Lạc Băng Hà nói: “Ta nhớ đã từng cảnh cáo ngươi không được nảy sinh ý đồ với khuôn mặt này.”
Sa Hoa Linh bị treo giữa không trung, mặt nghẹn đến đỏ bừng, liên tục phát ra tiếng sặc, gian nan mà nói: “… Lần này… Thật sự không phải do thuộc hạ cố ý…”
Người đã chết năm năm rồi, vậy mà bây giờ chỉ cần thấy người có tướng mạo tương tự đã tức giận như vậy. Xem ra hắn thật sự để lại vết thương rất nghiêm trọng trong lòng Lạc Băng Hà.
Lúc này linh lực tràn trề cỡ nào cũng vô dụng, hắn vẫn là trước mắt tối sầm, phun ra một ngụm máu nóng, sắc đỏ pha lẫn sắc đen.
Áp khí quanh thân Lạc Băng Hà cực thấp, ánh mắt y nhìn hắn giống như đang nhìn vật chết. Tâm ma kiếm bên hông y run rẩy một cách hưng phấn, không ngừng ong ong, như muốn thoát vỏ mà ra.
Một tay y chế trụ chuôi kiếm, màu máu đỏ cuồn cuộn lan tỏa nơi đáy mắt.
Thẩm Thanh Thu lau máu ở khóe miệng, thấy cảnh ấy hơi ngẩn ra.
Theo lý mà nói, phân đoạn sau khi tiến vào ma giới, trạng thái điều tiết của y phải nên tương đối ổn định. Mỗi tháng hút khô một đám người, nhiều hơn cũng chỉ để củng cố mới đúng.
Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy trạng thái cân bằng trong cơ thể Lạc Băng Hà hiện giờ ngày càng hỏng bét rồi?
So với thời điểm hắn tự bạo để áp chế nó còn mãnh liệt bất ổn hơn.
Sa Hoa Linh bị treo càng lúc càng cao, thấy Thẩm Thanh Thu hộc máu, biết Lạc Băng Hà đã động sát tâm, đang khống chế máu Thiên ma trong cơ thể, ả bèn liều mạng nói: “Quân thượng… Ngài tuyệt đối không thể giết hắn… Hôm nay chính là ngày trăng tròn, hắn nhất định sẽ hữu dụng, không ai thích hợp hơn hắn…”
Ả cũng không phải thật lòng lo lắng sống chết của Thẩm Thanh Thu, chỉ là nếu Lạc Băng Hà trong lúc tức giận mà lấy mạng quái nhân này, cứ cho y không bị ma khí trong thân thể điên cuồng dâng lên che mất thần trí, thì bước tiếp theo ả cũng sẽ chẳng tốt lành gì.
Sa Hoa Linh hụt hơi khản tiếng thì thào “Cho dù ngài không để ý việc này, ngài hãy nghĩ… nghĩ đến vị kia của ngài…” Ả liều mạng dồn sức nâng cao giọng nói “Nghĩ đến Thánh lăng!”
Nghe được hai chữ cuối cùng, động tác của Lạc Băng Hà hơi ngừng lại.
Thẩm Thanh Thu cũng giật mình.
Thánh lăng, là nơi an nghỉ của thế hệ thống trị cấp cao ma tộc.
Ngoại trừ người đang giữ vị trí thống trị tối cao, tất cả những người không liên quan đều không được vào, vi phạm giết chết.
Tích lũy qua nhiều thế hệ, bên trong lăng mộ chứa các loại vật bồi táng pháp bảo linh khí, số lượng khổng lồ, chất lượng tuyệt thế, không kẻ nào là không thèm thuồng. Tục truyền, trong lăng mộ còn có thần khí nghịch thiên có thể khởi tử hồi sinh.
Kế hoạch ban đầu là Lạc Băng Hà được Sa Hoa Linh nội ứng, thành công thượng vị, lẻn vào Thánh lăng, những vật kia sẽ rơi vào túi ai mọi người đều hiểu. Lúc này Sa Hoa Linh nhắc tới Thánh lăng, chẳng lẽ là đang nhắc nhở Lạc Băng Hà, tạm thời vẫn không thể thiếu ả?
Bất kể thế nào, ả rõ ràng đã tìm đúng phương hướng.
Lạc Băng Hà sau khi nghe được hai chữ kia, sắc đỏ trong mắt vẫn chập chờn âm u, thân thể Sa Hoa Linh lại mạnh mẽ rơi xuống, mũi chân miễn cưỡng có thể chạm đến mặt đất.
