng nhau tới bên dòng suối nhỏ, sau đó thưởng thức một hồi tuồng ngâm chân đầy hương diễm (…), phúc lợi tặng kèm chuẩn không cần chỉnh nha!

Mấy người kia lại hoan thanh tiếu ngữ kêu đến bên này: “Không có việc gì đâu! Lạc sư huynh, huynh cũng tới nha!”

Ngay cả các chưởng môn trước gương tinh thạch cũng câm nín.

Cho dù xem qua nguyên tác có chuẩn bị tâm lý, khi một màn này thật sự hiện ra ở trước mắt, Thẩm Thanh Thu cũng hơi choáng.

Hắn mặt không chút thay đổi, trong lòng chất vấn: Lạc Băng Hà! Ngươi còn không qua sao? Nếu ngươi không qua, sẽ không đuổi kịp tình tiết!

Tần Uyển Ước thật cẩn thận xin lỗi Lạc Băng Hà: “Lạc sư huynh, thực xin lỗi, các sư muội là lần đầu tiên tham gia Tiên Minh Đại Hội…” Nàng biết muội muội nhà mình cử chỉ dở hơi, cắn môi, thật điềm đạm đáng yêu.

Lạc Băng Hà còn chưa có trả lời, bỗng nhiên từ bên dòng suối nhỏ truyền đến một trận thét chói tai.

Nha nha nha rốt cuộc đến rồi!

Các bạn trẻ, đừng quên, một trong những điểm sảng khoái quan trọng của 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》: Tìm đường chết, nhất định sẽ chết!

Chỉ là lúc này, Thẩm Thanh Thu cũng tuyệt đối không dự đoán được, em gái Tần Uyển Dung thân là thành viên hậu cung của nhân vật chính, cư! nhiên! cũng! sẽ! tự! mình! tìm! chết!

Nghe được tiếng thét chói tai, Lạc Băng Hà biến sắc, bỏ lại Tần Uyển Ước đang hoa dung thất sắc, chạy vội tới bên dòng suối.

Đồng thời, các chưởng môn trước gương tinh thạch cũng sợ hãi đầy mặt.

Lạc Băng Hà giơ kiếm lên phía trước, trầm giọng nói: “Có chuyện gì vậy!”

Bên suối vốn có năm sáu đệ tử đang ngâm chân nghịch nước, lúc này lại không thấy hai người, trong đó bao gồm Tần Uyển Dung.

Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ: Ngươi xem xem! Kêu ngươi đi qua sớm một chút đúng chưa?

Hiện tại hay rồi, một bà xã của ngươi thế là mất rồi! Bại gia tử nhà ngươi a —

Hoa tỷ muội Tần thị không còn đủ bộ a, sau này màn 3 【 beep –】phải làm sao đây?

(Ý bạn trẻ là 3P/ threesome đó =)))

Một đệ tử thét to: “Vừa rồi không biết có chuyện gì, bỗng nhiên đáy nước tối sầm, các sư tỷ không biết bị thứ gì cuốn vào trong nước rồi!”

Lạc Băng Hà một tay linh hoạt, nhẹ nhàng kéo những người còn sững sờ trong dòng suối nhỏ lên, trước tiên rút lui khỏi khu nguy hiểm rồi nói sau. Nhưng khi y vừa mới vươn tay kéo người cuối cùng, người kia giống như trượt chân, nháy mắt ngã quỵ, suối nước không quá đỉnh đầu, vậy mà thực sự biến mất trước mặt Lạc Băng Hà!

Cùng lúc đó, trong suối nước bốc lên một trận hắc khí. Thẩm Thanh Thu tập trung nhìn vào gương tinh thạch, đó là vô số sợi tơ đen như tóc đen buông dài của nữ tử, trong làn tóc đen chảy ra máu tươi màu đỏ, bị dòng suối hòa tan, còn nồng đậm ghê tởm hơn cả tóc của Sadako!

(Sadako là cái con ma chui ra khỏi màn hình TV nổi tiếng trong The Ring)

Nhạc Thanh Nguyên đã kinh sợ thành tiếng: “Nữ Oán Triền!”

Còn trong Tuyệt Địa Cốc, Lạc Băng Hà cũng nhanh chóng đoán được trong suối nước là quái vật gì, kiếm khí vào nước, quát: “Rời xa bờ nước! Là Nữ Oán Triền của ma giới!”

Ma vật tựa như từng mảng từng mảng tóc lớn ở đáy nước trở mình một trận, bỗng nhiên giống như ăn no ợ lên, ọc ọc từ giữa tóc đen “phun ra” vài thứ.

Ba cỗ huyết nhục đã bị hút khô, chỉ còn thi thể da bọc xương!

Lỗ chân lông trên thi thể thô to dị thường, đó là bởi vì còn không ít sợi tóc bám trên làn da, sáp nhập vào trong lỗ chân lông, giống như đói mà hấp thu huyết nhục và tinh khí trên thịt người.

Xuất hiện bất ngờ, là một trong những đặc thù đáng sợ nhất của Nữ Oán Triền.

Các đệ tử bên suối nước bị cảnh tượng đáng sợ này dọa sợ, trong rừng một mảnh khóc thét chói tai, nhào tới trốn sau Lạc Băng Hà. Tần Uyển Ước nhìn thấy thảm trạng thi thể của muội muội, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

May mắn nàng rất thông minh mà không ngất thật, bằng không cục diện rối loạn thế này, ai có thể mang theo nàng cùng chạy trốn a!