“Thánh lăng.” Đầu ngón tay Lạc Băng Hà chầm chậm vuốt nhẹ tâm ma kiếm, an ủi xao động bất an nơi thân kiếm, thấp giọng nói: “Không sai, còn có Thánh lăng.”
Sa Hoa Linh đang thở hổn hển, chợt nghe Lạc Băng Hà hỏi: “Ngươi là đang uy hiếp ta sao.”
Sa Hoa Linh tức khắc hồn bay phách lạc: “Thuộc hạ không dám!”
… Quá thảm rồi. Ả tốt xấu gì cũng là một trong hai nữ chủ, vì sao lưu lạc đến nông nỗi này!
Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp than thở xong đã nghe Lạc Băng Hà hừ một tiếng.
Hắn như bị người ta túm mạnh trước ngực, cả người đột nhiên bị kéo lên.
Hắn cúi đầu nhìn một cái, bàn tay của Lạc Băng Hà đang dán lên giữa ngực trái của hắn.
Cảm giác này giống như bị người ta lấy súng nã một phát, đạn dược là thứ ma khí đen ngòm, sau khi tiến vào cơ thể thì bạo phát, thông qua linh mạch mà lan tràn đến tứ chi trăm đốt.
Thanh âm nhắc nhở rõ ràng và bén nhọn của hệ thống đột nhiên xuất hiện, ồn đến mức làm hắn đau cả đầu:
【 Kiểm tra chứng nhận tiếp xúc thành công! 】
【 Đang kết nối, tích trữ năng lượng! 】
【 Hệ thống tự mình kiểm tra đo lường, vận hành bình thường, cảm ơn ngài tái sử dụng! 】
Việc kiểm tra chứng nhận này có phải hơi cao cấp quá rồi không?!
Linh thể trong cơ thể Thẩm Thanh Thu vốn là cái ao đầy, sau lần kết nối này lại bị một hơi hút khô hơn phân nửa.
Nhưng sự khô cạn này cũng chỉ là trạng thái trong chốc lát, thân thể được nhào nặn từ Lộ hoa chi nhanh chóng bắt đầu khởi động linh lực chảy về. Mà linh lực chảy về lại càng nhanh chóng bị Lạc Băng Hà hấp thu.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy mình giống y cái máy nạp điện, trong lòng rít gào: Đời trước ông đây rốt cuộc thiếu Lạc Băng Hà bao nhiêu tiền?!?!
Lạc Băng Hà “A” một tiếng, rút về bàn tay, nói: “Quả nhiên hữu dụng.”
Khối này thân thể không giống với những vật chứa trước đây, bị rút hơn phân nửa linh lực, lại bị nhồi nhét một biển ma khí, vậy mà cũng có thể nhanh chóng tự động bổ khuyết trở về.
Xem ra Sa Hoa Linh hao tâm phí sức, một lòng muốn bắt cho được người này cũng có đạo lý của ả.
Hắn vừa dứt lời, Sa Hoa Linh liền ngã ngồi trên mặt đất.
Đại nạn không chết, tránh được một kiếp, ả hoảng sợ bất an, đầu gối còn đang phát run cũng không để ý mà vội vã bày ra tư thế quỳ một gối.
Lạc Băng Hà hờ hững nói: “Ta mặc kệ cuối cùng có phải ngươi làm hay không. Nhớ kỹ đừng để ta thấy hắn dùng khuôn mặt này.”
Sa Hoa Linh vội cuối đầu nói: “Tuân mệnh!”
Lạc Băng Hà tùy ý chém ra một khe nứt không gian, nhấc chân bước vào. Nói đi là đi, quả thực tiêu sái đến mức khiến người ta giận sôi gan, cứ như vậy mà vứt hai người bọn họ giữa cánh đồng hoang vu, tựa hồ hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến việc Thẩm Thanh Thu đi hay ở.
Cũng đúng, y vốn dĩ chẳng cần quan tâm, Thẩm Thanh Thu hiện đã uống máu y, trốn tới chỗ nào cũng vô dụng, chỉ cần bấm tay tính toán là có thể xuất hiện trước mặt một Thẩm Thanh Thu đang đau đến chết đi sống lại.
Thẩm Thanh Thu bỗng dưng bừng tỉnh: Cho nên hắn đây xem như đã trở thành tiểu đệ của Băng ca?!
Cũng may Lạc Băng Hà không nhận ra hắn. Nếu làm tốt, nói không chừng sẽ rất có tiền đồ! 【 cái nồi
Không phải là mỗi tháng đến một lần?
Đến đi đến lại sẽ thành thói quen!
Thẩm Thanh Thu đang hỗn độn trong gió, thình lình Sa Hoa Linh lại nhắm ngay mặt hắn mà chộp. Hắn dùng hai ngón tay ngăn lại: “Cô làm gì đó?”
Sa Hoa Linh cắn răng nói: “Ngươi không nghe gì sao? Vừa rồi chàng đã nói không muốn nhìn thấy khuôn mặt này của ngươi nữa!”
Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn ả, bỗng nhiên vươn tay xé một mảnh vải trên tay áo ả xuống.
Sa Hoa Linh thét to: “Ngươi xé y phục của ta làm gì?!”
Thẩm Thanh Thu chọc hai lỗ trên miếng vải đó, gắn lên trên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt: “Y phục của ta nát bươm rồi, mượn của cô xài chút. Cô gặp chuyện chỉ biết một chiêu chộp mặt người thôi à? Lấy miếng vải che lại không phải được rồi sao, sao cứ phải hủy dung làm gì?”
Nếu không phải sau này mỗi tháng Lạc Băng Hà đều phải dùng kẻ này một lần, phải bảo đảm hắn lông tóc vô thương thì Sa Hoa Linh đã cho hắn nếm mùi thiên đao vạn quả ngay tại chỗ.
Nghĩ lại thì cho dù Lạc Băng Hà chán ghét hàng mô phỏng, nhưng sợ là y cũng sẽ không thích nhìn thấy khuôn mặt máu tươi đầm đìa, Sa Hoa Linh đành phải nén giận quát: “Đi!”
Đi thì đi, dù sao hiện tại đi chỗ nào cũng như nhau, không bằng xem một bước tính một bước. Thẩm Thanh Thu tính toán, sau khi Lạc Băng Hà hoàn toàn áp chế Tâm ma kiếm, đại khái cũng không cần dùng hắn nữa, lúc đó triệt để tạm biệt giang hồ cũng không phải chuyện gì quá xa xôi. Chỉ cần mọi sự cẩn thận, đừng bị hắn phát hiện mình dùng Lộ hoa chi chơi trò “ve sầu thoát xác” là được.
Tốc độ thích ứng với nhân vật của Thẩm Thanh Thu quả thực mau lẹ, theo sau bước vào khe nứt kia. Sa Hoa Linh là người cuối cùng đi vào, miệng khe nứt chầm chậm khép lại.
Ả thầm nghĩ, về sau người này cũng coi như nửa đồng liêu, bèn hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nơi tiếp nối khe nứt là một hành lang dài, hai vách tường chạm trỗ điêu khắc phức tạp, trăm hoa đua nở, chỉ là ánh sáng ảm đạm. Thẩm Thanh Thu cảm thấy nơi này hình như có chút quen mắt, thuận miệng nói: “Tuyệt thế dưa leo.”
“Tuyệt thế dưa leo?” Sa Hoa Linh lẩm bẩm nói, chợt giận dữ: “Ngươi giễu cợt ta đấy à?!”
Thẩm Thanh Thu càng xem càng cảm thấy dù hắn chưa từng tới nơi này, thì chí ít cũng từng nghe miêu tả qua, hắn phải tự nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào nên trực tiếp không để ý đến Sa Hoa Linh.
Ả thấy hắn không thèm đáp lại, hầm hừ nói: “Mặc kệ lai lịch trước kia cùa ngươi thế nào, nếu đã uống máu Thiên ma thì sau này chính là người của Quân thượng. Nếu ngươi dám sinh lòng phản nghịch, chết không toàn thây đã là kết cục nhẹ nhàng rồi.”
Đợi đến khi vòng qua một khúc cua, đi ngang qua vài đệ tử mặc quần áo vàng nhạt quen mắt, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc xác định.
Chỗ này là Huyễn Hoa Cung. Đại bản doanh ở nhân giới của Lạc Băng Hà.
Nhưng mà nơi này so với Huyễn Hoa Cung hắn từng biết hoàn toàn khác xa.
Huyễn Hoa Cung lẽ ra phải nguy nga lộng lẫy, vàng son rực rỡ. Mỗi gốc cây, cục đá cũng có khả năng cực kỳ xa hoa. Nhưng nơi trước mắt lại chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Không khí trầm lặng.
Các đời cung chủ đều yêu thích phô trương, Lạc Băng Hà cũng không ngoại lệ. Chỉ là tất cả những gì y phô trương đều là hắc ám. Đến cả ngọn đèn ở hai bên hành lang dài đều có dáng vẻ sắp tắt tới nơi.
Sa Hoa Linh chớp mắt đã thay đổi phục sức của đệ tử Huyễn Hoa Cung, không cố tình phát ra ma khí, nhìn qua chẳng khác gì một thiếu nữ xinh đẹp bình thường. Hai người cách một khoảng xa đi theo Lạc Băng Hà như đi vào cõi thần tiên, xuyên qua tầng tầng đại sảnh, đến một gian chủ điện ngồi xuống.
Giây lát liền có đệ tử vào điện báo cáo, hành lễ với người đang ngồi, cung kính nói: “Cung chủ. Trong lúc người rời đi, Liễu Thanh Ca có đến đây hai lần. Không thấy ngài, một lần đập phá Lăng Hoa Bộ, một lần khiêu khích Cẩn Hoa Bộ.”
Thẩm Thanh Thu nghe được trong lòng căng thẳng.
Liễu Thanh Ca đây… liệu có phải đang báo thù cho hắn?
Đối với vị sư đệ này, Thẩm Thanh Thu tự thấy đã gài bẫy hắn nhiều rồi, hắn thầm nghĩ trở về nhất định phải tìm cơ hội hạ hỏa với hắn.
Lạc Băng Hà nói: “Cứ để hắn đập. Còn gì nữa không?”
Cái kiểu không biết sợ “Vô tư, ông đây nhiều tiền” này!
Thẩm Thanh Thu vốn tưởng rằng Lạc Băng Hà sẽ trưng vẻ mặt cưng chiều sủng nịnh mà tuyên ái phi vào điện, ai ngờ lại chỉ là bộ mặt xa cách. Tựa hồ ngay cả nói chuyện cũng không muốn, chỉ mệt mỏi khoát tay áo.
Đệ tử kia khó xử nói: “Nhưng mà…”
“Nhưng mà muội đã đến rồi!”
Thẩm Thanh Thu vừa nghe thấy giọng nói này liền thấy răng đau, thịt cũng đau.
Tiểu cung chủ đã xông vào trong điện. Thẩm Thanh Thu chỉ hơi liếc liếc, có chút ngạc nhiên.
Cô nương này hiện tại lẽ ra vẫn còn ở độ tuổi thiếu nữ như hoa, nhưng nhìn qua lại có mấy phần tiều tụy. Vài nét đỏ ửng trên mặt kia dường như cũng do son phấn chất đống mà ra.
Tiểu cung chủ ngẩng đầu nhìn thẳng Lạc Băng Hà: “Huynh đã trở lại.”
Lạc Băng Hà nhìn nàng một cái, không nói gì.
Tiểu cung chủ hỏi: “Huynh tìm được cha muội chưa.”
Lạc Băng Hà nói: “Lão cung chủ quy ẩn vân du, không thấy hành tung.”
Đáp án này quả thực quá tiêu chuẩn, quá không có thành ý rồi.
Hơn nữa, theo ấn tượng và kiến thức mặc nhận của Thẩm Thanh Thu về các loại phim truyền hình tiểu thuyết, kẻ ngồi trên bảo tọa nói ra những lời này, thông thường chính là đầu sỏ khiến cho lãnh đạo tiền nhiệm “không thấy hành tung”.
Tiểu cung chủ cười lạnh một tiếng: “Lại là câu này. Được, muội không đề cập tới phụ thân, chỉ nói bản thân.”
Giọng nàng the thé: “Muội không đi tìm huynh, huynh liền không đến thăm muội sao?”
Làm sao có thể!
Lạc Băng Hà là kẻ sẽ bỏ qua em gái không đẩy, lãng phí của trời?!
Đừng vũ nhục nam chính của ngựa đực văn chớ, đó là tôn nghiêm của hắn đó!
Lạc Băng Hà hiển nhiên không tính có loại tôn nghiêm này. Vài tên đệ tử Huyễn Hoa Cung nghênh đón trên điện, nhìn thì như đang khuyên giải an ủi, nhưng trên thực tế là đang mạnh mẽ lôi Tiểu cung chủ ra ngoài. Nàng dọc đường la lối kêu gào, Sa Hoa Linh nói: “Tiểu cung chủ những năm gần đây cẩm y ngọc thực nửa phân không thiếu, ngoại trừ thỉnh thoảng bị cấm túc ra, hình như chưa từng phải chịu bất kỳ bạc đãi gì đúng không? Sao làm ra vẻ oan ức như vậy?”
Tiểu cung chủ nói: “Ngươi là cái thá gì mà dám ở Huyễn Hoa Cung nói chuyện với ta như vậy?! Huynh ấy đối với ta như thế, có khác gì đang nuôi heo đâu?!”
Thẩm Thanh Thu trước kia đối với việc nữ chủ đánh nhau đều ôm tâm trạng kính trọng nhưng không gần gũi để hóng hớt, hôm nay thế mà lại chẳng có tâm tình dòm ngó tới.
Hắn vừa phát hiện ra một hiện trạng khiến người khiếp sợ.
Bẻ bẻ ngón tay, nghiêm túc tính toán.
Sa Hoa Linh: Không thu làm vợ, ngược lại thu làm thuộc hạ, sống mệt chết mệt, hơn nữa tiền lương đãi ngộ gì gì đó, thật sự chẳng ra sao ×
Liễu Minh Yên: Ngay cả tua kiếm định tình cũng chưa trao đổi ×
Ninh Anh Anh: Sau khi đến tuổi dậy thì, không biểu hiện tình yêu cuồng nhiệt say đắm với nam chính như thời niên thiếu vô tri nữa. Đầu óc chỉ biết yêu hình như tự động hết bệnh rồi ×
Tiểu cung chủ: Tự nàng cũng nói Lạc Băng Hà chỉ coi nàng như heo mà nuôi ×
Thu Hải Đường: Đã nói rõ là sau khi kéo Thẩm Thanh Thu xuống ngựa liền cùng Lạc Băng Hà vui vẻ mà ntr đâu ×
Tần Uyển Ước: … Tần Uyển Ước ở đâu rồi? Huyễn Hoa Cung theo lý cũng là sân nhà của nàng ta mà? ×
Ba vị đạo cô: Bóng dáng đều không thấy. Nếu nhìn thấy thì vốn chẳng cần Thẩm Thanh Thu làm vật chứa ×××
…
Như vậy xem ra, Lạc Băng Hà thật sự… sống đời quá thảm thương!
Đường đường nam chính ngựa đực văn, ngươi rốt cuộc còn được không vậy?!
Hậu cung tốt đẹp cũng bị y ép đến mức chướng khí mù mịt!
Thẩm Thanh Thu vội vàng gõ hệ thống kiểm tra trị số. Hắn đột nhiên phát hiện, chỉ số ngầu thế mà lại giật đến hơn 900 rồi!
Bởi vì dường như rất nhiều trị số đều được thêm vào trong lúc hắn ngủ đông và rời tuyến nhân vật cho nên không nhận được tiếng nhắc nhở. Thẩm Thanh Thu chọt bảng tích điểm chi tiết (từ lúc nào có thêm cái bảng tích điểm chi tiết này thế), bên trong có chứa một đống lịch sử ghi chép.
【 Ninh Anh Anh: Phản bám dính. Chỉ số ngầu +100】
【 Minh Phàm: Phản nhân vật phụ thiểu năng. Chỉ số ngầu +50】
【 Liễu Minh Yên: Phản giải trừ. Chỉ số ngầu +150】
…
Nữ chính gây chuyện khắp nơi và vật hi sinh thiểu năng, hai điểm này chính là yếu tố kinh điển cấu thành ngựa đực lôi văn. Hiện giờ nhân vật nữ không gây chuyện với nam chính, hình tượng nhân vật phụ có vẻ cũng được nâng cao, cho nên chỉ số ngầu tất nhiên tăng lên. Điều này Thẩm Thanh Thu hiểu được.
Thế nhưng Lạc Băng Hà một em gái cũng chưa cua được, vậy mà hệ thống cũng không trừ độ sướng của y, như vậy không khoa học!
Chẳng lẽ độ sướng của nam chính hiện giờ đã không còn buộc định ở trên người y?
Hoặc là nói, độ “sướng” của nam chính, đã không còn tại mặt này?
Việc này… Thẩm Thanh Thu không nhịn được ngước mắt nhìn Lạc Băng Hà biểu cảm tối tăm, bỗng nhiên có loại cảm giác không thể nhìn thẳng.
Tội lỗi tội lỗi, chẳng lẽ hắn đã đem nam chính tốt đẹp của ngựa đực văn… nuôi thành lãnh cảm rồi sao?